Ông Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 2: Đứa trẻ bị tổn thương




“Reng reng reng reng……………Vào học, vào học……………….”

Vào học? Vào học!

Tôi giật mình lập tức ngồi thẳng dậy, lại nhìn thấy một gương mặt chỉ cách mũi tôi 1 cm

“Quỷ a…………….” Phản ứng đầu tiên của tôi là chui ngay xuống dưới bàn

“Hahaha…………….Sẻ con…………….cô vẫn sợ chết như vậy…………..ha ha ha…………….”

Hết thảy đều là giọng nói rất quen thuộc của……..Mông Thái Nhất? Tôi không dám tin

“Ha………….ha……………Cô thật ngốc a! Thế nào? Nhớ tôi không?”

Không phải hắn thì còn ai vào đây? Phô ra sắc mặt “Ta đây số một” cộng với bản lĩnh nói khoác không ai bì kịp

“Sao lại không nói lời nào, có phải chuột chết thừa dịp tôi không có ở đây, bắt nạt cô? Tôi giúp cô giải oan!” Vừa nói đến Kim Ánh Minh, hắn đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi

“Anh……….anh có khỏe không………..” Tuy rằng hiện tại hắn vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng yếu ớt của hắn, tôi nhịn không được lên tiếng hỏi

“Đương nhiên là khỏe! Mông Thái Nhất tôi là anh hùng hào kiệt mà! Đánh đâu thắng đó, trước sau vẫn cười!! Hiện tại………………” Mông Thái Nhất liếc mắt vào chỗ ngồi Kim Ánh Minh một cái “Vẫn còn sớm”

Xỉu! đây là kiểu nói chuyện gì a! Không biết ai mấy ngày trước muốn chết muốn sống đây

“Tôi…………..”Mông Thái Nhất đột ngột trở nên có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống “Tối hôm đó…………….”

Thật tốt quá, có phải hắn rốt cuộc nhớ lại phải trả tiền cho tôi không. Tôi mong chờ nuốt nước miếng một cái ực. Tiền của tôi, tiền của tôi

“Tôi có một kế hoạch!”

“Kế hoạch??” Lực chú ý của Mông Thái Nhất bị hấp dẫn đến hướng cửa

Cùng lúc đó các bạn học đã bắt đầu lục tục tiến vào lớp, Kim Ánh Minh lại đúng hẹn ngồi vào chỗ, một chút cũng không thèm chú ý đến sự tồn tại của MÔng Thái Nhất

“Hừ! Anh hùng không cùng một con chuột so đo” Mông Thái Nhất trừng mắt nhìn Kim Ánh Minh phát hiện không có hiệu quả, mới nâng cằm, ngồi xuống chỗ ngồi

“Linh có ăn rau xanh không?” Tôi vừa ngồi vào chỗ, Kim Ánh Minh đã thò đầu hỏi

Tôi cảm giác được ánh mắt muốn giết người từ bên kia phóng ra

“À….ừ…..không ăn…..ừ…………..” Không ngờ hắn lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy

“Linh là ai? Có quan hệ gì vơi cô?! Chuột chết nói như vậy là sao?!” Mông Thái Nhất ép hỏi

“Linh………….Linh là…………Linh là…………” Xong rồi , xong rồi, tôi nên nói như thế nào đây? Nghẹn cả buổi, tôi rốt cục mới nghĩ ra đáp án tốt nhất “là…………con ếch…………xanh”

“Ếch?” Mông Thái Nhất hồ nghi nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn qua Kim Ánh Minh

Kim Ánh Minh cũng kì quái liếc mắt tôi một cái, nhưng thật may, hắn không có phản bác

“Là tiết sinh vật……có học về…………..ếch!” Tôi đột nhiên trở nên thông minh đột xuất “Tiết sinh vật phải giải phẫu………hahaha”

“Giải phẫu ếch!! Ha ha , sẻ con, sao cô lại không nói sớm cho tôi biết một chút, tôi rất lợi hại, tôi còn có thể giải phẫu con muỗi, con giun” Mông Thái Nhất vì sở trường số 1 của mình hưng phấn hoàn toàn đã quên vấn đề hỏi tôi, tôi nhẹ nhàng thở ra

Tôi quay đầu liếc nhìn Kim Ánh Minh tiếp tục đọc sách, nhìn nhìn lại chỉ con mỗi Mông Thái NHất đang tỏ ra thích thú với việc giải phẫu

Phút cuối cùng của một ngày cực khổ đã đến

Không biết Mông Thái Nhất đến tột cùng là do hoàn toàn tỉnh ngộ hay vừa lột xác chỉ thấy hắn không ngừng lấy bút trên giấy viết viết xóa xóa. “Khu tam giác Bermunda” hôm nay lại gió êm sóng lặng lạ kì, mãi cho đến lúc tan học

“Sẽ con, đi thôi!” Mông Thái Nhất ngang nhiên chủ động cầm lấy túi xách của tôi

“Đi đi……….đi đâu?”

“Cùng nhau ăn cơm a!” Mông Thái Nhất cực kì mất hứng trừng mắt tôi, giống như tôi vừa phạm vào một cái sai lầm chết người

“A?……………..” Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, lấy xe ô tô ra khỏi cửa trường

“Ăn mì đi! Đoán chừng cô cũng không còn bao nhiêu tiền!” Mông Thái Nhất tỏ ra thật quan tâm nói

“Tôi…..trả?” Tôi có vẻ sợ hãi kêu lên

“Đương nhiên! Tôi là anh hùng, có anh hùng nào ăn cơm tự bỏ tiền trả chứ! Hơn nữa trên người tôi cũng không có tiền” Mông Thái Nhất tỏ ra cực kì vô tội nhìn tôi

“Tôi….tôi………..”

“Tôi cái gì! Đừng nhỏ mọn như vậy! Đi!” Bàn tay Mông Thái choàng lên vai tôi, đem tôi ép vào một quán ăn

Tôi rốt cuộc đã quen phải một con quái vật gì a………………

Trời ạ, hai tô mì làm tôi tốn hơn 20 tệ, tôi nhất định phải ăn sạch sẽ toàn bộ! Thèm ăn vì quá bi phẫn, chẳng những tôi đem nước lèo uống sạch mà ngay cả bát của Mông Thái Nhất tôi cũng làm sạch

“Sẻ con, không ngờ cô lại đói như vậy a!” Mông Thái Nhất giật mình nhìn tôi

Tôi nhìn sơ qua hai cái tô rỗng không trên bàn………….duy nhất chỉ chiếc đũa! Liền tóm lấy 2 cặp đũa đem và nhà dùng

“Xem này! Xem này!” Mông Thái NHất làm ảo thuật lấy ra từ trong lồng ngực một tờ giấy

Giấy? Đúng rồi! Tôi liền lấy hộp khăn giấy từ trên bàn, rút ra một đoạn khăn giấy thật dài nhét vào túi . Dự trữ cái này để ngày mai lau bàn cũng tốt

“Ma! Thu! Thu!”

Tiếng thét giận dữ đột ngột xuất hiện lôi kéo tôi từ trong cảm xúc đau khổ trở về hiện tại

Sách lược đồng minh của Ma Thu Thu và Mông Thái Nhất???!!!!!

Thấy trên đầu đề tờ giấy viết vài cái chữ to, tròng mắt của tôi như muốn rớt ra

Xong rồi, xong rồi,loại cảm giác mãnh liệt bất an này như muốn nói cho tôi biết một cái kiếp nạn đã bắt đầu. Tôi nơm nớp lo sợ tiếp tục dõi mắt xem xuống dưới

Sách lược đồng minh Mông Thái Nhất và Ma Thu Thu

không nhớ đến hiềm khích trước, Mông Thái Nhất xuất phát từ sự thương hại bạn học Ma Thu Thu, quyết định bắt đầu từ hôm này sẽ dùng mạnh giúp yếu, thành lập hiệp ước quan hệ đồng minh

Mục tiêu sách lược: lập ra tình hữu nghị kiên định, kiên quyết tiêu diệt Kim Ánh Minh!

Yêu cầu của sách lược : Xét thấy Mông Thái Nhất có khí phái anh hùng, Ma Thu Thu phải phục tùng mệnh lệnh Mông Thái Nhất đã đưa ra! Cãi lệnh nghiêm trị không tha!

Mặt khác, Mông Thái Nhất phải có trách nhiệm bảo vệ Ma Thu Thu. Bình thường phải luôn thống nhất hành động! Ma Thu Thu nếu có ý nguyện, phải đợi cho Mong Thái Nhất chấp thuận mới có thể tự do làm!

Kế hoạch sách lược: trong vòng một học kì, chứng tỏ Mông Thái Nhất so với Kim Ánh Minh nổi bậc hơn, so với Kim ÁNh Minh tài hoa hơn, so với Kim Ánh Minh có khí thế nam nhi hơn!! Hoàn toàn đem Kim Ánh Minh đuổi ra khỏi trường học , từ nay về sao học viện này sẽ là lãnh thổ của Mông Thái Nhất và Ma Thu Thu

Cuối cùng còn khoa trương thêm một cái mặt cười

Trời ạ? Tại sao tôi lại bị cuốn vào trung tâm cơn gió lốc này!?

“Được rồi! Ký tên đi!”

Không phải chứ! Còn phải ký tên!!

“Tôi không….không có bút….ha ha……..” Tôi tìm được một cái cớ rất tốt

“Vậy thủ ấn đi!”

Thủ ấn? Có làm quá không a! Đây cũng không phải là khế ước bán thân! Nhưng mà so với khế ước bán thân cũng không khác mấy

“Không có……..không có hộp mực đóng dấu!!” Tôi vội vàng tìm lấy một cái lý do

Hắn cầm lấy tay tôi, dùng sức ấn ngón cái của tôi lên trên mặt đất rồi chà sát, đau đến mức tôi phải oa oa kêu lên

Chỉ đến khi tôi cảm thấy xót đến tận xương, hắn mới đem ngón cái của tôi dùng sức ấn vào khế ước

Một cái dấn ngón tay dính bụi vô cùng ro ràng liền xuất hiện

Mông Thái Nhất vui vẻ như một đứa con nít thu giấy lại, gấp thật tốt rồi nhét vào trong ngực

“Từ hôm nay trở đi, tan học đều phải cùng nhau về nhà! biết không?”

“Tại……..tại sao?” Ta mười vạn lần tỏ ý không muốn nói

“Trong sách lược có viết phải cùng nhau hành động! Hơn nữa cô cũng phải phục tùng mệnh lệnh của tôi!”

“Nhưng mà…………..”

“Không nhưng nhị gì cả! Cùng bổn thiếu gia ngày ngay đi học, người khác cầu cũng không có đâu!”

Nhưng mà Mông Thái Nhất hắn cũng không cần quản nhiều như vậy , tôi chỉ biết đem lời nói đó nuốt xuống

“Hiện tại, tôi đã có kế hoạch tác chiến đầu tiên! Chủ nhật này chúng ta cùng tham dự tiệc sinh nhật của Tử Lôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.