Ông Chủ Khó Tính

Chương 25




Ngày hôm sau, lúc gặp, Lôi Vũ Nam phải trợn mắt lên nhìn tôi. “Kỳ Diễn, em không sao chứ? Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này? Ngày mai đi trừng trị tên Lưu Vũ kia, em thế này có đi được không?”

“Yên tâm, không thành vấn đề.” Tôi nói.

“Thật không sao chứ?” Mắt Lôi Vũ Nam dán chặt lấy bàn tay được băng bó của tôi, nhíu mày.

“Thật sự không sao, hay hôm nay đánh luôn nhé?” Tôi cười lạnh.

“Được rồi được rồi, đừng nóng giận. Anh cũng chưa nói gì! Nhưng mà ai khiến em thành ra thế này?”

Tôi thở dài. “Anh trai.”

“Trình Trí Viễn?” Lôi Nam Vũ lớn tiếng hỏi. “Dám làm em bị thương, khô được, trước Lưu Vũ, cho hắn một trận đi.”

“Không không! Đây là chuyện gia đình thôi! Không liên quangì đến anh cả. Em với anh trai có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm. Hơn nữa, đừng nghĩ có thể động đến anh ấy. Anh quên rằng một mình anh ấy chọi lại bọn Lưu Vũ sao.”

“Được rồi, mặc kệ chuyện anh em nhà em, đi, ngày mai đi xử tên kia, bây giờ anh dẫn mọi người đến quán net chơi. Chịu không?”

Mọi người hồ hởi đồng ý, lúc đến quán net lại oan gia ngõ hẹp, đụng độ tên Lưu Vũ kia. Hắn vẫn mặc một bộ đồ màu đen, bên cạnh vẫn là tên mập ngày trước.

Được thôi. Đánh thôi còn chờ đợi gì nữa.

Đêm đó trở lại ngôi nhà nhỏ của bà, tinh thần tôi vô cùng sảng khoái.

Tôi luôn muốn phế đi cánh tay đã đâm anh một dao, kết quả là không chần chừ gì liền xông lên đầu tiên, mặc dù chỉ có thể dùng bên tay không bị thương để đánh. Gần như là bọn tôi đơn phương đánh bọn chúng, vì những kẻ đi cùng Lưu Vũ quả thực yếu, gần như chẳng đánh trả được lần nào. Lôi Nam Vũ lại cũng rất hung hãn.

Ngày hôm sau bọn tôi liền tổ chức tiệc mừng. Đi theo Lôi Nam Vũ dù không có đồng nào nhưng vẫn luôn được ăn uống no đủ. Tuy rằng cả một đám toàn những người tuổi còn nhỏ nhưng không chịu học hành, thế nhưng vẫn hiểu đạo lí căn bản, cách ứng nhân xử thế để không ai không phục. Bởi vì thế, tôi cũng đã lười suy nghĩ về tương lai sau này của chính mình.

Liền như vậy chỉ ăn uống rồi lại đánh nhau, tôi rất lâu không trở lại trường học, cùng đám người Lôi Nam Vũ đi trừng trị bao nhiêu kẻ thối nát, khốn nạn.

Tôi cũng cảm thấy như vậy thật tốt, chho đến một ngày, khi đang cùng cả đám đi linh tinh trên đường, lại nghe được một âm thanh quen thuộc.

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn.”

Anh ở bên kia đường chạy tới, túm lấy tay tôi. “Anh đã đi, đi rất nhiều chỗ tìm em!Cuối cùng cũng tìm được rồi, cuối cùng cũng thấy em rồi!”

“Nha, đây không phải Trình Trí Viễn sao?” Lôi Nam Vũ nhìn anh tôi, lại quay ra nhìn tôi. “Đúng rồi, mấy ngày trước ở trường học nghe nói anh em tìm em, quên không nói cho em biết. Không phải khiến tay em bị thương sao? Tìm đến có việc gì? Muốn gây phiền toái?”

“Này, Trình Trí Viễn!” Nói với tôi xong, Lôi Nam Vũ bước lên phía trước, một phen đẩy anh lùi lại. “Kỳ Diễn bây giờ là anh em với tụi này, cho dù là người một nhà, động đến cậu ấy tức là động đến tụi này! Chỉ cần Kỳ Diễn nói một câu, tụi này nhất định không tha cho cậu!”

Tôi vội ngăn. “Anh Nam, vẫn là câu nói đó, không được xen vào việc giữa anh em em! Việc nhà!”

Tôi muốn trước tiên nói để bọn Lôi Nam Vũ hiểu mấu chốt. Tôi biết mình kiểu gì cũng sẽ rất hung hăng đối với anh trai, sau này cũng thường xuyên đi theo mấy vụ đánh lộn này nọ. Thế nhưng tôi không muốn Lôi Nam Vũ hiểu lầm mà cuốn cả anh vào, cái gì cũng không rạch ròi liền khiến anh bị thương.

Tôi cùng anh, đã định trước cuối cùng sẽ thành người lạ qua đường. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không mong muốn bất kì ai làm tổn thương con người đó.

Tôi thành như vậy…đã không thay đổi được rồi.

“Tiểu Diễn, lâu nay em đi đâu? Em ở đâu, ăn gì? Em có biết mọi người rất lo cho em không?”

Vẻ mặt anh lộ rõ sự lo lắng, anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt tôi như thể muốn xem xem tôi có gầy đi không, sau đó lại nhìn xuống bàn tay lúc trước bị thương, tôi lại thấy anh như đang hối hận.

Lo lắng cho tôi sao? Tôi nhịn không được cười nhạo thành tiếng.

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, anh xin em, về nhà đi. Ba đã hối hận rồi, mẹ anh cũng bị nghe nói một hồi rồi, anh…anh thật sự xin lỗi, khiến cho em bị thương. Em muốn trừng phạt thế nào cũng được!”

Tôi thở dài.

“Em không có hứng! Anh, anh biến mất khỏi tầm nhìn của em chính là an ủi lớn nhất. Từ nay về sau đừng xen vào chuyện của em nữa, không phải sắp thi rồi sao, anh còn có thời gian loăng quăng bên ngoài như này? Bọn họ đều kì vọng cả vào anh anh không nhớ sao. Anh là hi vọng duy nhất của cái gia đình đó.”

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn…em đừng nói như vậy được khôn? Như vậy không giống em.”

“Em đã sớm không còn là em khi trước, anh. Phải mất bao lâu nữa anh mới chấp nhận điều này?! Mau đến trường học đi được chưa?! Đừng quan tâm em nữa, anh quan tâm không nổi!”

“Anh không đi! Rất khó khăn mới tìm thấy em!” Anh vội la lên. “Tiểu Diễn, em ở đâu anh ở đó, đuổi anh cũng không đi!”

“Như vậy…” Lôi Nam Vũ chắc có ý muốn anh gia hập hội, tủm tỉm cười. “…cùng tụi này luôn đi. Dù sao anh em hai người đều rất giỏi, ngày đó nhìn bộ dạng Kỳ Diễn thiếu chút muốn đánh cho Lưu Vũ không còn đường sống, liền có thể tưởng tượng Trí Viễn có phong thái nưh thế nào! Nếu cậu gia nhập, moi người đều trở thành anh em một nhà với nhau!”

Lôi Nam Vũ nói xong, anh yên lặng chưa trả lời.

Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú, tôi nghĩ anh sẽ không có khả năng tiếp nhận chuyện này. Cách duy nhất là chúng tôi trở mặt, sau đó tỏ vẻ bản thân biết anh sẽ không đồng ý để khiến Lôi Nam Vũ từ bỏ ý nghĩ kia. Anh gia nhập, nói không chừng còn cùng bọn họ đánh nhau, rồi xảy ra một đống chuyện khác nữa.

Thế mà, anh cư nhiên chấp thuận, mặt không đổi sắc.

Lôi Nam Vũ tỏ ra thật vui vẻ, tôi ngược lại rất khó chịu, kéo anh ta sang một bên, nói: “Không được. Có em thì không có anh ấy. Có anh ấy thì không có em.”

“Này, Kỳ Diễn, dù sao hai người cũng là anh em mà?”

“Ai là anh em với người đó?” Tôi cười lạnh. “Mẹ anh ấy là dì em, khiến mẹ em chết sau đó mới bước vào cửa nhà em, thù hận ngần ấy còn chưa đủ, tính gì anh em?”

Mọi người vì câu nói ấy của tôi mà chấn động, vẻ mặt của bọn họ khi đó thực tình tôi không diễn tả nổi.

“Tiểu Diễn!Em…chuyện này sao có thể nói ra ngoài như vậy!”

“Em cũng biết chuyện xấu trong nhà thì không nên kẻ ra.” Tôi khoanh tay trước ngực, cười cười với anh. “Nhưng mà anh, mẹ anh làm chuyện như vậy mà không dám thừa nhận!”

-Hết chương 33-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.