Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 20: Không hài lòng thì tới tìm tôi




Editor: Kina.

"Tôi lớn lên ở cô nhi viện, mặc dù rất lâu rồi, không biết vì sao, những ký ức ấy rất rõ ràng, cô nhi viện kia, vô cùng lãnh khốc, nữ tu sĩ đều rất cay nghiệt, chỉ thích ngược đãi chúng tôi, rất nhiều đứa nhỏ đều trốn, tôi không dám chạy trốn, tôi có bệnh tim, nếu trốn đi, sợ rằng không lâu sau liền chết đói."

"Lúc tôi năm tuổi, có một ngày nữ tu sĩ nói, có một người giàu có muốn tới nhận nuôi đứa nhỏ, tôi đem mình tắm rửa rất sạch sẽ, hi vọng ông ta có thể nhìn trúng tôi, đem tôi mang đi, cho tôi cuộc sống tốt. Ông ta xác thực nhìn trúng tôi, một thằng nhóc lại nói, tôi có bệnh tim, không sống được bao lâu, người đàn ông liền buông tha tôi, muốn nhận nuôi thằng nhóc kia."

"Từ nhỏ tôi chính là nhiều thủ đoạn độc ác, tôi bị bệnh tim, không thể được nhận nuôi phải không, vậy một người què càng không thể được nhận nuôi, tôi thiết kế thằng nhóc đó quẳng xuống lầu hai, ngã gãy chân, một màn này vừa lúc bị người đàn ông thấy, ông ta rất hài lòng, nói tôi phù hợp yêu cầu của ông ta, nhận nuôi tôi."

"Mọi người đều nói, ba tuổi nhìn thấy ông ta, năm tuổi tôi liền trở thành sát nhân hại người, có phải rất không có tiền đồ hay không?"

Việc này, Lục Trăn chỉ cùng Mục Vân Sinh bọn họ nói qua một lần, anh cũng không biết vì sao, sẽ cùng Nolan thiếu tá nói, anh khắc sâu ấn tượng cô nhi viện kia, về sau, anh san bằng, tìm đứa nhỏ tư chất tốt, anh chọn đi huấn luyện, đứa nhỏ không tốt, đem cho những gia đình cần đứa nhỏ.

Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn, con ngươi thâm thúy không có một chút tâm tình, "Tôi thà rằng anh không có bị nhận nuôi."

Bởi vì, anh ta biết chuyện sau khi Lục Trăn được nhận nuôi, cho nên, anh ta thà rằng, Lục Trăn vẫn ở cô nhi viện, chẳng sợ bị nữ tu sĩ ngược đãi, cũng tốt so với người cha nuôi kia, cuối cùng Lục Trăn lại giết cha nuôi mình.

Nhiều châm chọc a.

"Đúng vậy, lúc đó tôi cũng cảm thấy rất châm chọc, chỉ là, cha nuôi tôi cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, ông ta chữa khỏi bệnh tim của tôi, cho tôi một trái tim khỏe mạnh, nếu không, chỉ sợ tôi cũng không sống đến bây giờ."

Nolan thiếu tá gật đầu, Lục Trăn cười cười, bộ dáng có chút yêu mỵ cùng tà khí, "Đáng tiếc a, câu chuyện người nông dân cùng con rắn, luôn luôn không có kết cục tốt."

"Ông ta không phải nông dân, anh cũng không phải rắn. Dù cho anh là một con rắn độc, ông ta cũng không phải nông dân."

Lục Trăn buông tay, cười hỏi, "Tôi cảm thấy anh biết tôi từ rất sớm?"

"Chỉ là cảm nhận sai của anh." Nolan thiếu tá rũ mắt.

"Có lẽ vậy."

Lục Trăn lưu manh cười, lộ ra mấy phần thú vị, "Mỹ nhân thiếu tá là vừa gặp tôi đã yêu?"

Nolan thiếu tá cười lạnh, mạch suy nghĩ lại trở lại rất nhiều năm trước đây, vừa gặp đã yêu sao?

Có lẽ vậy, chỉ là, tôi đối với anh vừa gặp đã yêu, rất nhiều năm.

Anh cũng không biết.

Lục Trăn cũng không hỏi tiếp, bởi vì anh biết, biết quá nhiều, nhất định hai người sẽ không thoải mái, anh và Nolan thiếu tá khó có được cơ hội cùng một chỗ uống một chén, không cần chơi đến mức không thoải mái, khổ như thế chứ?

Một mình Nolan thiếu tá uống nửa bình rượu, cũng không có một chút men say.

Lục Trăn liều mình bồi rượu quân tử.

"Ai, kỳ thực anh ở tổ chức chống khủng bố làm rất tốt, không muốn bị điều đi tổ khác?"

Nolan thiếu tá châm chọc cười, nhìn Lục Trăn nói, "Anh rất muốn tôi bị điều đi để anh có thể làm xằng làm bậy?"

"Anh xem, anh xem, anh lại oan uổng tôi, thật tình tôi vì Nolan thiếu tá mà suy nghĩ, tôi biết anh cùng đốc tra đang xích mích rất kinh khủng, ai gặp các người cũng phải cầu xin tổ tiên phù hộ."

"Không cần anh lo lắng, tôi tự ứng phó được."

"Nếu anh tự ứng phó được, chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng thực hiện như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.