Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 26




"Nương, nhưng ta nghe nói, ta vẫn là được bà nuôi lớn, đại cô ở tại đây, hỏi nàng một chút, ngươi nuôi ta mấy năm?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Thật đúng là chưa từng nuôi qua, ngay cả một ngụm sữa cũng chưa từng cho ăn, vẫn là ăn của ta, nếu không, bà ngươi có thể ôm ngươi qua, còn không phải là không yên lòng." Lão bà cô rút khăn ra vừa lau nước mắt vừa nói.

"Từ khi ta có trí nhớ, đã đi theo bà rồi, bà đi rồi, ta vẫn cho rằng nương là vì quan hệ với bà không tốt, mới không thích ta. Cho nên, ta muốn cho nương vui vẻ, muốn bù đắp lại nước mắt những năm kia của nương, nương bảo ta làm cái gì, ta đều đồng ý, chuyện Xuân Ngọc trách tội ta, ta cũng nhận, không cho đọc sách thì không đọc, bảo nuôi gia đình thì nuôi gia đình, cái gì cũng đều nghe nương, bọn nhỏ chịu ủy khuất ta không phải là không biết, chẳng qua là, cứ nghĩ có thể nhịn thì nhịn, một ngày nào đó, nương sẽ nhìn thấy điểm tốt của ta. Nhưng là, ta nhịn đến nhịn đi, Tình nhi nhà ta bị bệnh, đứa nhỏ mới năm tuổi, lại còn bị các ngươi nhốt vào chuồng heo, chẳng quan tâm, vẫn là Tử Phúc và Tử Lộc hiểu chuyện, vụng trộm đưa cho chút nước, nếu không phải là đứa nhỏ mệnh lớn, ta, lúc ta trở về đã không gặp được nàng rồi. Ta thế mới biết, cho dù ta làm cái gì, ta và bọn nhỏ cũng sẽ không đổi lấy được một chút dịu dàng của nương. Bằng không, điều kiện ở riêng hà khắc như vậy, ta đều nhận, chỉ vì có thể chuyển ra khỏi cái nhà này, để cho bọn nhỏ có thể bình an lớn lên. . ." Tăng Thụy Tường nói xong liền ôm đầu khóc rống, Thẩm thị cùng mấy người Tử Phúc bước lên phía trước ôm lấy hắn.

Tử Tình nghe xong, nghĩ đến tình cảnh khi mình vừa mới tới, cũng nhịn không được thất thanh khóc rống, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tử Tình.

Điền thị nghe xong tức giận đến dựng thẳng lông mày, mắng: "Nếu không phải là ngươi khắc chết con ta, con ta còn sống yên lành. Nói không chừng cũng kiếm được cáo mệnh cho ta rồi. Ta không bóp chết ngươi chôn cùng con ta, còn để ngươi sống sót chính là thiện tâm của ta, ngươi còn muốn ta đối xử với ngươi thế nào?"

"Im miệng, càng nói càng kỳ cục? Nương Thuỵ Tường chết như thế nào ngươi đã quên rồi sao?" Lão gia tử quát.

Tăng Thụy Tường nghe xong nghi hoặc nhìn về phía Tăng thị. Lão bà cô nói: "Ngươi cho là ngươi không muốn bóp? Không phải là không tìm được cơ hội sao? Con của ngươi ngã bệnh mất ngươi có thể trách người khác? Đứa nhỏ nhà ai đều có thể lớn lên toàn bộ? Ngươi cũng không phải chỉ mất một đứa nhỏ kia, trước Thụy Khánh cũng không phải là mất một đứa, làm sao ngươi không nói?"

Điền thị nghe xong nhất thời không biết nói tiếp như thế nào. Tăng thị nói tiếp: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, tiểu đệ nhà ta còn phải yên tĩnh tĩnh dưỡng."

"Gọi cả đám chúng ta đến, nghe xong đoạn lời không sao hiểu được, đến cùng sao lại thế này cũng phải nói rõ ràng." Đại đệ đệ của Điền thị nói.

"Đúng vậy, trong lòng muội tử ta cũng là có oan khuất, dù sao cũng phải để cho chúng ta rõ ràng." Đại tỷ của Điền thị nói.

"Đại tỷ, ta mệt mỏi. Ta nhắm mắt dưỡng dưỡng thần, ngươi kể cho bọn họ từ đầu đến cuối những việc đã trải qua đi." Lão gia tử nói.

Tăng thị nhìn lão gia tử một chút, nhìn lại Điền thị một chút, trên mặt Điền thị viết hai chữ cầu xin, Tăng thị nhắm mắt lại. Hít sâu một hơi, nói: "Được, nếu mọi người đều muốn biết, ta liền liều mạng phá lời thề độc kia, dù sao ta cũng là không có nhi tử chăm sóc bên người trước lúc lâm chung."

Việc này, còn phải nói đến từ đầu, năm đó Tiêu lão gia tử cưới Tăng thị, vì lão gia không người thân, an trí gia đình ở trấn Ngô Đồng. Hồi đó. Tăng thị đã sinh bốn đứa nhỏ, đáng tiếc chỉ còn sống hai nữ nhi, Tiêu lão gia tử còn chưa có cưới vợ bé.

Một năm này, Tiêu lão gia tử về quê tế tổ, nghe được thân nhân duy nhất của hắn, cô đã mất. Người cô này từng có ân dưỡng dục với Tiêu lão gia tử, Tiêu lão gia tử tìm đến nhà cô, mới biết được nữ nhi duy nhất của cô, họ Diệp, tên Tiểu Tuệ, bởi vì tuổi trẻ goá chồng, không có đứa nhỏ nên bị nhà chồng đuổi ra, cô không có nhi tử, tộc nhân đã cho kế một người, biểu muội này tất nhiên bị ca tẩu đưa tới làm con thừa tự không dung, Tiêu lão gia tử trong cơn tức giận, liền dẫn theo biểu muội trở về.

Vừa vặn khi đó Tiêu gia bắt đầu làm bánh nướng bán, cũng cần giúp đỡ, Tăng thị sinh đứa nhỏ còn chưa có được nghỉ ngơi, thấy Tiểu Tuệ đáng thương, người cũng chịu khó, biết xử lý, tính tình cũng dịu dàng, là người hiểu chuyện, liền đồng ý giữ lại.

Khi đó, Điền thị vừa sinh Tăng Thụy Khánh, đang bắt đầu gây khó dễ cho lão gia tử, nàng sinh nhi tử đầu tiên không nuôi lớn, Điền thị trách lão bà cho nàng sắc mặt nhìn. Lúc này cuối cùng lại sinh được nhi tử, địa vị nhanh chóng tăng lên. Vốn, Điền thị ở nhà chính là người được nuông chiều, nơi nào nguyện ý hầu hạ người già? Mà lão bà chỉ có một nhi tử, khó tránh khỏi yêu cầu với nhi tử nhiều hơn một chút, Điền thị đã sớm đầy bụng bất mãn. Bây giờ có nhi tử bên cạnh, đồ cưới của mình cũng coi như phong phú, nơi nào còn có thể để lão bà vào mắt?

Vì Điền thị không phục lão bà quản thúc, ỷ vào có nhi tử làm chỗ dựa, thường khuyến khích trượng phu náo loạn cùng lão bà, Tăng thị tất nhiên không ưa cái vẻ kia của Điền thị, đáng hận là đệ đệ ruột của mình lại xách lên không nổi, Điền thị lại biết giả vờ yếu ớt, động một tí là rơi lệ hoặc té xỉu, làm hại lão gia tử đều cho rằng mọi người bạc đãi nàng, dần dần xa cách nương và tỷ tỷ của mình, khiến Tăng thị tức giận đến nghiến răng.

Điền thị đối với đại cô tỷ Tăng thị này càng là một chút hảo cảm cũng không có, vốn là vậy, nữ nhi gả ra ngoài như nước đổ ra ngoài, có Tăng thị chẳng những không gả ra ngoài, còn ở ngay trước nhà Tăng gia, lão bà cái gì cũng nghe theo đại nữ nhi, Điền thị có thể không tức giận trong lòng? Mâu thuẫn cùng oán hận giữa hai người này chất chồng còn không phải càng ngày càng sâu.

Tăng thị thấy Tiểu Tuệ hay lắc lư bên cạnh, người lớn lên xinh đẹp, bộ dáng tính tình cũng không tệ, người cũng thành thật bổn phận. Mặc dù từng gả cho người, nhưng ở trong tiệm bánh nướng, vẫn như trước có người tới cửa cầu thân, không biết làm sao Tiêu lão gia tử lại không đồng ý.

Ngày hôm đó, muội muội của Tăng thị, cũng là Nhị tỷ của Tăng lão gia tử về nhà, hai tỷ muội nói chuyện riêng, tiểu Tăng thị liền nói: "Đại tỷ, Tiểu Tuệ này rốt cuộc là ý gì, cũng đã được hơn một năm rồi, tỷ phu không muốn gả nàng ra ngoài, chẳng lẽ là giữ lại cho mình?"

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Tăng thị là kiên quyết không muốn trượng phu mình cưới vợ nhỏ, để trượng phu mình cưới, còn không bằng để đệ đệ mình cưới, tốt xấu còn có thể ghê tởm Điền thị một chút, vả lại, Tiểu Tuệ này thật đúng là không tệ, cũng rất được lão bà yêu thích.

Tăng thị có tâm tư này, tất nhiên tìm Tiêu lão gia tử thương nghị, Tiêu lão gia tử không chịu, hắn thật đúng là có ý thu vợ nhỏ, vốn là, Tăng thị sinh ra mấy đứa trẻ, không một nam hài nào có thể nuôi sống, gia nghiệp của Tiêu gia cũng dần dần phát triển, Tiêu lão gia tử là cô nhi, nhân đinh đơn bạc, đã sớm muốn cưới vợ nhỏ, hơn nữa là biểu muội của mình, cũng là mình nhìn trúng, vừa có thể chăm sóc biểu muội vừa có thể chu toàn mình, một lần đếm không hết việc tốt, Tiêu lão gia tử đang lo mở miệng thế nào với Tăng thị, dù sao, Tăng gia có ân với hắn.

Tăng thị thấy Tiêu lão gia tử không đồng ý, càng chứng thực ý kiến của muội muội nàng, cũng kiên định quyết tâm muốn đưa Tiểu Tuệ cho Tăng lão gia tử.

Vừa khéo ngày hôm đó, Điền thị bởi vì cãi nhau với lão gia tử, dỗi trở về nhà mẹ đẻ, lão gia tử đi đón còn không chịu trở về, vừa tức giận, một mình uống chút rượu giải buồn, Tăng thị cứ như vậy đưa đệ đệ mình lên giường của Tiểu Tuệ, chờ bình minh ngày hôm sau, cần xảy ra đều đã xảy ra.

Tăng lão gia tử cũng không có ý muốn cưới vợ nhỏ, nhưng lúc đó, cũng không thể nói ra tụt quần không nhận nợ, Tiêu lão gia tử tức giận đến đánh cho hắn một trận, vẫn là Tăng thị cùng lão bà ngăn cản, bằng không, còn không chừng xảy ra chuyện gì rồi.

Tiêu lão gia tử trong cơn tức giận vào núi đi săn thú, Tăng lão gia tử rơi vào thế khó xử, cưới, khẳng định không qua được của Điền thị, không cưới, lương tâm của mình cũng áy náy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn tìm Điền thị thương lượng.

Lão gia tử vừa vào cổng Điền gia, đã biết tin tức Điền thị có thai, thân thể Điền thị yếu đuối, lão gia tử giờ phút này, làm sao không biết xấu hổ mở miệng, vạn nhất Điền thị tức giận một cái, làm loạn lên, đứa nhỏ trong bụng còn không biết có thể giữ được hay không? Lão gia tử đón Điền thị trở về, lại đi cầu Tăng thị và Tiểu Tuệ, nói là chờ đứa nhỏ trong bụng Điền thị sinh ra rồi lại nói.

Tăng thị tức giận đến không còn cách nào, nhưng cũng biết, lúc này đúng là không phải thời điểm nói thích hợp, tính tình Điền thị, Tăng thị vẫn là hiểu rõ vài phần , hơn nữa, cũng hiểu nữ nhân ngay tại lúc này, đúng xác không chịu nổi kích thích.

Tiểu Tuệ chỉ có rơi lệ, nàng cũng không muốn phá huỷ gia đình người khác, khóc nói: "Không bằng để cho ta đi đi, dù sao đi nữa ta chẳng qua là một quả phụ, chuyện kia mọi người hãy quên đi, tự ta đi ra ngoài tìm việc, xem xem trong thành An Châu có nhà muốn tìm người giúp việc hay không, các ngươi đều sống cho tốt đi, đừng vì ta mà làm hỏng một gia đình đang êm đẹp."

Tăng lão gia tử không lên tiếng, Tăng thị lúc này cũng có chút hối hận, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có đưa Tiểu Tuệ đi, Tăng thị trợ cấp Tiểu Tuệ chút ngân lượng, Tiểu Tuệ tự vào trong thành An Châu tìm công việc.

Tiêu lão gia tử lần này vào núi tốn hơn một tháng mới trở về, chờ lúc hắn trở về, Tiểu Tuệ đã đi rồi, Tiêu lão gia tử tức giận đến mức cùng Tăng thị tranh cãi ầm ĩ một trận, vào thành vài lần cũng chưa tìm được Tiểu Tuệ, cũng bởi vậy có ngăn cách với Tăng thị.

Ai cũng không nghĩ tới, chỉ một lần đó, Tiểu Tuệ đã mang thai, Tiểu Tuệ cũng không truyền tin cho bên này, nghĩ đứa nhỏ này có lẽ là lễ vật ông trời cho nàng, không đành lòng nàng một mình lẻ loi hiu quạnh sống ở trên đời này, liền tặng một đứa trẻ đến bạn với nàng.

Thật vừa đúng lúc, khi đứa nhỏ trong bụng Tiểu Tuệ được bảy tám tháng, vừa vặn Điền thị lại sinh nhi tử. Tiêu lão gia tử vào thành bán đồ hoang dã tình cờ gặp phải Tiểu Tuệ, nhất định muốn dẫn theo Tiểu Tuệ trở về.

Tăng lão gia tử sợ ngây người, muốn không nhận nợ cũng nói không nên lời, chỉ đành phải năn nỉ nói, dầu gì chờ Điền thị ở cữ xong lại nói. Tiểu Tuệ cùng Tiêu lão gia tử lại một lần nữa thất vọng với Tăng lão gia tử rồi.

Tiểu Tuệ vẫn là muốn đi, khóc nói: "Biểu ca, van cầu ngươi để cho ta đi đi. Đừng vì ta mà phá huỷ gia đình của người khác, ta không muốn làm hồ ly tinh bị người ta mắng kia đâu, coi như tích phúc cho đứa nhỏ trong bụng ta. Ta cũng không muốn sinh hắn ra rồi bị người khinh thường, nói nương hắn là hồ ly tinh đáng chém ngàn đao. Ta sẽ nuôi dưỡng hắn tử tế, dạy hắn đạo lý làm người. Van cầu các ngươi, quên chúng ta đi, coi như cho ta và đứa nhỏ một con đường sống."

Tiêu lão gia tử sao có thể nhìn biểu muội thương yêu một thân một mình phiêu bạt ở bên ngoài, còn mang theo một đứa trẻ, cũng không có chút của cải, trong cơn tức giận bật thốt lên nói: "Nơi nào cũng không cho đi, đứa nhỏ sinh ra ta nuôi, nói với bên ngoài là đứa nhỏ của ta. Chờ mấy ngày nữa, chúng ta chuyển đi."

Đến nước này, Tăng thị cũng không tiện nói cái gì, Tiêu lão gia tử đã bởi vì việc này xa cách nàng, lại tiếp tục ầm ĩ, còn không biết làm sao vãn hồi trái tim của hắn, dầu gì cũng là cốt nhục của đệ đệ mình, liền cam chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.