Vu Tiểu Dạ là một người cứng
đầu, bướng bỉnh, tư tưởng truyền thống. Nên khi đó Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép, nàng biết phải kiên cường để suốt đời chăm sóc
cho biểu ca. Vu Tiểu Dạ phấn đấu vì mục tiêu này, ai ngờ về sau biểu ca
không cần nàng chăm sóc. Vu Tiểu Dạ không thói quen, từ nhỏ nàng đã có
mục tiêu, vì nó mà cố gắng tu luyện điên cuồng. Tất cả vì có thể chăm
sóc, bảo vệ cho biểu ca.
Nhưng biểu ca tiến bộ siêu nhanh, Vu Tiểu Dạ không theo kịp bước chân
của hắn. Vu Tiểu Dạ thấy mình vô dụng, nàng càng cố gắng tu luyện hơn.
Vu Tiểu Dạ lần lượt bị bỏ lại khiến nàng hoang mang. Vu Tiểu Dạ cố chấp,
bướng bỉnh cảm thấy khủng hoảng.
Đặc biệt là gần đây Vu Tiểu Dạ rất rối rắm. Không phải Vu Tiểu Dạ không
thích biểu ca bây giờ, thật sự nàng rất thích hắn, nhưng nàng không
quen.
Vu Nhai trêu Vu Tiểu Dạ:
- Không quen cũng phải quen. Biểu ca của nàng lợi hại như vậy đấy, có câu biểu muội nào là biểu ca nấy.
Vu Tiểu Dạ nghe xong bật cười, trợn mắt.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Ta biết nàng luôn muốn chăm sóc, bảo vệ ta. Giờ hãy giao hai chữ bảo
vệ này lại cho ta, còn chăm sóc thì cần nàng. Biểu ca rất lười, cần có
người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, cái kiểu chăm sóc suốt đời, có được
không?
Vu Tiểu Dạ ngẩn ra, mặt đỏ rực khẽ đáp:
- Ừm!
- Quyết định vậy đi!
Vu Tiểu Dạ chợt nhớ một điều, nói:
- Nhưng biểu ca đã có Thủy Tinh tỷ tỷ, Dạ Tình tỷ tỷ chăm sóc.
Vu Nhai búng trán Vu Tiểu Dạ:
- Bọn họ có nhiều điều sơ sẩy, Tiểu Dạ giỏi chăm sóc, bao che nhất.
Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn sống, mặc dù Vu Tiểu Dạ chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nhưng nàng vẫn đứng về phía hắn, vì nàng đã quyết định, vì
nàng bao che khuyết điểm.
Vu Tiểu Dạ vui vẻ nói:
- Ừm! Nhưng ta vẫn cần tiếp tục cố gắng tu luyện, ta muốn trở thành thần
binh sư. Vì nếu tuổi thọ không dài, biểu ca đã là thần binh sư không
còn ta chăm sóc.
Bốp!
Vu Tiểu Dạ cảm thấy mông đau, nũng nịu kêu lên:
- Sao đánh ta?
Mặt Vu Nhai nghiêm túc nói:
- Cứ nói lời xui xẻo đương nhiên nên bị đánh!
Trong lòng Vu Nhai hưởng thụ cảm xúc mông Vu Tiểu Dạ co gian, cuối cùng không kiềm được vỗ mông, lỗi quá lỗi.
Vu Tiểu Dạ chu môi nói:
- Biểu ca lợi hại bắt đầu ăn hiếp người ta.
Vu Tiểu Dạ vội đứng dậy nói:
- Không nói với biểu ca nữa, ta đi về đây, buồn ngủ muốn chết, mệt mỏi suốt ngày.
Vu Nhai ngây người, sau đó rất cảm động. Vu Nhai biết Vu Tiểu Dạ, Dạ
Tình muốn chừa thời gian cho người khác, không muốn để Thủy Tinh chờ quá
lâu. Thật là tiểu cô nương hiểu ý người. Vu Nhai vội gật đầu, dặn dò Vu
Tiểu Dạ nghỉ ngơi cho tốt, đưa mắt nhìn nàng xoay người đi.
Vu Nhai định bước hướng Thủy Tinh thì Vu Tiểu Dạ vòng trở về.
Vu Tiểu Dạ ngập ngừng nói:
- Biểu ca, cái thứ kia . . . Của biểu ca biến cứng ngắc, có phải rất khó
chịu? Lần . . . Lần sau ta . . . Ta sẽ giúp biểu ca, đừng dùng tay nữa.
Vu Tiểu Dạ nói xong bỏ chạy ngay, chớp mắt không thấy bóng dáng.
Khóe môi Vu Nhai co giật, đứng ngây tại chỗ không biết nên nói cái gì. Chỗ kia cứng như sắt.
Vu Nhai lắc đầu kiềm nén xúc động, đi hướng cánh cửa khác. Một bóng dáng
màu trắng đập vào mắt Vu Nhai, màu trắng đặc biệt nổi bật trong bóng
tối, như bạch Tinh Linh trong thế giới màu đen. Bạch Tinh Linh ánh mắt
nửa cười nửa không nhìn Vu Nhai, Thủy Tinh chiến hữu không rụt rè như Vu
Tiểu Dạ, nàng là phu nhân vợ cả.
Vu Nhai không khách sáo, nói thẳng:
- Đã để nàng đợi lâu.
Thủy Tinh ghen tuông nói:
- Không lâu không lâu, biết ngươi là người bận rộn, vội vàng chiếm thiên hạ và lấy lòng mỹ nhân.
Vu Nhai biết Thủy Tinh không thật sự tức giận, nàng chỉ muốn cảnh cáo con dê háo sắc. Vợ cả tất nhiên phải có uy nghiêm.
Vu Nhai cười gian nói:
- Cái gọi là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Chiếm thiên hạ là công
việc rất mệt mỏi, có nhiều mxy nữ cho động lực khiến ta có nhiệt tình
hơn. Đặc biệt là đại phu nhân Thủy Tinh, mỗi lần nghĩ tới trong nhà có
nàng chờ đợi là ta lại tràn ngập hy vọng.
Thủy Tinh bĩu môi nói:
- Bớt mồm mép đi, trời biết có bao nhiêu mỹ nữ cho ngươi hy vọng. Như
công chúa Nguyệt Lâm Sa, không chừng đang ở Ma Pháp đế quốc chờ ngươi
hứa hẹn, chắc ngươi cũng sẽ tràn ngập hy vọng?
Vu Nhai cười xòa:
- Ha ha ha ha ha ha! Không uổng là vợ chồng già, đại phu nhân hiểu ta nhất.
- Còn nữa, có Tiểu Mỹ, Tiễn Linh, Tuyết Đế Nhi, Nghiêm Sương, Độc Cô Cửu Huyền, Độc Cô Cửu Lan, Liễu Mị Nhi . . .
Vu Nhai nêu tên một số nữ nhân Vu Nhai từng tiếp xúc, hắn toát mồ hôi
lạnh nghe. Trừ Tiểu Mỹ ra còn lại hắn bị oan, hắn không hề phong lưu như
vậy.
Thủy Tinh tiếp tục bảo:
- Còn có Dương Như Tiêm, Tiểu Loan . . .
- Dương Như Tiêm là ai? À, Dương lão sư, sao lại tính cả nàng? Tiểu Loan, con nít hỉ mũi chưa sạch!
Thủy Tinh trợn trắng mắt nói:
- Ai biết tên háo sắc như ngươi có khẩu vị nặng cỡ nào?
Bộ dạng Thủy Tinh không giống như tức giận lại khiến Vu Nhai cứng họng.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Sao nàng không tính luôn lão nữ vương Tinh Linh?
Vu Nhai không dám nói câu đó thành tiếng, hắn chợt nghĩ đến một nữ nhân.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Còn có Thôn Thiên kiếm linh mà nàng không biết!
Mày liễu Thủy Tinh dựng ngược:
- Ngươi nói gì? Còn có người ta không biết?
Vu Nhai vội phân bua:
- Không, chắc chắn là không!
Không phải Vu Nhai giấu diếm Thủy Tinh mà trong lòng hắn luôn cho rằng
Thôn Thiên kiếm linh không thấy kiếm linh, lúc trước hắn đùa giỡn nàng
rất nhiều nhưng điều đó không thể thành sự thật. Vu Nhai gạt bỏ Thôn
Thiên kiếm linh ra, nhưng khi hắn nói câu đó chợt cảm giác có sát khí
mãnh liệt dâng lên trong cơ thể.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Thủy Tinh hừ lạnh một tiếng, sau đó ngữ điệu nặng nề nói:
- Hừ! Đã có nhiều nữ nhân chờ ngươi như thế thì ngươi phải cố gắng sống sót!
Thủy Tinh nhướng mắt lên trừng Vu Nhai, nàng không đeo kính sát tròng hắn tặng cho.
Thủy Tinh dùng đôi mắt Lưu Tinh Đồng nhìn Vu Nhai chằm chằm, nói:
- Ngươi nên nhớ, nếu ngươi chết thì rất nhiều người không sống nổi. Vì vậy mặc kệ thế nào ngươi phải sống sót!
Vu Nhai ngẩn ngơ đối diện ánh mắt Thủy Tinh, hắn thấy mênh mông trong
Lưu Tinh Đồng, tất cả gom lại thành một cảm xúc là kiên quyết. Thủy Tinh
muốn nói là: Nếu ngươi chết thì ta sẽ không sống đơn độc.
Trong phút chốc Vu Nhai cảm nhận sự nặng nề và kiên cường, hắn nói:
- Ta sẽ không chết.
Hai người đối diện nhau, quên thời gian, quên xung quanh, quên tất cả.
Bọn họ chỉ có nhau, sự kiên cường và quyết tuyệt, rung động sống sót,
nghẹt thở trước đại chiến sắp đến, phải sống.
Thật lâu sau Vu Nhai mở miệng nói:
- Ta sẽ không để bất cứ ai trong các người bị tổn thương. Ta trông thấy
mắt của vị hoàng hậu kia trong mảnh đất bí ẩn, ta sẽ không để một cọng
lông của các nàng nằm trong tay ai, ta thề.