Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 17: Sinh nhật




Editor: Kina.

Lục Trăn chọn một vị trí trong góc.

Trong quán rượu, âm nhạc du dương, trên đài có ca sĩ Philippines hát, vẫn chưa tới thời gian quán bar náo nhiệt nhất, không có nhiều người đến, có vài người nước ngoài ở quầy bar cùng người pha rượu nói chuyện phiếm.

Lục Trăn trực tiếp gọi một chai whisky.

Bồi bàn đem một thùng đá tới.

Lục Trăn giúp Nolan thiếu tá rót rượu, anh lắc lắc ly rượu, "Thêm đá không?"

"Không cần." Nolan thiếu tá lấy tới, uống một hơi cạn sạch, Lục Trăn cười, uống whisky, đích xác không cần thêm đá, nếu bỏ thêm đá, phá hủy độ tinh khiết của whisky.

Lục Trăn nói, "Mỹ nhân thiếu tá, tửu lượng không tệ a."

"Bình thường." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, anh ta hơi nhíu mày, lông mi dưới mí mắt khẽ rung, có chút yếu đuối, lại có một chút cảm giác chọc người trìu mến.

Lục Trăn rót một ly rượu, "Chuyện lần trước, tôi tự phạt ba chén, xem như là tạ tội."

Anh vừa muốn uống, Nolan thiếu tá nhíu mày, lạnh lùng nói, "Không cần!"

"Không phải chứ, tạ tội cũng không cho?"

"Anh đã bồi tội rồi." Nolan thiếu tá thần sắc lạnh lùng, "Trên đường đồn đại, Lục Trăn khéo léo, không ngờ, muốn gọi tôi ra, nhiều lần liền nói hai chữ bồi tội, không nói sao?"

Lục Trăn lộ ra lo lắng, "Kỳ thực anh không biết a, trong Vương Bài, am hiểu ngoại giao nhất chính là Tiêu Dao cùng Vân Sinh, không phải tôi cùng Long Tứ, tiểu gia đây thực sự là không giỏi nói chuyện, mỹ nhân anh vẫn không biết sao."

Nolan thiếu tá hừ lạnh, con ngươi màu lam thẳng tắp quan sát Lục Trăn, cái loại thâm thúy đó, ánh mắt phức tạp, như một mũi tên nhọn, bắn vào trái tim Lục Trăn, cũng không phải rất đau đớn, mà là một loại cảm giác tồn tại rất chân thực.

Làm anh không thể xem nhẹ.

Mắt người nước ngoài, luôn làm người ta có cảm giác thâm tình, bị Nolan nhìn, Lục Trăn cũng nhịn không được muốn tự mình đa tình.

"Thiếu tá, anh sinh ra ở đâu? Tôi nghe giọng của anh, rất giống người Ireland." Ai nói tôi không có đề tài để xả? Đi, tôi xả cho anh xem, xem anh kiên trì được bao lâu.

"Mẹ của tôi là người Ireland." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, "Tôi tin, bối cảnh của tôi, anh đã tra rất rõ ràng."

"Hình như từng xem tài liệu, chỉ là quên mất, anh cũng biết, loại bối cảnh này không quan trọng, anh cùng đốc tra đều xuất thân nhà làm quan, chúng tôi cũng là không chú trọng bối cảnh của các anh, dù sao chính là rất vững chắc, biết thế là được rồi." Lục Trăn nói.

Nolan thiếu tá khẽ rũ mặt mày xuống, Lục Trăn không thấy rõ sắc mặt của anh ta, chỉ nghe được âm thanh của anh ta rất lạnh, "Lục Trăn, nói ra mục đích của anh đi, muốn tôi ra đây, rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Lục Trăn cười, "Tôi chỉ đơn thuần muốn cùng thiếu tá uống một chén."

Nolan thiếu tá ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu rơi trên người Lục Trăn, trên mặt Lục Trăn, không nhìn ra một điểm giả tạo, anh ta suy nghĩ không ra, Lục Trăn rốt cuộc muốn làm gì, không lẽ chỉ đơn thuần uống một chén? Cùng đối thủ một mất một còn này?

Đoạn thời gian trước đem anh ta tống vào trong tay tử thần, bây giờ lại muốn cùng anh ta uống một chén.

Thực sự là buồn cười.

Nolan thiếu tá yên lặng, tâm tình phập phồng kịch liệt, lại bị anh ta ngăn chặn, trong lòng Lục Trăn cười khổ, xem đi, không ai tin tưởng mình, thật đáng đời.

Chỉ là, thực sự đêm nay anh cũng không có mục đích gì, chỉ muốn cùng Nolan uống một chén, nói chuyện phiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.