Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 25: Quá khứ-Chuyện đã xảy ra




Mấy ngày nay Hầu Hoành Xương trải qua không quá thuận lợi. Cha hắn nói muốn đưa hắn ra nước ngoài, ngay cả mẫu thân luôn luôn cưng chiều hắn lần này cũng đứng về phía phụ thân.

Hầu Hoành Xương không thích ra nước ngoài. Lúc trung học hắn đã bị đưa đến Anh quốc học lấy tiếng thơm, kết quả lăn lộn mấy năm cũng chưa nói được tiếng bản xứ. Đám nhân tài kiêu ngạo tự cao của Anh quốc mặc kệ cha hắn là ai, chỉ biết trong ngôi trường tư nhân quý tộc Anh quốc này, hắn luôn phải hứng chịu đủ mọi kì thị.

Chẳng qua là tùy tiện đậu xe mấy lần, chẳng qua là vị trí bãi đậu xe không đủ lớn, thế mà bảo vệ trường trung học tư nhân ấy lại dám dùng dây xích sắt khóa chặt bánh xe chiếc xe thể thao mới cáu cạnh của hắn. Người Anh quốc tính cách bài ngoại cổ hủ nổi danh khắp thế giới, có mấy lần hắn đi spa quên mang theo chứng minh thư, kết quả năm sáu tên bảo vệ người Anh thế nhưng chặn hắn ngoài cửa không cho đi vào!

Đùa cái gì chứ, thời điểm Hầu tiểu gia lăn lộn trong thành Bắc Kinh, hắn chính là sao quanh trăng sáng! Ai lại dám không nể mặt phụ thân hắn, đối với hắn cung cung kính cúi đầu kêu một tiếng Hầu thiếu gia? Hắn muốn đến những nơi phong nguyệt, muốn chơi thứ gì mới mẻ, ai dám ngăn cản không cho hắn tận hứng?

Cái gì nguyên tắc cái gì pháp luật, trong mắt Hầu Hoành Xương chính là để hạn chế bình dân bách tính. Đối với giai cấp như hắn, đối với thân phận như hắn, kia có thể xem là cái rắm!

Vì chuyện không chịu đi Anh quốc, Hầu Hoành Xương với cha hắn đã tranh cãi một trận kịch liệt. Cha hắn mắng hắn không nên vì chuyện tai nạn xe mà gây thêm ồn ào huyên náo, hiện tại toàn bộ gia tộc Hầu thị đã không dám ngẩng mặt lên nhìn ai, ngoại trừ đem hắn tống ra nước ngoài tạm lánh thì không còn cách nào khác. Hầu Hoành Xương lại cảm thấy cha hắn lo nghĩ lung tung, có chuyện gì gia tộc nhà hắn không làm được chứ?

Dư luận xã hội? Chỉ là đám người rảnh rỗi, không có chuyện gì làm thì lên mạng phun nước miếng mà thôi. Tòa án cấp cao? Cũng không thể vọt tới chỗ Hầu gia bắt người, cho bọn họ mượn một trăm cái lá gan cũng không dám a!

Sau khi cùng lão gia tử gào rú một phen, lại đối với mẫu thân luôn luôn cưng chiều mình đập bàn vỗ ghế một lúc, Hầu Hoành Xương nổi giận đùng đùng đạp cửa bỏ đi, chuẩn bị đến nhà người yêu Thành Húc Dung ngủ một đêm.

……

Thành Húc Dung vốn dự định đêm nay đến khách sạn, nhưng vừa biết được Hầu Hoành Xương muốn đến, lập tức hủy bỏ kế hoạch đã định, ở nhà chăm sóc da mặt tắm rửa thơm tho, tỉ mỉ ăn diện chờ người ta.

Một nữ nhân độc thân như Thành Húc Dung lưu lạc đến Bắc Kinh, ngay từ đầu chính là không tiền không quan hệ không thế lực, cho đến khi nương nhờ Hầu Hoành Xương, nàng mới chậm rãi dốc sức tạo dựng thiên hạ cho bản thân. Hiện tại nàng có tiền, cũng có bất động sản đứng tên mình, nhưng vẫn ở lại căn nhà nhỏ lúc trước Hầu Hoành Xương tặng nàng, trình độ biểu hiện lòng chung thủy rất cao siêu, rất có tâm tư giữ chặt tình nhân.

Việc nàng sống ở chỗ Hầu Hoành Xương là chuyện công khai trong giới ăn chơi. Đám bạn bè của Quan nhị đại cũng thường xuyên lui tới chỗ của nàng, có gì không thuận lợi, có bí mật gì xấu xa cũng đưa tới nhờ nàng giải quyết. Người bình thường có thể chịu được hoàn cảnh cuộc sống bị đảo lộn như thế sao? Không thể a! Chỉ có Thành Húc Dung là chịu được, không chỉ chịu được, nàng còn rất hài lòng. Bởi vì nó chứng minh địa vị cao quý của nàng trước mặt đám bạn bè của Quan nhị đại, mỗi người đều nguyện ý nể mặt nàng. Ý nghĩa của nàng đối với Hầu Hoành Xương, so với đám oanh oanh yến yến khác cũng trở nên khác biệt hơn nhiều.

Đêm nay nàng vốn đã tính toán ổn thỏa thời gian Hầu Hoành Xương tới, ai ngờ hắn tâm tình khó chịu, lái xe có hơi nhanh một chút, so với nàng dự tính đến sớm hơn mười phút, thời điểm hắn vào cửa nàng còn đang ở trong phòng tắm.

“Thức ăn khách sạn đưa tới đều để hết trên bàn! Anh cứ ăn chút gì lót dạ đi!” Thành Húc Dung ở trong phòng tắm, cách một cánh cửa lớn tiếng nói vọng ra ngoài: “Mười phút nữa em ra!”

Thành Húc Dung đã sớm không còn là thiếu nữ mười sáu, mấy năm gần đây việc bảo dưỡng nhan sắc càng phải chu đáo hơn nhiều. Hầu Hoành Xương cũng biết tật xấu của nữ nhân, sau khi mắng một tiếng thì tỉnh bơ quay lại phòng ăn.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Hầu Hoành Xương tức giận hỏi: “Ai đó?”

“Nhà hàng khuyến mãi, tặng thêm một phần thức ăn. Bà chủ Thành ở đây đúng không?”

Căn nhà này là nhiều năm trước Hầu Hoành Xương tặng cho Thành Húc Dung, quả nhiên đã không còn đủ cao cấp. Hiện tại mấy khu nhà cao cấp, người giao thức ăn đều không thể tùy tiện ra vào, chỉ có thể nhờ vệ sĩ gọi điện thông báo, sau khi nhận được sự đồng ý mới cho đi.

Hầu Hoành Xương nhíu mày, thầm nghĩ phải chuyển Thành Húc Dung đến nơi khác. Dù sao hắn cũng thường xuyên đến chỗ nàng ở, không cần thiết phải ở căn nhà nhỏ xíu này tự ủy khuất chính mình.

Thành Húc Dung còn đang ở trong phòng tắm ào ào xối nước, không biết đang rửa mặt hay làm gì khác. Tuy hắn không có thói quen mở cửa cho người khác, nhưng lúc này mà kêu nàng ra mở cửa thì dĩ nhiên rất phiền toái. Hầu Hoành Xương lười biếng bỏ xuống điếu thuốc đang ngậm trong miệng còn chưa châm lửa, nói: “Đến đây đến đây.”

Thời điểm đứng lên, mi mắt hắn đột nhiên giật giật điên cuồng, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp cảm thấy khó chịu. Hắn đột nhiên nhớ lại ngày đó, lúc hắn say rượu lái xe đâm phải đứa bé kia, hắn cũng là đột nhiên vô duyên vô cớ giật giật mi mắt, ngay sau đó liền xảy ra chuyện.

Trong nháy mắt ấy hắn thậm chí không nhớ rõ xe hơi đụng vào cơ thể con người là cảm giác gì. Thứ đọng lại trong kí ức của hắn, chỉ có một cảm giác xóc nảy — hẳn là khi bánh xe nghiến nát xương cốt mà tạo thành!

Hầu Hoành Xương đưa tay đè lên mi mắt, đồng thời không chút để ý tự mình bước ra mở cửa.

Bên ngoài là một nam tử trẻ tuổi mặc đồng phục làm việc của nhà hàng, đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Hầu Hoành Xương tự dưng cảm thấy y nhìn có chút quen mắt, không khỏi hỏi: “Cậu…”

Đây là một chữ cuối cùng hắn nói ra.

Bởi vì ngay sau đó, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một tia sáng rực rỡ như băng tuyết cắt ngang. Tia sáng này lạnh lẽo cùng bá đạo như thế, tựa như một tia chớp trong nháy mắt hoàn toàn chém đứt lìa yết hầu của hắn.

Hầu Hoành Xương thậm chí không hề cảm thấy đau. Hắn chỉ cảm thấy kì quái, như thế nào đang nói chuyện thì đột nhiên lại không phát ra tiếng nữa?

Máu tươi theo yết hầu phun ra như tên bắn, một luồng khí cực đại tiến vào khí quản. Hắn há to miệng, nhưng nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được.

Lưỡi đao mang theo hàn ý trí mạng, đến tận bây giờ mới từ xương sống truyền lên tủy não, cướp đi chút sự sống cuối cùng của hắn. Cho đến khi hắn hai mắt trợn ngược chậm rãi ngã xuống, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng xối nước ào ào truyền ra từ trong phòng tắm.

Giờ khắc này, không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy, không ai đoán được Hầu Hoành Xương — thiếu gia Hầu gia hô phong hoán vũ không ai sánh nổi — lại ở trong một góc sáng sủa, gần như lặng lẽ ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Hắn thậm chí không phát hiện, người giết hắn rốt cuộc là ai.

——

Giờ ăn tối, Hàn Việt cứ muốn chạy ra ngoài gọi cho Sở Từ một cú điện thoại, xem y có đúng giờ về nhà hay không, có thừa dịp hắn đi vắng mà ra ngoài lêu lổng với kẻ khác hay không. Thế nhưng cha hắn mẹ hắn, anh trai hắn chị dâu hắn, cả nhà đều ngồi đây, vợ chồng tư lệnh không ngừng hỏi han chuyện trong quân đội, thật sự không tiện rời khỏi bàn ăn chạy đi gọi điện.

Hàn Việt chỉ có thể cúi đầu ăn, dùng ba câu đơn giản “Vâng”, “Dạ” “Biết rồi” để ứng phó cha mẹ.

Tư lệnh phu nhân kỳ thật cũng có gì nhiều để nói với đứa con thứ hai. Bà không hiểu về chuyện trong quân đội, chỉ biết hạng mục của công trình quân sự Nộ Giang đã hoàn thành, Hàn Việt tạm thời trở về Bắc Kinh, qua mấy tháng nữa quân ủy mới an bài sau. Từ nhỏ Hàn Việt đã không cần bà quan tâm về phương diện cuộc sống, bà cũng không tìm ra chuyện gì cần hỏi, cho nên sau hai ba câu hỏi thăm bà liền bí đề tài, đành phải im lặng.

Hàn tư lệnh sau khi hỏi thăm mấy câu về chuyện tình ở Nộ Giang, còn nói: “Lần này con trở về, không có việc gì thì đừng đi lung tung, đừng tùy tiện tiếp xúc với người khác, điều lệ giữ bí mật phải tuân thủ thật tốt. Sang năm quân đội Bắc Kinh thay quân, cần điều động quân số, cha đoán trong đó sẽ có con.”

Hàn Việt gật đầu “Dạ” một tiếng.

Chị dâu Hàn Việt nhịn không được chen vào: “Vậy chẳng phải nói sau này chú ba có thể ở Bắc Kinh lâu dài sao? Chị nghĩ có lẽ phải đem căn phòng trên lầu quét dọn lại một chút, sau khi chú ba quay về ở sẽ thoải mái hơn…”

Nàng vừa thốt ra câu này, mọi người trong nhà đều có điểm khó xử.

Hàn Cường nhanh chóng ho khan: “Tiểu Nhược mới gả vào nhà, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện trong gia đình. Chú ba không sống ở đây từ lâu rồi, mấy người trong quân đội bọn họ đều mua nhà riêng bên ngoài, ngay cả khu đất đều ở gần nhau.”

Nhắc tới nhà riêng, tư lệnh phu nhân đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, mẹ như thế nào nghe nói con ở ngoài đang sống cùng một nam kĩ sư?”

Lời này vừa nói ra, chị dâu Hàn Việt còn chưa quen với tình hình trong Hàn gia không khỏi kinh ngạc một chút, vẻ mặt càng thêm ngượng ngùng, trộm đưa mắt liếc nhìn Hàn Việt.

“Con đã từng tuổi này rồi, tùy tiện vui chơi qua đường cũng không phải không được, nhưng chuyện lập gia đình thì nhất định phải nhớ kỹ. Gần đây, mấy phu nhân ở tỉnh bên có đưa cho mẹ ảnh chụp của con gái họ, mẹ đã nhìn qua một lượt, có vài cô cũng không tệ. Hôm nào con nhìn thử xem, nếu nhìn trúng người nào, mẹ sẽ gọi người đó đến Bắc Kinh cho con gặp mặt.”

Thật ra, tư lệnh phu nhân nói mấy câu này cũng là có ý tốt. Bọn họ là một nhóm Thái Tử đảng trong Thái Tử đảng, chọn vợ cả đều quyết định bằng cách như thế. Tất cả các cô nương cao quý thế phiệt trong thành Bắc Kinh đều đã bị cưới hết, bây giờ đành phải chọn lựa trong số mấy gia đình lãnh đạo ở thành phố bên, tóm lại là bốn chữ quan trọng nhất: môn đăng hộ đối.

Hai năm trước, chị dâu Hàn Việt, Tề Tiểu Nhược cũng được chọn như vậy, cả quá trình không khác chi tuyển tú nữ thời xưa.

Hàn Việt gặm một khối xương gà trong miệng, mơ mơ hồ hồ nói: “Cứ để đó đi. Chuyện này phải tùy vào duyên phận.”

“Tùy vào cái gì duyên phận!? Con cùng cậu trai kia là có duyên phận hả?” Tư lệnh phu nhân chỉa ngón tay lên đầu Hàn Việt, “Thật tình!”

Hàn Việt cau mày, cũng không trả lời. Nhưng Hàn lão tư lệnh thì nhìn ra con trai mình không vui, ông cũng biết đôi chút hắn và người kĩ sư kia từng trải qua chuyện gì, cho nên kịp thời quát bảo vợ mình im miệng: “Được rồi! Ăn cơm là ăn cơm, mấy chuyện của Hàn Việt để nói sau cũng không muộn!”

Một bữa ăn tối này Hàn Việt ăn đến vô cùng tẻ nhạt. Tư lệnh phu nhân nói chuyện không đâu khiến hắn khó chịu, ánh mắt kì quái của chị dâu lại khiến hắn rất muốn nổi điên. Khó khăn lắm bữa ăn mới kết thúc, Hàn Việt tự mình đi ra ngoài sân, thuận tay đốt điếu thuốc, chuẩn bị gọi điện thoại cho Sở Từ.

Ai ngờ vừa châm lửa, chị dâu đã vội vàng đi ra nói: “Chú ba, mẹ tìm chú.”

Hàn Việt không nói tiếng nào dập tắt điếu thuốc, quay đầu vào cửa.

Hàn đại tẩu cố nhẫn nại, nhưng thấy xung quanh không có ai, vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng: “Chú ba, chú… Chú thật sự sống cùng một người đàn ông?”

Hàn Việt xoay người lại, nhìn chằm chằm chị dâu của mình một lúc lâu, rồi mới lạnh lùng mở miệng: “Nếu như lão đại có gì đó bên ngoài, chị cũng dám hỏi như vậy?”

Chị dâu hắn kinh hoàng, không tự chủ được lui về sau nửa bước, trơ mắt nhìn hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi.

……

Tư lệnh phu nhân hao tâm tổn sức nhờ lão gia nhà mình gọi Hàn Việt trở về, quả nhiên có chuyện muốn nói. Mà chuyện này cũng là về người anh trai Hàn Cường luôn khiến Hàn Việt không yên tâm.

Hàn Cường tuy rằng thuận theo kỳ vọng của cha mẹ, ngoan ngoãn đến trường đọc sách, nhưng rốt cuộc vẫn không học hành ra trò trống gì. Sau đó tư lệnh phu nhân mới làm chủ, cho hắn ra nước ngoài du học, mặc dù chỉ là học lấy tiếng cho sang, thế nhưng vừa về nước hắn đã lái xe không cẩn thận, ngay giữa đường lớn đụng chết hai người.

Vì chuyện này, Hàn gia đã ầm ĩ đến long trời lở đất. Hàn lão tư lệnh cả đời ngay thẳng, chỉ hận không thể dùng dây thắt lưng quất đứa con lớn của mình chết tươi; Hàn Việt vốn không thân thiết với người trong nhà, lại thêm tính cách nóng nảy, không những không khuyên can phụ thân, còn đứng một bên thêm mắm thêm muối bỏ đá xuống giếng.

Để bảo vệ đứa con trai lớn, tư lệnh phu nhân không biết đã bạc đi bao nhiêu sợi tóc, ngay cả căn bệnh cao huyết áp cũng bộc phát ra. May mà cố gắng của bà cuối cùng giành được thành quả, tuy Hàn lão tư lệnh trăm ngàn lần không tình nguyện, rốt cuộc vẫn thông qua mối quan hệ với cấp dưới tìm kiếm giúp đỡ, lại tìm được người bạn thân của Hàn Việt trong tòa án, mua chuộc nhân chứng vật chứng, sau cùng xử Hàn Cường vô tội phóng thích.

Nhưng dù người được thả, tiền đồ cũng gặp phải vấn đề lớn. Hàn Cường vốn muốn chạy vào con đường làm quan, thế nhưng trải qua chuyện này, quá trình đề bạt lập tức bị trì hoãn, sau này muốn thăng chức gì đó cũng khó mà thành công. Hàn Cường là kiểu người không thể chịu đựng ủy khuất, sau khi hết cơn tức giận liền quyết định gia nhập giới kinh doanh, cũng tựa như mấy người trong Thái Tử đảng dựa vào thế lực gia tộc tung hoành biển lớn, xắn tay áo chuẩn bị đại chiến một trận.

Ai ngờ, thương trường cũng không phải nơi dễ sống. Cả đời Hàn Cường hơn hai mươi tuổi chỉ quen được che chở dưới bóng râm, đối với dòng tiền lưu thông chẳng có khái niệm cụ thể gì, quan hệ bạn hàng tiếp đãi quan chức cũng chẳng thành thạo. Công ty đá quý do hắn mở chỉ kinh doanh mấy tháng đã rơi vào tình cảnh khó khăn, thiếu nợ ngân hàng không cách nào trả nổi. May nhờ Hàn gia tài lực hùng hậu, bằng không Hàn Cường đã gặp phiền phức lớn rồi.

Lần này tư lệnh phu nhân gọi Hàn Việt quay về, chính là muốn hắn giúp đỡ Hàn Cường, thông qua mối quan hệ tìm cho Hàn Cường một công việc vừa nhàn hạ vừa có tiền đồ thật tốt, hay dứt khoát đưa Hàn Cường gia nhập bộ phận hậu cần quân nhu.

Hàn Việt cau mày nghe mẫu thân lải nhải, trầm mặc rất lâu mới nói: “Quân nhu không phải chỗ tốt để gia nhập như vậy đâu. Mẹ xem Hầu Du làm đến thuận lợi vui vẻ, chính là vì cá tính Hầu Du linh hoạt, hơn nữa miệng lưỡi cẩn trọng. Lão đại hiện giờ tính cách vô lo, đoán chừng không thích hợp. Trong bộ phận quân nhu, nếu lỡ gặp phải chuyện không may, có lẽ con khó mà giúp anh ấy.”

“Vậy con có thể trơ mắt nhìn anh hai con rơi vào đường cùng, ngay cả chút tiền đồ để dựa dẫm cũng không có sao?” Tư lệnh phu nhân nổi giận, sắc mặt nghiêm nghị: “Cả đám các con đều có tiền đồ rộng mở, mẹ cũng rất yên tâm, chỉ có duy nhất anh hai con thật sự khiến mẹ không yên lòng. Con là em trai ruột của nó, ngay cả con cũng không nguyện ý giúp nó, bảo mẹ sau này đến lúc trăm tuổi làm sao an tâm nhắm mắt?”

Hàn Việt yên lặng lắng nghe, không nói tiếng nào.

“Tóm lại mặc kệ được hay không, cứ tìm người gởi gắm trước rồi tính sau! Đến lúc đó nếu Hàn Cường làm không tốt, còn có lão gia tử nhà này, còn có mẹ! Không liên lụy đến con!”

Hàn Việt lắc đầu, nói: “Tìm người gởi gắm không dễ đâu.”

“Làm sao mà không dễ, con tưởng mẹ cái gì cũng không biết ư?” Tư lệnh phu nhân vừa nói liền muốn phát hỏa, cố gắng lắm mới dịu giọng xuống được: “Mẹ nghe cha con nói, lúc trước khi cậu kĩ sư kia còn chưa chịu theo con, con chỉ cần mở lời một tiếng, liền có người vội vã giúp con đi làm giấy chứng nhận tử vong. Hàn Việt, mẹ biết con có khả năng, chỉ cần con ở trong quân nhu nâng đỡ người ta một chút, người ta còn không nhanh chóng nghe lời con?”

Tư lệnh phu nhân lau khóe mắt, gương mặt hiện ra mấy phần bi thương: “Con xem, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng cầu xin con điều gì, cũng không quản chuyện của con. Con thích ở bên ngoài cùng đàn ông làm loạn, mẹ cũng không giống như mấy bậc cha mẹ khác, mắng chửi khóc lóc om sòm, khiến con khó xử. Hiện tại mẹ chỉ cầu xin con một chuyện này thôi, lại là chuyện liên quan đến người anh chung một dòng máu với con, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ này con cũng không chịu giúp?”

Thấy tư lệnh phu nhân đã nói đến nước này, Hàn Việt dĩ nhiên không thể từ chối. Hắn cau mày lại, sau một lúc lâu mới đứng dậy: “Chuyện này nói sau. Hai ngày nữa con sẽ cho mẹ câu trả lời thuyết phục.”

Tư lệnh phu nhân biết hắn nói như vậy, tám phần chính là đã ngầm đồng ý, trong lòng không khỏi vui vẻ, trên mặt cũng hiện lên nét cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Mẹ chỉ có thể trông cậy vào con thôi, chờ sau này mẹ theo cha con về với ông bà, thế gian này còn ai đáng tin nữa? Không phải chỉ có hai anh em con giúp đỡ lẫn nhau sao…”

Hàn Việt bước nhanh khỏi căn phòng khách nhỏ của mẫu thân, tuy nét mặt không chút thay đổi, nhưng mỗi người đều có thể cảm giác được áp suất thấp xung quanh người hắn, mỗi người đều có thể cảm giác được, nhị thiếu gia tính cách nóng nảy bây giờ đang bất mãn trong lòng, mắc nghẹn cả một luồng hỏa khí.

Hàn đại tẩu đang chờ bên ngoài, vừa định nói gì, thế nhưng bắt gặp ánh mắt Hàn Việt, lập tức im miệng lui về sau một bước.

Hàn Việt lập tức bước ra ngoài cửa, đi vào trong sân, đốt điếu thuốc lên, hung hăng rít hai ngụm. Nicotin tạm thời đem cơn nóng giận sôi sục trong máu hạ xuống, kế tiếp hắn lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Sở Từ.

Hắn rất muốn nghe thấy giọng nói của Sở Từ, xác nhận người này còn thuộc về hắn, còn ở một nơi chỉ cần hắn đưa tay ra thì có thể trực tiếp bắt được.

Ai biết gọi cả buổi trời, tiếng chuông reo rất lâu, cho đến khi tự động chấm dứt đều không có ai trả lời.

Hàn Việt gọi thêm lần nữa, Sở Từ vẫn không nghe máy. Hắn nghĩ có thể Sở Từ không mang di động theo bên người, vì thế liền gọi vào số máy bàn, thế nhưng gọi hai ba lượt đều tự động chuyển vào hộp thư thoại.

“Xin chào, tôi là Sở Từ. Hiện tại tôi không có ở nhà, hoặc không thể nghe điện thoại. Sau một tiếng “Bíp”, xin hãy để lại tính danh cùng số điện thoại của bạn, tôi sẽ mau chóng gọi lại sau…”

Hàn Việt ‘Cạch’ một tiếng thật mạnh đóng di động lại, sắc mặt đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.

Đúng lúc này, vú em từ nhỏ của Hàn Việt bưng nước canh đi ngang, lo lắng dừng bước hỏi: “Hàn nhị, con không sao chứ?”

“…Không sao.” Hàn Việt lắc đầu, đột nhiên bước nhanh về phía cửa lớn: “Vú nói với cha con, con có chút đồ bỏ quên ở nhà, con quay về một chuyến rồi sẽ trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.