Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 2




- Chỉ bằng vào tên rác rưới như ngươi ư! Cút! Thời khắc này Lam Thiên cũng vô cùng phẫn nộ, bởi vì chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ, hắn cảm giác tâm thần mình không yên còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Hắn thấy cho dù trong những người bên cạnh này, cũng không có người nào đủ tư cách nói chuyện chia sẻ những chuyện này cùng hắn. Hơn nữa hắn bức thiết cần một trận chiến đấu, một lần phát tiết, cho nên hắn đi vào không gian độc lập, nhưng không nghĩ rằng mới đi vào không bao lâu, Phương Viêm lại giống như một tên điên đánh tới cửa, gần như phá hủy toàn bộ Lam Phủ Thiên Tông.

Không thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nếu không Lam Phủ Thiên Tông mình sẽ trở thành cái gì?

Hôm nay vốn là ngày Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, lại trở thành ngày bị người khác giày xéo, khi dễ, ngay cả một tên điên khùng không biết cái gọi là người như vậy cũng dám đến đây... Chết đi... Chết đi... Chết đi...

Lam Thiên hiện tại cũng tràn đầy sát khí, vô cùng phẫn nộ, trong nháy mắt kiếm khí trong tay biến hóa vô cùng tận, mỗi một đạo kiếm khí đều đánh về phía Phương Viêm.

“Bịch bịch bịch...” Thời khắc này thần trí của Phương Viêm đã rõ ràng không còn thanh tỉnh, huống chi Lam Thiên thi triển kiếm pháp lại thần diệu khó lường như vậy, hắn muốn né tránh cũng rất khó, lập tức bị chém trúng vô số. Bất quá lúc này phương thức Phương Viêm chiến đấu lại giống như một con dã nhân, thân thể đủ cường ngạnh, hơn nữa hai tay hắn phát một loại tia sáng đặc thù, tuy rằng mỗi khi bị kiếm khí chém trúng đau khổ hét thảm, chấn động đến trời đất chung quanh hắn ầm ầm nổ vang, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng nổi, liều mạng ngăn cản liều mạng phản kích, không ngừng vọt tới trước.

Mặc dù chỉ là thân thể đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng hai cánh tay hắn rõ ràng có điều cổ quái, phát ra một lực lượng đặc thù, kỳ quái dị thường, kích phát uy lực cũng kinh khủng dị thường, không ngờ lại có thể ngăn cản được kiếm khí của Lam Thiên phẫn nộ bùng phát ra.

Mà thời điểm này bọn họ chiến đấu chính là trên bầu trời Ngọc Kinh Thành, mỗi lần bọn họ va chạm, nếu như hơi lan đến gần chung quanh, đủ để mấy trăm thước bị san thành đất bằng. Mà lúc này Lam Thiên phẫn nộ, Phương Viêm điên cuồng hiển nhiên không có người nào quan tâm tới điều đó.

“Ầm... Ầm...” Chung quanh có một số kiến trúc, thậm chí có một vài chỗ Lam Phủ Thiên Tông, bao gồm phòng ngự đã bị Phương Viêm hủy diệt bị hai người bọn họ chiến đấu liên lụy, ầm ầm đổ nát, sụp đổ tan tành, như trời long đất lở, như hủy thiên diệt địa... uy thế của Thái Cực Cảnh không thể bàn cãi...

Mà cố tình thời điểm này Phương Viêm vô cùng điên cuồng, không ngừng đánh trả, Lam Thiên né tránh phóng ra kiếm khí phải nói là muốn tru diệt Phương Viêm, phạm vi hai người chiến đấu hiển nhiên đang lan rộng, uy lực cũng đang tăng cường.

“Ầm... Ầm... Ầm...” Lúc này chung quanh một số gia tộc cường đại rối rít khởi động trận pháp phòng ngự, một vài đại gia tộc mặc dù không có Thái Cực Cảnh, nhưng bằng vào trận pháp cộng thêm có người chủ trì, miễn cưỡng vẫn có thể ngăn cản một chút dư uy kia, nhưng người bình thường thì vô cùng nguy hiểm. Bất quá cũng may mà bọn họ mới vừa va chạm, trong nháy mắt bên trong Văn gia hai lực lượng Thái Cực Cảnh, Văn gia lão tổ Văn Mặc và lão Đan Vương Ngọc Trường Không đều bạo phát lực lượng, bao phủ khu vực người bình thường có thể lan đến gần bọn họ.

Cảm nhận được lực lượng của hai người bọn họ, cùng Hoa Mỹ Ngọc, Cổ Nguyệt vẫn ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, Nhậm Kiệt cũng không khỏi thầm mỉm cười. Chính cái gọi là vật họp theo loài, người sống cộng đồng, Nhậm Kiệt đã biết ngay hai người bọn họ sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Nhậm Kiệt có thể chém giết thảm thiết cùng địch nhân, cũng chưa bao giờ nương tay đối với địch nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng tận lực né tránh. Thậm chí xem như một phương chiến đấu, hoàn toàn có thể dẫn chiến trường tới trên bầu trời, nhưng Lam Thiên vốn xem thường điều này, và Phương Viêm điên cuồng, hai người căn bản không ai thèm cân nhắc về phương diện này, càng sẽ không hề quan tâm tới. Cũng may, Văn Mặc và lão Đan Vương Ngọc Trường Không kịp thời ra tay, tránh cho dân chúng bình thường bị liên lụy.

- Đi chết đi... Các ngươi đều phải chết... A... Đau chết mất... Yêu nghiệt, ta nhất định thu thập ngươi, Phương Viêm ta mới là lợi hại nhất... Kỹ nữ thúi, nữ nhân xấu xí, còn ngươi nữa, sau khi thu thập hết các ngươi... A... Đau chết mất... ta còn phải đi diệt tên Nhậm Kiệt đáng ghét nhất, ghê tởm nhất... Phương Viêm bị Lam Thiên đánh cho đau khổ không chịu nổi, vừa đau đớn kêu la, vừa liều mạng xông tới, đánh thẳng lên phía Lam Thiên.

Mà thời khắc này Lam Thiên đã vô cùng phẫn nộ, người này điên điên khùng khùng rõ ràng không bình thường, nhưng hai tay bộc phát ra lực lượng cổ quái lại làm cho hắn nhất thời đều không làm gì được. Hơn nữa cường độ thân thể tên này cũng không yếu, muốn thu thập đúng là không dễ dàng như vậy. Nếu là lúc bình thường, Lam Thiên còn có thể chịu đựng quyết tâm nghiên cứu tìm cơ hội thu thập tên này, bởi vì loại trạng thái này của hắn hoàn toàn không uy hiếp được Lam Thiên, nhưng lúc này hắn điên điên khùng khùng phá hủy Lam Phủ Thiên Tông của mình.

Làm cho Lam Phủ Thiên Tông vốn đang bị chê cười càng trở thành bị người nhạo báng! Mà tự mình ra tay lại lâu như vậy không có giải quyết tên này... tuyệt đối là sỉ nhục!

- A... Vân Thiên Lung Tráo, Tường Vân Cửu Thiên! “Vèo...” Lam Thiên uất ức, buồn bực, phẫn nộ đến cực điểm, đột nhiên trong tay hiện ra một thanh trường kiếm tỏa sáng lượn lờ, trong nháy mắt chém ra một đạo kiếm quang với một góc độ vô cùng thần kỳ. Kiếm thế kinh người, phóng lên cao, nhoáng lên một cái rồi biến mất, có một loại khí thế chặt đứt hết thảy thiên địa.

“Keng Keng... Xoạt...” Chợt nghe hai thanh âm giống như tiếng đao chém vào thiên ngoại vẫn thạch, tiếp sau đó lập tức nghe như thanh âm da thịt bị cắt đứt, ngay sau đó liền thấy thân thể Phương Viêm đột nhiên nổ tung bắn ra một màn sương máu.

Nhưng thời điểm này Lam Thiên lại không có mảy may vui vẻ, không có mảy may cảm giác thắng lợi, hắn chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vô cùng uất ức, có một loại cảm giác họa vô đơn chí. Hôm nay vốn là ngày chúc mừng hắn thành lập Lam Phủ Thiên Tông, là ngày diệu võ dương oai, để lại vô số truyền thuyết giai thoại lưu truyền đời sau... thế mà kết quả hiện tại trở thành cái gì?

Tuy rằng chặt đứt đôi Phương Viêm, nhưng đạt tới loại trình độ đó, cho dù Phương Viêm không phải chân chính bằng vào lực lượng bản thân đột phá đến Thái Cực Cảnh, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, không thể hoàn toàn giết chết hắn, càng khiến Lam Thiên căm tức.

Cho nên Lam Thiên không có tâm tư đi để ý tới những thứ khác, khoát tay một cái, trong tiếng nổ ầm ầm một trận pháp to lớn khởi động bao phủ cả vị trí Lam Phủ Thiên Tông, tất cả mọi người khó mà dò xét tình huống bên trong, thân hình Lam Thiên cũng chìm xuống đi vào trong đó.

Ngay lúc một số người không hiểu còn đang cảm thán, một số người chân chính lợi hại đang quan sát, thì Nhậm Kiệt đang dùng thần hồn lực luôn luôn âm thầm giám thị Hoa Mỹ Ngọc, Cổ Nguyệt cũng đã vận chuyển tới cực hạn.

Cổ Nguyệt, Hoa Mỹ Ngọc bọn họ hiện tại không có động tĩnh gì, nhưng Phương Viêm này biểu hiện quá kỳ quái, quá thần kỳ, trước kia Nhậm Kiệt vẫn luôn không có chú ý tới hắn nhiều lắm, nhưng hôm nay thấy biến hóa của Phương Viêm, Nhậm Kiệt đã biết ngay không thích hợp, có điều cổ quái.

Nếu để mặc hắn tiếp tục biến hóa như vậy, rất có khả năng hoàn toàn điên cuồng, nhìn thấy hắn bất luận tình huống thế nào đều nhớ mãi không quên đối với mình và Nhậm gia, như vậy một khi hoàn toàn điên cuồng rất có thể hắn sẽ làm ra một số hành động càng thêm điên cuồng. Nếu như hắn quang minh chính đại khiêu chiến, ngay mặt xuất hiện còn tốt, bất luận ra sao chính mình hoặc là những người Nhậm gia khác đều có biện pháp ứng phó, chỉ sợ là hắn điên cuồng đến mức không quan tâm hết thảy, thì lúc đó thật phiền toái rồi. Không được! Không quản ra sao nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

Về phần người khác sợ hãi cảm thán Lam Thiên như thế nào, ngược lại Nhậm Kiệt lười để ý tới. Giờ khắc này thần hồn lực của Nhậm Kiệt theo dõi một nửa thân thể Phương Viêm bị Lam Thiên phân thành hai, đang sử dụng dịch chuyển phù rời đi, đồng thời, thân mình Nhậm Kiệt cũng trong nháy mắt thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp đi theo. Linh phù dịch chuyển tuy rằng uy lực to lớn, nhưng Nhậm Kiệt với thần hồn lực Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy của hắn khóa chặt, phân tích đại khái phương hướng, sau đó dùng tốc độ cao nhất truy lùng, Nhậm Kiệt có tám thành nắm chắc có thể truy lùng được tung tích Phương Viêm.

“Vèo...” Gần như đồng thời, thân hình Nhậm Kiệt nhoáng một cái truy lùng theo Phương Viêm.

- Hả? Đột nhiên, Hoa Mỹ Ngọc quay đầu cau mày nhìn về hướng Nhậm Kiệt, bởi vì Nhậm Kiệt cuối cùng thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp khiến hắn cảm nhận được một tia dao động không gian.

- Chuyện gì vậy? Cổ Nguyệt vừa thấy Hoa bộ dáng Mỹ Ngọc, biết ngay là có chuyện. Tuy rằng Hoa Mỹ Ngọc này lại cái, làm cho nàng đều không chịu nổi, nhưng Hoa Mỹ Ngọc cường đại lại là thực tế, mình có thể có ngày hôm nay cũng là một tay hắn tương trợ...

- Không có gì! Xem ra bên trong Ngọc Kinh Thành này đích xác là chốn tàng long ngọa hổ, có lẽ có người đã sớm chú ý tới chúng ta! Bởi vì Nhậm Kiệt vội vàng truy đuổi, nắm trong tay Tiểu Na Di Bộ Pháp cũng chưa hoàn mỹ lắm, nên Hoa Mỹ Ngọc mới giựt mình cảm thấy không đúng. Bởi vì người đạt tới trình độ như hắn, hẳn không có chuyện xảy ra bên cạnh mà không nắm được, mặc dù chỉ là một tia dao động không gian như vậy, sau đó ngay cả hắn đều không tìm được tăm hơi, điều đó đúng là không thích hợp!

- Nhất định là hoàng tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, lần trước ta chính là bị bọn họ lừa đến, cuối cùng bị bọn họ tính kế. Hoàng tộc Minh Ngọc Hoàng Triều này cường đại, quỷ dị hơn nhiều so với bề ngoài, cũng chỉ có bọn họ có năng lực này, biết ngài đã tới còn dám âm thầm giám thị! Đối với hoàng tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, hiện tại Cổ Nguyệt đã hận thấu xương, nhất là sau khi Thanh Ngô bị giết, nàng cân nhắc lại từ đầu tới giờ chính là mình hoàn toàn bị lừa gạt, che mắt, tính kế.

Nếu như không phải đám người đó, mình cũng không bị tên kia chặn giết, cũng sẽ không bị hắn phát hiện...

- Minh Ngọc Hoàng Triều, hoàng tộc ư? Hừ! Chỉ bằng vào bọn họ cũng xứng gọi hoàng tộc, thật không biết trời cao đất rộng! Nếu đã phát hiện vậy chúng ta cứ đi gặp bọn họ một chút, để xem bọn họ ăn nói thế nào?! Hoa Mỹ Ngọc nói xong, liền vung tay một cái, trong nháy mắt mang theo Cổ Nguyệt biến mất tại chỗ.

“Vèo... Vèo...” Nhậm Kiệt thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp với tốc độ cao nhất, lướt qua hết thảy chung quanh. Mặc dù không có đột phá chướng ngại không gian trong nháy mắt dịch chuyển như Linh phù, đạt tới trình độ thân người thoáng cái ra ngoài mấy vạn dặm, nhưng tốc độ này từ lâu đã vượt qua tưởng tượng. Từ khi Nhậm Kiệt bắt đầu trực tiếp cảm ngộ pháp tắc không gian trong Hải Thần Châu, đối với thân pháp bản thân tăng lên rất nhiều, kết hợp với thân pháp của Tề Thiên, Đan Diệu, thân pháp bản thân hắn đã rất cường hãn, nhưng đó đều chỉ là một chút thân pháp chiến đấu trong phạm vi nhỏ.

Mà Tiểu Na Di Bộ Pháp chính là thân pháp tốc độ cao nhất truy lùng, tốc độ, tốc độ, tốc độ nhanh hơn. Vốn là loại thân pháp này cho dù Thái Cực Cảnh chiếm được, không có mấy chục năm cũng đừng mơ tưởng có chút thành tựu. Giống như hai huynh đệ ác bá kia chỉ có thể dùng phương pháp quỷ dị, vặn vẹo như vậy, phát huy một chút da lông của Tiểu Na Di Bộ Pháp mà thôi. Nhưng Nhậm Kiệt thường đắm chìm trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo, cảnh giới bản thân, năng lực học tập, cảm ngộ vượt ra ngoài tưởng tượng, đừng nói chi là hắn một mực trực tiếp cảm ngộ pháp tắc không gian.

Nhiều phương diện dung hợp vào nhau, dọc theo đường đi từ Đông Hoang trở về đến đây, Nhậm Kiệt luôn luôn học tập tìm hiểu trong lúc chạy đi, lúc này thi triển ra so với hai huynh đệ ác bá liên thủ thi triển lúc trước đều nhanh hơn gấp mấy lần, chỉ khoảng nửa khắc đã truy lùng ra hơn vạn dặm. Nếu là người khác, cho dù Lam Thiên là Thái Cực Cảnh đều không có biện pháp truy lùng, bởi vì thần hồn lực không thể dò xét ra ngoài phạm vi nhất định, rất khó truy lùng, nhưng Nhậm Kiệt vừa rồi dùng thần hồn lực toàn lực thăm dò, đã đại khái chạm tới quỹ tích.

- Linh phù dịch chuyển của tên này cũng rất bình thường, nơi này có dấu vết lực lượng, chính là bên này, không sai... Sau khi truy lùng ra ngoài vạn dặm, cộng thêm thần hồn lực dò xét, Nhậm Kiệt đã phát hiện khí tức của Phương Viêm. Cũng chỉ có thần hồn lực đạt tới trình độ Thái Cực Cảnh như Nhậm Kiệt hiện tại, cộng với cảnh giới của Nhậm Kiệt mới có thể dưới tình huống đối phương thi triển Linh phù dịch chuyển còn có thể truy lùng. Điều này đối với Thái Cực Cảnh mà nói đều là chuyện khó tin!

Nhậm Kiệt lầm bầm nói, rồi lần nữa tăng tốc thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp truy lùng tiếp. Trong thời gian này, hắn không ngừng thi triển trong cảm ngộ, không ngừng thi triển trong học tập, mỗi một lần thi triển tốc độ đều nhanh lên một tầng... rất nhanh Nhậm Kiệt đã ra ngoài cách Ngọc Kinh Thành 2 vạn 7000 dặm.

“Linh phù dịch chuyển không trọn vẹn... Không phải mới luyện chế, còn có, vật này là cái gì, như thế nào Ngọc Hoàng Quyết của mình lại mơ hồ có một loại xao động, chống cự, kích động muốn xông lên đánh chết, đây là...” Nhậm Kiệt vừa mới cẩn thận đến phụ cận, truy lùng đến gần Phương Viêm, đồng thời cũng nhìn thấy một bóng người khác, bỗng nhiên Nhậm Kiệt lập tức có cảm giác bị kích động chưa từng có, may mà năng lực tự kiềm chế cùng cảnh giới của Nhậm Kiệt, tức thì kiềm chế lực lượng Ngọc Hoàng Quyết đang xao động trong cơ thể, trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra?

Bởi vì giờ khắc này vừa thấy bóng người bên cạnh Phương Viêm kia, Ngọc Hoàng Quyết trong cơ thể liền xao động, kích động muốn đi tiêu diệt đối phương ngay, đây là chuyện gì xảy ra? Cảm giác phát ra từ bản năng giống như mèo nhìn thấy chuột, mà tự mình tu luyện Ngọc Hoàng Quyết, Ngọc Hoàng Quyết đã trở thành một phần bản thân, Ngọc Hoàng Quyết này sao còn có thể như thế, bóng đen này là ai???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.