Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 11: Vì tôi thích




Editor: Hạ Trần

Cô quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên thân thể cứng ngắc, hai mắt đẫm lệ mông lung, cô nhìn thấy một danh nữ nhân nhu nhược đứng ở dưới lầu nhà trọ của cô, Lâm Nhiên cũng chú ý tới, sắc mặt đại biến...

Gió lạnh, nữ nhân ăn mặc rất đơn bạc, chỉ mặc một bộ áo gió màu trắng hơi mỏng, người ở trong gió rét, run lẩy bẩy.

Cô ta cũng không biết đứng bao lâu, tóc bị gió thổi được mất trật tự, có vẻ có chút nhếch nhác không chịu nổi.

Trên mặt, lệ ngân đang chéo nhau.

Cái loại thống khổ đó, tuyệt vọng, người qua đường đều không đành lòng.

Tiết Giai Vân đột nhiên cảm thấy tội ác, đột nhiên cảm thấy, cô rất nhẫn tâm, vậy mà để một nữ nhân mang thai, đứng trong gió rét, chờ đợi tình nhân của cô ta.

Cô bội cảm nan kham, ấn mở khóa, vội vội vàng vàng xuống xe.

Lâm Nhiên cũng ra, kêu một tiếng, cô không quay đầu lại, như đang chạy trốn, chạy trốn tới trong nhà trọ, chạy trốn tới trong thang máy.

Cô không muốn đối mặt Trầm Lộ Lộ.

Cũng không muốn đối mặt Lâm Nhiên.

Cô sắp hỏng mất.

Trầm Lộ Lộ sẽ nghĩ như thế nào, Lâm Nhiên sẽ nói với cô ta thế nào, cô cũng không biết.

Cô chỉ biết là, không phải việc của mình.

Chia tay, lại ướt át bẩn thỉu.

Là lỗi của cô, là lỗi của cô.

Chẳng sợ Trầm Lộ Lộ từng bắt cô rời đi, trong lòng cô rất khó chịu, cô cũng không muốn thương tổn cô gái yếu đuối như cô ta.

Tiết Giai Vân ở trong thang máy, khóc được ruột gan đứt từng khúc.

Cô mở cửa, nhào vào trên sô pha khóc, cô một người, ở trong nhà không ai, đèn cũng không mở, bóng đêm như vậy, tối có thể che giấu thống khổ của một người, tối có thể làm cho một người, liếm vết thương của mình.

Cô lại nhịn không được lòng hiếu kỳ của mình, đi tới trước cửa sổ sát đất.

Kéo rèm cửa sổ ra.

Cô nhìn thấy Lâm Nhiên cùng Trầm Lộ Lộ tựa hồ đang tranh chấp cái gì, Trầm Lộ Lộ khóc rất khó chịu, đánh Lâm Nhiên một cái tát, lòng của cô tê rần, Lâm Nhiên bị đánh, nhưng anh lặng yên chịu.

Cô vẫn nhìn thấy Trầm Lộ Lộ đang nói chuyện, trong đêm khuya, thanh âm của cô ta, nghe không được.

Chỉ biết là, Trầm Lộ Lộ cảm xúc rất kích động.

Có vài người đi qua, liên tiếp quay đầu lại nhìn bọn họ.

Lâm Nhiên kéo cô ta đi, muốn mang cô ta đi, cô lại náo loạn, tâm tình kích động đánh Lâm Nhiên, Lâm Nhiên liều mạng ổn định thân thể của cô ta, ôm lấy cô ta, Tiết Giai Vân cắn môi, thấy một màn như vậy, cô vẫn cảm thấy thương tâm.

Đột nhiên, Trần Lộ Lộ hình như đau bụng, ngồi xổm người xuống, thống khổ bưng bụng dưới.

Lâm Nhiên kinh hãi, ôm lấy cô, phóng tới trong xe, vội vã rời khỏi, anh quay đầu lại nhìn hướng gian phòng cô liếc mắt một cái, Tiết Giai Vân tránh được, khoảng cách xa như vậy, anh cũng không nhất định sẽ thấy.

Cô tránh, cũng không cần thiết.

Nhưng cô chính là tránh được, không muốn cho anh biết, cô quan tâm như vậy.

Tiết Giai Vân mềm ngã vào trước bệ cửa sổ, ôm thân thể của mình khóc rống.

Hạ Thần Hi muốn kết hôn, cũng có thai, cô có thống khổ, cũng không thể tìm Hạ Thần Hi nói ra, sợ ảnh hưởng tâm tình Hạ Thần Hi, ảnh hưởng đứa bé của Hạ Thần Hi, cô không có biện pháp, chỉ có thể một người liếm vết thương.

Đường Bạch Dạ đưa Hạ Thần Hi đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi rất yếu đuối, một vòng thì có mấy lần kiểm tra, vì có thể bảo trụ đứa nhỏ, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đều rất chú ý, kiểm tra mau, đứa nhỏ trưởng thành rất khỏe mạnh.

Mặc dù cơ thể mẹ không khỏe mạnh, thai nhi trưởng thành lại rất thuận lợi.

Thầy thuốc mở một ít thuốc, bảo cô chú ý dinh dưỡng, cầm thuốc xong, bọn họ liền trở về nhà.

Hạ Thần Hi mẫn cảm cảm thấy, có một đạo tầm mắt, vẫn đang nhìn cô, nhưng cô lại không biết ở đâu.

"Bạch Dạ, anh có cảm thấy có người đang nhìn chúng ta hay không?"

"Không có a."

Bên cạnh bọn họ, có rất nhiều đặc công bảo vệ, xe cũng đã kiểm tra, mới để cho bọn họ lên xe, Hạ Thần Hi vẫn cảm thấy không thích hợp, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh sáng của kim loại đảo qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.