Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 27: Những kẻ ngu ngốc




Trước khi xem băng ghi hình, tất cả mọi người đều đem hy vọng sẽ tìm được manh mối gởi gắm hết vào nó. Thế nhưng sau khi xem xong, niềm hy vọng này hoàn toàn bị phá hủy sạch sẽ, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn lưu lại.

Trong toàn bộ cả đống băng ghi hình của khu nhà Thành Húc Dung, chỉ hiện lên hình ảnh Hầu Hoành Xương đi vào, sau đó không có bóng dáng của bất kì ai nữa, kể cả bóng dáng hung thủ sau khi ra tay bỏ trốn cũng không hề xuất hiện, giống y như tên hung thủ kia đã chắp cánh mà bay.

Mẹ Hầu Hoành Xương ngay tại chỗ bạo phát, vừa khóc vừa đánh những người phụ trách theo dõi băng ghi hình trong khu nhà, nói là biện pháp an ninh của bọn họ quá kém cỏi, máy ghi hình thế nhưng có điểm mù, cho nên mới hại gia đình bà mất đi đứa con đích tôn bảo bối. Cha Hầu Hoành Xương muốn ngăn cản nhưng không nổi, chỉ có thể ngồi xổm một bên, hai hàng nước mắt chảy dọc khuôn mặt già nua.

Hầu Du tương đối bình tĩnh, hỏi Hàn Việt: “Cậu thấy thế nào?”

“Không phải đã rất rõ ràng sao!?” Hàn Việt nói, “Điểm mù máy ghi hình. Hung thủ trước khi ra tay đã đoán trước nơi này có máy ghi hình, theo tôi thấy nhất định hắn đã mai phục sẵn ngoài cầu thang, sau khi một đao lấy mạng Hầu Hoành Xương liền từ ống thoát nước của khu nhà đối diện tuột xuống. Đây là khu nhà khá cũ rồi, phương tiện theo dõi vốn không hoàn hảo, trời lại tối đen, tùy tiện nhảy xuống bồn hoa nào đó là có thể chuồn ra ngoài.”

Hầu Du hung hăng nện một quyền xuống tay vịn cầu thang: “Rốt cuộc là kẻ nào? Bày ra trăm phương ngàn kế, quyết lấy cho bằng được mạng của Hầu Hoành Xương!?”

Bùi Chí từ phía sau đi tới, vỗ vỗ mạnh Hầu Du mấy cái, nói: “Cậu vẫn là nên nén bi thương mà chấp nhận sự thật đi. Hầu gia bây giờ chỉ còn cậu là cháu trai, cậu ngàn vạn lần phải cố gắng chống đỡ. Vừa nãy tôi cùng với pháp y đã kiểm nghiệm sơ bộ một chút, thật sự rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Để tôi gọi người diễn lại tình cảnh lúc ấy, cậu nhìn thử một lần sẽ biết.” Bùi Chí gọi tới một người cảnh sát vũ trang, sau khi căn dặn hắn một lúc thì quay đầu lại nói với Hàn Việt: “Hàn nhị, cậu đối với phương diện vũ khí đao thương so với chúng tôi chuyên nghiệp hơn, nói không chừng cậu có thể nhìn ra thêm chút manh mối.”

Ý của Bùi Chí chính là kêu người cảnh sát vũ trang kia đóng vai Hầu Hoành Xương, còn hắn thì đứng ngoài cửa, đóng vai gã hung thủ giấu mặt. Người cảnh sát vũ trang từ phòng ăn đi ra, làm bộ mở cửa, Bùi Chí liền đứng bên ngoài, quay đầu nói với bọn người Hàn Việt: “Giả dụ tôi là hung thủ, tôi nhất định đứng ở vị trí này, cách cánh cửa khoảng từ ba mươi đến năm mươi cm. Pháp y kết luận sơ bộ hung khí là một thanh đao, chiều ước chừng chừng hơn năm mươi cm, lưỡi đao có độ cong rất lớn, hơn nữa sắc bén khác thường. Như vậy nếu tôi là hung thủ, để hoàn thành động tác một đao lấy mạng tôi phải đặt đao ở vị trí này.” Bùi Chí lấy tay vỗ vỗ lên đùi phải của mình, “Như vậy mới có thể trong nháy mắt rút đao ra khỏi vỏ.”

Hàn Việt cắt ngang lời hắn: “Bình thường dưới tình huống như vậy, thanh đoản đao có chiều dài cỡ đó không cách nào trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ, trừ khi trước đó đã mở khóa cài.”

“Đây chính là điểm kỳ lạ đầu tiên. Theo pháp y phân tích, thanh đao này có khả năng không có khóa cài* hoặc khóa dán**, giúp người dùng kéo một cái liền có thể rút ra ngay.” Bùi Chí dừng một chút, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây không phải kiểu chế tạo thông thường, ít nhất tôi chưa từng gặp qua. Rất có thể nó do chuyên gia đặc biệt chế tạo, là một thanh quân đao cực kỳ hiếm thấy, với độ cong đặc thù dành cho quân nhân sử dụng khi chấp hành nhiệm vụ vào ban đêm.”

*khóa cài:

Khóa cài

**khóa dán:

Khóa dán

Người cảnh sát vũ trang từ trong phòng ăn bước ra mở cửa.

“Nhìn đi, theo lời Thành Húc Dung kể lại, cô ta ở trong phòng tắm chỉ nghe được Hầu Hoành Xương nói ‘đến đây đến đây’. Nói cách khác, thời điểm hắn mở cửa nhìn thấy hung thủ, ngay cả một câu cũng chưa kịp thốt ra liền lập tức bị chặt đứt khí quản.” Bùi Chí dùng tay minh họa một chút trên cổ người cảnh sát vũ trang, “Dấu đao đâm từ đây vào, lưỡi đao chặt đứt khí quản, phần đầu nhọn đâm nứt xương cổ, sau đó từ nơi này rút ra. Tổng chiều dài dấu đao khoảng mười hai cm, chém ngang hết cần cổ — trong khoảnh khắc Hầu Hoành Xương mở cửa, hung thủ lập tức rút đao ra khỏi vỏ, chém ngang một nhát, chưa đến một giây đồng hồ đã lấy mạng hắn.”

Bùi Chí hơi dừng lại, nhìn về phía Hàn Việt và Hầu Du: “Như vậy mới có thể khiến cho hắn ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra, thậm chí một chút giãy dụa đều không có, trực tiếp đứt hơi ngã xuống.”

Hầu Du không nói gì, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới bụng trào lên, khiến hắn kiềm lòng không nổi mà rùng mình.

“Khoan đã.” Hàn Việt đột nhiên đi đến bên cạnh Bùi Chí, đưa tay ra dấu hình dung: “Theo như cậu nói, lựa đạo chém ngang của hung thủ hẳn phải rất lớn, lúc thanh đao rút khỏi cổ Hầu Hoành Xương chắc chắn còn sót lại chút lực theo quán tính. Hầu Hoành Xương lúc ấy đứng bên cạnh cánh cửa, cơ thể sẽ không ở cách xa khung cửa nhiều hơn mười mấy hai mươi cm…”

Bùi Chí nhìn theo tay Hàn Việt về hướng khung cửa, chỉ thấy trên khung gỗ không hề lưu lại chút dấu vết nào của lưỡi đao, ngoài trừ mấy vết máu dính bên ngoài, vẫn hoàn chỉnh bóng loáng như mới.

“Nói cách khác, sau khi hoàn thành động tác ám sát, hung thủ đã dừng được lưỡi đao ngay trước khung cửa, thậm chí không để lưỡi đao phát ra chút thanh âm nào.”

Bùi Chí tạm dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Âm mưu và phương thức ám sát của người này đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp mà người thường khó có thể tưởng tượng… Lúc đầu tôi còn nghĩ, có phải hay không do Hầu Hoành Xương đụng chết đứa bé kia nên bị kẻ thù thuê người ám sát. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy cho dù hắn có đụng chết mười tám đứa bé, cũng không thể nào chọc vào một kẻ thù đáng sợ như vậy…”

Mấy người bọn họ đồng thời chìm vào yên lặng.

Sau một lúc rất lâu, mới nghe Bùi Chí chậm rãi lên tiếng: “Tôi không có ý gì khác đâu. Bất quá… chẳng thà là bị kẻ thù thuê người ám sát, chỉ sợ người ra tay là ‘cấp trên’… Các cậu biết đó, ban ngành chúng ta dù sao cũng trực thuộc Bộ Quốc phòng. Cho dù bọn họ có kế hoạch gì, tính toán điều gì, chúng ta đều căn bản không thể nhúng tay vào…”

Khóe miệng Hầu Du hơi hơi co rút: “Bọn lão tử trực thuộc quân ủy, bọn họ ăn gan báo hay sao mà dám xuống tay với thế gia môn phiệt?”

Hàn Việt cắt ngang lời Hầu Du, trầm giọng hỏi: “Long Kỷ Uy vẫn còn nằm trong bệnh viện đúng không?”

Bùi Chí gật đầu.

“Tôi không tin chuyện này là do ‘cấp trên’ làm ra. Hơn nữa cho dù muốn ra tay, đứng mũi chịu sào cũng phải là Hàn gia, chứ không phải tên Hầu Hoành Xương ngoại trừ chơi bời phóng túng thì không làm được việc gì ra hồn.” Hàn Việt chỉ chỉ hình dạng vết máu bắn ra bên ngoài, biểu tình gương mặt lạnh lùng, “Các cậu chưa từng lăn lộn trong quân đội, sẽ không biết một khi cơ quan quốc gia hoạt động là như thế nào. Tôi có thể nói cho các cậu biết, nếu họ thật sự ra tay, Hầu Hoành Xương liền biến mất không còn tung tích, ngay cả một sợi tóc cũng tìm không thấy. Đó mới thật sự là uy hiếp, là cảnh cáo.”

Bùi Chí cùng Hầu Du đều rơi vào trầm mặc.

“Tôi bảo đảm với các cậu, đây tuyệt đối là hành vi ám sát tới từ dân gian.” Hàn Việt liếc mắt nhìn Hầu Du một cái, “Cậu vẫn là cẩn thận nhớ lại xem, Hầu Hoành Xương có đắc tội với kẻ nào không nên đắc tội, hoặc từng đụng phải kẻ thù có năng lực, hay cặp vợ chồng công nhân kia có kết giao với kỳ nhân dị sĩ gì không… Như vậy xem ra còn khả thi hơn.”

——

Tuy rằng Hầu gia đã dùng hết khả năng ém xuống chuyện này, thế nhưng ngày hôm sau, tin tức Hầu Hoành Xương bị ám sát ngay trước cửa nhà người tình vẫn sôi nổi xuất hiện trên mặt báo.

Tin tức trên báo giấy còn có thể kiềm chế, nhưng ngôn luận internet thì vang dội hơn rất nhiều. Mấy trang web lớn đồng loạt đưa tin ngay trang đầu, đập vào mắt là có thể thấy được rất nhiều câu vỗ tay khen thưởng ở diễn đàn công cộng, website hay blog… Quả thực, có thể xem như người người cổ vũ nồng nhiệt, đồng thời đối với thân phận lai lịch kẻ ám sát cũng tiến hành hàng loạt suy đoán kì quặc vô cùng.

Hầu gia mất đi đứa con, đương nhiên bị những lời này trên internet chọc cho phát điên, thế nhưng không cách nào ngăn cấm, chỉ có thể kiên quyết ép buộc cảnh sát tuyên bố ra bên ngoài là do giết người cướp của. Thế nhưng, cuối cùng lại tạo nên một cục diện rất xấu hổ. Bởi vì lúc Hầu Hoành Xương bị giết, nội thất bài trí bên trong đều hết sức chỉnh tề, không có dấu hiệu gì cho thấy kẻ ám sát đã bước vào cửa. Điều này đủ chứng minh, ám sát không phải vì tiền, chỉ vì mạng.

Đám cảnh sát bị Hầu gia khống chế, chỉ có thể giải thích lộn xộn, lát thì nói là cướp của giết người, lát thì nói là sắp xếp hiện trường rất hoàn hảo, khiến cho bọn họ ở trước mặt phóng viên xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu.

Dân chúng thời đại này đương nhiên không phải lũ ngốc, nghe giới truyền thông thuật lại lung tung cũng có thể dễ dàng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhất thời, nơi nơi đều truyền đi tin tức gã Quan nhị đại cuồng vọng vô tri kia bị người ta giết, hơn nữa là một đao lấy mạng, tựa như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp, đại hiệp chính nghĩa chém đầu tham quan thật sự xuất hiện bên cạnh dân thường…

Ngày đó, Hàn Việt đang ở trong phòng bếp trông chừng nồi canh hải sản của hắn, đột nhiên di động vang lên. Vừa nhấc máy đã nghe tiếng Hầu Du thở gấp: “Hàn nhị thiếu gia, cho tôi mượn cảnh vệ binh ở chỗ cậu đi! Lão tử hôm nay phải oanh tạc tòa soạn báo XX! Con mẹ nó, lại có can đảm dám động thổ trên đầu thái tuế…”

Hàn Việt nói: “Lực lượng quân đội nhân dân không phải để dùng cho chuyện này.”

“Con mẹ nó, cậu biết đã xảy ra chuyện gì không? Tòa soạn báo đó muốn lấy lòng người đọc nên đòi đem chuyện Hầu Hoành Xương biến thành đầu đề, còn muốn đem chuyện hành động của tên hung thủ có phải đại diện cho chính nghĩa hay không ra thảo luận rộng rãi, rồi cái gì cái gì đáng để ủng hộ…” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm tờ báo bị xé rách, hiển nhiên là do Hầu Du đã không đọc nổi nữa: “Lão tử sắp phát điên rồi, còn chính nghĩa, đáng để ủng hộ hả? Tên hung thủ kia nếu để lão tử tóm được, không lột da rút gân sống hắn, lão tử thề không làm người!”

“Nếu cậu phát hiện manh mối nào liên quan đến hung thủ, muốn nhờ tôi phái người đi điều tra, tôi nhất định đồng ý ngay lập tức. Nhưng oanh tạc tòa soạn báo — loại chuyện này không thể làm.” Hàn Việt nếm thử nước canh, thêm vào tí muối, “Miệng lưỡi thế gian độc địa lắm, hơn nữa chuyện Hầu Hoành Xương ầm ĩ như vậy, đáng lẽ mẹ cậu ngay từ đầu không nên bịt miệng dân chúng, cuối cùng ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, không thể cứu vãn.”

Hầu Du biết, một khi Hàn Việt đã nói không thể thì có nghĩa là thật sự không còn đường sống, đành phải giận dữ một lúc lâu sau đó tức giận mắng: “Chỉ cần lão tử bắt được tên hung thủ kia, nhất định làm thịt cả nhà hắn!” Nói xong, ‘Rầm!’ một tiếng thật mạnh cúp máy.

Hàn Việt nhét di động vào trong túi quần, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau: “Vậy phải chờ hắn bắt được hung thủ mới tính.”

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Sở Từ không biết đã tan ca trở về từ lúc nào, đang đứng ngoài phòng khách cởi ra chiếc áo choàng dài màu trắng, trên người chỉ còn mặc chiếc áo sơ-mi caro màu xanh nhạt cùng quần jean màu trắng sữa. Những màu sắc này đặc biệt đơn giản nhẹ nhàng, khiến tầm mắt Hàn Việt cứ dán chặt vào người y, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Sở Từ cảnh giác đứng ngoài cửa: “Anh nhìn cái gì?”

“Không có gì.” Hàn Việt quay đầu đi, nhìn nồi canh hải sản, “Tôi đang suy nghĩ, vừa rồi Hầu Du gọi điện hỏi mượn tôi cảnh vệ binh, muốn đi phá nát tòa soạn báo của người ta… Đám người Hầu gia đúng là chó bị dồn đến đường cùng rồi.”

Sở Từ cười lạnh một tiếng: “Anh không phải đang giúp bọn họ bắt tên hung thủ kia sao? Đều là cá mè một lứa cả thôi, cần gì phải dùng đến chó để hình dung đồng bạn của mình.”

Hàn Việt ghét nhất là Sở Từ dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với hắn, theo bản năng lập tức muốn phát hỏa, miễn cưỡng nén nhịn mấy giây mới có thể đem cơn tức giận áp chế: “Em cảm thấy Hầu Hoành Xương bị giết là đáng?”

Sở Từ không nói tiếng nào đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh như băng, từ chối cho ý kiến.

“Tôi hỏi em, Hầu Hoành Xương quả thật đã đụng chết đứa bé con nhà người ta, nhưng tội hắn có đáng chết hay không? Luật pháp Trung Quốc quy định gây ra tai nạn giao thông là phải đền mạng sao? Cho dù tài xế vi phạm luật nghiêm trọng, tạo nên tai nạn đặc biệt khủng khiếp, nhưng muốn giết hắn cũng phải do nhà nước quyết định. Mặc kệ là xử bắn hay tiêm thuốc độc, đều phải do tòa án phán quyết, cảnh sát thi hành mới có ý nghĩa.” Hàn Việt khinh thường hừ một tiếng, “Nếu ai nấy đều chạy đi làm Zorro*, thế giới này sớm đã loạn rồi. Nhà nước là cái gì? Nhà nước là một bộ máy có quy tắc, là một loại hạn chế, nếu là nhân dân đều phải tuân thủ. Không ai có thể mặc kệ luật pháp mà đi giết người nêu cao chính nghĩa, không ai có cái quyền này hết! Em cho rằng xã hội hiện đại còn có đại hiệp tồn tại như trong tiểu thuyết võ hiệp ư? Em bớt ngây thơ đi!”

*Zorro: http://vi.wikipedia.org/wiki/Zorro

Dựa theo tính cách nóng nảy bình thường của Hàn nhị thiếu gia mà nói, mấy lời này tuy rất khó nghe, nhưng cũng hiếm thấy lắm rồi. Đáng lẽ theo cá tính của hắn, lúc này ngay cả há mồm liền chửi giơ chân liền đá cũng rất có khả năng xảy ra.

Đây xem như hắn nể mặt Sở Từ. Nếu đổi thành cha hắn, hoặc anh trai hắn, nói không chừng hắn đã lật bàn trở mặt.

Sở Từ nghe hắn nói xong thì im lặng mấy giây, kế tiếp đột nhiên khẽ mỉm cười.

Nụ cười của y không có chút ý tứ vui vẻ nào, ngược lại mang theo hương vị châm chọc cùng lạnh lẽo. Bất quá, y rất hiếm khi cười, đa số thời điểm y đều mặt không đổi sắc, cho nên ngẫu nhiên cười một lần liền đặc biệt quý báu. Hàn Việt nhịn không được nhìn y, hỏi: “Em cười cái gì?”

“Tôi cười anh.” Sở Từ thản nhiên nói: “Tôi cười anh cho đến bây giờ còn không biết tại sao Hầu Hoành Xương phải chết.”

Phản ứng đầu tiên của Hàn Việt chính là tự chửi thầm một câu. Lão tử vừa rồi thực không nên nổi giận với y, nghe nói bệnh trầm cảm nghiêm trọng có khuynh hướng tự sát?

“Quả thật luật pháp Trung Quốc không quy định gây ra tai nạn giao thông phải phán cực hình, nhưng Hầu Hoành Xương say rượu lái xe, hại chết mạng người, sau đó còn có ý đồ trốn tránh trách nhiệm luật pháp, thậm chí đem sinh mệnh đứa bé bị hắn đụng chết tùy ý giẫm nát dưới chân. Tội hắn phạm phải không chỉ là đụng chết một đứa bé, mà là hắn đã hoàn toàn phá vỡ uy quyền cùng tôn nghiêm của Hiến pháp nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa!”

Ngữ khí của Sở Từ không quá nặng nề, thế nhưng lạnh lẽo vô cùng, khiến Hàn Việt nhất thời nói không nên lời.

“Điều ba mươi ba trong Hiến pháp nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định, đứng trước pháp luật, mọi công dân thuộc nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa đều là bình đẳng. Điều ba Tuyên ngôn nhân quyền thế giới quy định, mọi con người đều được hưởng quyền lợi sinh tồn, quyền lợi tự do, quyền lợi bảo đảm an toàn nhân thân. Điều mười bốn Luật hình sự quy định, biết rõ hành vi của chính mình sẽ gây ra hậu quả nguy hại cho xã hội, thế nhưng lại để mặc cho mối nguy hại ấy xảy ra, được liệt vào hành vi cố ý phạm tội có tính chất ác liệt.”

Sở Từ dừng một chút, ánh mắt nhìn Hàn Việt mang theo nét xem thường cùng khinh miệt.

“Say rượu lái xe gây ra tai nạn giao thông, đương nhiên tội không đáng chết. Nhưng Hầu Hoành Xương lại xem bản thân như kẻ có đặc quyền, vượt trên quyền sinh mệnh cao quý nhất của con người, loại hành vi này có tính chất trái với luật pháp. Tội ác trái với giá trị thế giới quan cùng nhân quyền dân chủ như vậy, dù hắn chết một nghìn lần cũng chưa đủ!”

Trực giác của Hàn Việt nói cho hắn biết, mỗi lời mỗi lời này đều không hề sai. Nhưng trực giác cũng khiến trái tim hắn quặn thắt, từ cột sống trào lên một luồng khí lạnh lẽo thấu xương.

Hắn trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Những người thuộc tầng lớp như tôi sẽ không chấp nhận quan điểm này.”

Sở Từ không nói gì, liếc nhìn hắn một cái, sau đó xoay người bước khỏi phòng khách, đóng mạnh cửa thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.