Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 22




Phòng khách rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh,chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của 7 con người.Qúa khứ của hắn quả thật quá đau buồn.Không ngờ,một con người ương ngạnh,khát máu như vậy lại là con người cô đơn nhất.

Không ai có thể tưởng tượng được,cuộc sống không có mẹ,cuộc sống mà chính ba là người gián tiếp giết mẹ.Có phải cuộc sống đó sẽ rất đau khổ không.Vậy mà hắn-hiện thân của ác quỷ lại là một đứa trẻ đáng thương như vậy.Cùng một ngày,mất đi hai người yêu thương nhất,quả thật rất khó chấp nhận.

- Vì vậy mà cậu ta lạnh lùng sao???- Trúc nhìn cả bọn với ánh mắt thất thần.Chưa bao giờ cô nghĩ,hắn lại là người đáng thương đến như vậy.

- Không.Đó chỉ là lý do phụ.Phi lạnh là vì muốn mình không có điểm yếu,muốn mình trở thành một con người không ai có thể đánh bại để....để trả thù.- Khôi nhàn nhạt lên tiếng.Hai tay vòng lại,mắt nhắm hờ hững,cả thân người dựa vào thành ghế.Trông anh thật cuốn hút.

- Vậy...Cô gái tên Thiên My đó là ai???- Nó thắc mắc nhìn Khôi hỏi.

Nghe thấy cái tên này,Khôi mở mắt ra,ngồi bật dậy,nhìn nó khác thường.Giọng ứ nghẹn lại,không nói được lời nào.Trúc nhìn từng biểu hiện của Khôi,biết anh không thể nói được,cô liền thay anh trả lời.

- Thiên My là em gái của anh Khôi tên đầy đủ là Lâm Khắc Thiên My.Nếu cô ấy không chết thì ây giờ cô ấy sẽ là một thiếu nữ 16 tuổi.Nhỏ hơn chúng ta 1 tuổi.- Khôi chậm rãi giải thích.Vừa nói,cô vừa cười chua xót.Cười cho chính số phận ác nghiệt của mình.

- Có phải thằng Phi ghét ai kêu cả họ và tên của mình vì Thiên My.- Nguyên Nguyên chợt nhớ ra vấn đề này.Vài năm trước,khi hắn về nước xử lí công việc,anh có một lần gọi tên đầy đủ của hắn liền bị hắn đánh cho phải nhập viện mấy ngày.Từ đó trở đi,anh không dám một lần nào gọi tên như vậy nữa.Chỉ có thể gọi là Moon hoặc Ric.

- Ừ.

Tất cả như hiểu ra mọi chuyện,gật gật,gù gù.Bỗng nhiên,Nguyên Nguyên đứng dậy,kéo Trúc đi trước con mắt ngạc nhiên ủa mọi người.Cả hai cùng đi đến bãi có nhân tạo sau biệt thự.

Trúc thả cơ thể của mình rơi tự do xuống bãi cỏ,Nguyên Nguyên thấy vậy cũng ngồi xuống bên cạnh.Gió thổi vào cả hai,mát rượi.

- Anh kéo tôi ra đây có việc gì???- Trúc nhìn Nguyên Nguyên thắc mắc.

- Anh rất thắc mắc.Thiên My là em gái Khôi,vậy sao em lại gọi Thiên My là cô mà không phải là em gái???- Nguyên Nguyên cười nhẹ nhìn Trúc.Đây chính là điều anh thắc mắc nhất từ clucs nghe câu chuyện đó.

- Bởi vì,tôi không phải con ruột của nhà họ Lâm.Tôi là con nuôi.- Trúc cười chua xót.

Nguyên Nguyên hoàn toàn chấn động khi nghe được sự thật này.Là thật sao???Trúc thực sự không phải máu mủ nhà họ Lâm sao???

- Em đùa chắc.- Nguyên Nguyên nhìn Trúc,cười nhẹ như không tin vào những gì mình nghe thấy.

- Tôi không đùa.Tôi là một cô nhi được mẹ anh Khôi nhân nuội.Tôi chính là vật thay thế.Thay thế Thiên My làm em gái anh Khôi.- Trúc tự cười cho chính số phận của mình.

Ngay cả ba mẹ ruột cũng bỏ cô.Cũng may,cũng may nhà họ Lâm thương tình nhận nuôi cô.Để cho cô có được một gia đình đầy đủ.Cô chính là mang ơn nhà họ Lâm,mang ơn mẹ và mang ơn anh Khôi.

Chính Khôi đã không kì thị cô mà xem cô như em ruột để cô cảm nhận được hơi ấm gia đình.Ông trời có lẽ đã quá ưu ái cho cô khi cô được tái sinh trong một gia đình như vậy.

Ngay lúc này,Nguyên Nguyên cảm thấy thương cô gái trước mặt hơn bao giờ hết.Một cô gái nhỏ thật đáng thương.Anh ôm cô vào lòng,nhe nhàng an ủi.Nỗi đau của cô cũng chính là nỗi đau của anh.Hãy để anh cùng cô chịu đựng nỗi đau này.

Ngay từ lúc cô biến mất ở cổng trường,trái tim anh dường như nghẹt thở.Cũng kể từ lúc đó,anh nhận ra,con tim anh đã không còn là của anh nữa rồi.Cô gái này chính là chủ nhân của nó.Trúc buôn,anh cũng buồn.Trúc vui,anh tất nhiên vui.

- Tại sao anh và Long lại không biết đến quá khứ của Phi???Không phải bọn anh là bạn thân từ nhỏ sao???- Trúc rời khỏi người anh,dương đôi mắt đẹp của mình ra,ngây ngô hỏi.

- Chỉ có Khôi mới là bạn thân từ nhỏ của Phi.Thực ra,anh biết đến Phi khi cậu ấy ở Mĩ.Cậu ấy nhờ anh về Việt Nam giúp Khôi quản lí bang R.I.P.Năm đó,anh 12 tuổi,công ty của gia đình anh gặp sóng gió.Giá cổ phiếu liên tiếp bị hạ sàn.Công ty tưởng chừng như sẽ đóng cửa.Ai ngờ,một công ty bí ẩn nào đó đã cứu giúp công ty gia đình anh và người đứng đầu chính là Phi.Kể từ lúc đó,anh mang ơn Phi rất nhiều.Bất kể cậu ấy muốn anh chết,anh sẽ chết.Mạng sống anh là của cậu ấy.Còn Long thì anh không biết.Khi anh trở về Việt Nam thì đã gặp cậu ấy.- Nguyên Nguyên chậm rãi phân tích.

Cuộc đời anh chính là do hắn cứu.Hắn chính là ân nhân mà cho dù cả đời Nguyên có đi theo phục vụ hắn cũng không thể trả hết mối ân tình to lớn này.

- Thì ra là vậy.- Trúc gật gật gù gù.

- Trúc này...- Nguyên Nguyên bất chợt gọi tên cô khiến cô koong khỏi tò mò.

- Có chuyện gì sao???

- Em cảm thấy anh là người như thế nào???

- Ừ...Rất đáng ghét.- Trúc cười nhẹ.

- Cái gì???- Đầu Nguyên Nguyên chính xác là đang bốc khói nghi ngút.

- Lúc em gặp anh lần đầu cảm thấy anh rất lạnh lùng.Sau đó,anh liền chọc tức em,em rất ghét anh.Thực sự lúc đó anh rất đáng ghét.Nhưng không hiểu sao bây giờ em lại cảm thấy anh...đáng yêu.- Trúc ngượng ngừng nói nhỏ hai từ cuối cùng.

Nguyên Nguyên cười,một nụ cười thật tươi.Hai chiếc răng khểnh cũng vì nụ cười đó mà lộ ra,đẹp mê hồn.Nguyên Nguyên ôm Trúc vào lòng,ôm thật chặt như sợ Trúc biến mất.Anh thì thầm vào tai cô.

- Còn ấn tượng đầu của anh về em đó chính là một đứa con gái chua ngoa.Đến ây giờ ấn tượng ấy cũng không hay đổi.- Nguyên Nguyên cười gian sảo.Nói xong câu,anh buông Trúc ra rồi chạy thật nhanh.

Nghe Nguyên Nguyên nói,Trúc đầu xì khói.Khuôn mặt vì tức giận mà đỏ ửng lên trông rất đẹp.Trúc cũng đứng dậy,đuổi theo anh.Ở trên xa,một khuôn mặt thiên thần nhìn hai nười bọn họ khẽ cười.Người đó không ai khác là nó.

Nó chậm rãi bước về phía giường bệnh hắn đang nằm.Nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của hắn,thì thầm.

- Họ thật hạnh phúc phải không???- Đáp lại nó là một không gian hoàn toàn im lặng.

- Thực sự,tôi rất hâm mộ người con gái tên Thiên My đó.Cô ấy có thể khiến cậu khóc,cô ấy có thể khiến cậu cười.Vì cô ấy,cậu có thể làm tất cả.Cô ấy quả thật rất hạnh phúc.- Nó cười chua xót.- Tôi hy vọng một lần ánh mắt của cạu hướng về phái tôi những có lẽ đó mãi mãi chỉ là hy vọng.Đúng,tôi yêu cậu,thực sự rất yêu cậu.- Bỗng nhiên,nước mắt nó chảy dài.Lần đầu tiên,nó đứng trước mặt hắn nói ra ba từ này.

- Tôi đã quyết định.Từ nay sẽ sống thật với khuôn mặt của mình.Cậu có thể sống trong đau khổ như vậy thì tại sao tôi phải sợ nó chứ.Tôi muốn mình thật hoàn hảo,thật xứng đáng để yêu cậu.Xin hãy cho tôi một cơ hội để được yêu cậu.Có được không???- Nó lẩm bẩm,vừa nói,nó vừa vuốt vuốt,mái tóc màu tím của hắn.

Đến cả khi hắn ngủ thì cái bản chất cao ngạo của một đại thiếu gia vẫn luôn luôn hiện diện trên khuôn mặt.Nhưng cái nét lạnh lùng,tàn nhẫn thì hoàn toàn biến mất.Còn nó,đôi mắt màu tím khi không có cái kính trông trở nên hút hồn hơn,làn da trắng không tì vết.Cái trán cao được che đi bởi tóc mái thưa,đôi môi mọng đỏ thật cuốn hút.Nó thật xinh đẹp.Vẻ đẹp thánh thiện,hiền lành.

Bất chợt,tay hắn nắm lấy tay nó,hắn mở mắt ra,nhìn nó với đôi mắt dịu dàng.Nó hốt hoảng nhìn hắn,không lẽ những gì nó nói từ nãy đến giờ hắn đều nghe thấy cả chứ.Như hiểu được tiếng lòng nó,hắn lên tiếng.

- Những gì cô nói,tôi đều nghe thấy cả rồi.- Vẫn cái giọng lạnh lùng đó nhưng cũng có một chút ấm áp của nắng ban mai.

Nó hiện tại thật muốn đào một cái lỗ để cho chính mình chui xuống.Thật là mất mặt a.

- Tôi...Tôi...Thôi cậu quên đi.- Nó ngại đến mực không nói được gì.

- Khỏi phải giấu.Haha...Mà này,tôi không thích cô để mặt như vậy đi học đâu.- Hắn nhăn mặt lại nhìn nó đe dọa.

- Nhưng...Để như trước kia không phải là rất xấu sao???- Nó khó hiểu nhìn hắn.Rốt cuộc ý của hắn là gì???

- Tôi mặc kệ.Tóm lại,tôi không thích cô để khuôn mặt đó.- Hắn gằn giọng.

"Thực ra thì tôi không thích cho người khác nhìn thấy khuôn mặt thật của cô" -

Đó chính là suy nghĩ bá đạo trong đầu hắn.

- Ừ.Tôi biết rồi.- Nó gật gật gù gù.- Cậu đã đở hơn chưa???- Nó đưa tay vuốt vuốt trán hắn như để chắc chăn rằng hắn không có làm sao.

- Tôi ổn rồi.- Hắn ôn nhu trả lời.Đây là lần đầu tiên,hắn để yên cho nó chạm vào người mình.- Thiên My,cô biết cô ấy sao???- Hắn nghiêm túc nhìn nó hỏi.

- Khôi đã kể cho tôi nghe.- Nó cười nhẹ khi nghĩ đến người tên Thiên My đó.- Cô ấy,quan trọng đến vậy sao???- Nó bất giác hỏi.Nhưng khi hỏi xong thì nó mới cảm thấy hối hận.Lại chọc vào ổ kiến lửa rồi.

- Rất quan trọng.Nhưng cô ấy chỉ còn là kí ức.Hãy cho tôi thời gian.Có được không???Hãy đợi tôi đến khi vết thương ở đây lành hẳn.Để tôi có thể cảm nhận được mình hoàn toàn yêu em chứ không phải xem em như một người thay thế.Em hiểu chứ.- Hắn dịu dàng hỏi.Vừa nói,hắn vừa lấy tay nó đăt lên ngực trái của mình.Nơi có một trái tim đang ấm lại từng ngày.

Nó thật sự hoang mang khi nghe hắn nói những lời như vậy.Hắn thật khác thường.Từ lời nói đến hành động.Không còn là một Dương Lâm Hoàng Phi lạnh lùng,tàn nhẫn, độc ác nữa.Hắn hiện tại chính là một con người dịu dàng,ôn nhu đến khác thường.

- Được.Tôi sẽ chờ cậu.Tôi sẽ giúp cậu chữ lành vết thương ở tim.Tôi sẽ giúp sưởi ấm trái tim cậu thêm lần nữa.- Nó nói,nước mắt lại mộ lần nữa trực trào.

Điều nó ước mong bấy lâu nay đã trở thành sự thật sao.Không thể tin được.Trong lòng nó vui mừng không tả được.Hy vọng...Hy vọng đây không phải là một giấc mơ.

- Cảm ơn em.Đã yêu một con người như tôi.

Hắn mỉm cười.Một nụ cười nhẹ nhàng,không mệt mỏi.Hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mi nó,ôm nó vào lòng,để nó nghe thấy được con tim hắn chính là đang đập rất mạnh vì nó.

Cảm nhận được hơi ấm của hắn,nó yên bình đi vào giấc ngủ.

- Thiên My,anh nhất định trả thù cho em.- Hắn thì thầm với chính bản thân mình.Ánh mắt lộ nên một tia tà ác.

-------------------END CHAPTER 46--------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.