Ông Chủ Khó Tính

Chương 10: Đạt lấy ước mơ




"Tam thiếu gia, ngài có điện thoại." Tống Cảnh cười híp mắt đi tới, cầm trong tay một cái điện thoại không dây.

Mạnh Thiệu Hiên đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn, cách ngoài cửa sổ không xa vang lên tiếng sóng ầm ầm, nước biển đánh vào đá ngầm, cuồn cuộn nổi lên ngàn bọt tuyết, sóng biển vỡ vụn phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Khoảng cách gần như vậy, tựa hồ đưa tay lên là có thể chạm được nước biển lạnh như băng, vừa mở mắt ra là có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt đập vào mặt.

Anh gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt. Một đôi tròng mắt trong suốt sắc bén, dung nhan luôn luôn sáng sủa và tuấn lãng không kiềm chế được, lại mang theo mấy phần âm trầm và băng lãnh. Cũng đã trải qua mấy năm cuộc sống không phải của người, biết rõ vợ và con trai yêu quý đều ở trong nước, lại cường ngạnh không gặp lại được, giày vò như vậy còn có thể chịu đựng không phát điên đã là kỳ tích.

"Điện thoại của tôi? Cô nghĩ sai rồi đi, ba năm này, tôi chưa từng có một chiếc điện thoại." Mạnh Thiệu Hiên cười như không cười, xoay người sang chỗ khác, cao lớn vững chãi như một cây quế tích lan, nhưng khóe môi lại hơi hạ xuống, lộ ra mấy phần âm lãnh và rét lạnh, đôi mắt kia đặc biệt sáng rực, nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương, quả thực là cách biệt một trời một vực với người đàn ông luôn luôn khí vũ hiên ngang, vẻ mặt cười lên luôn rạng ngời ánh sáng và bá đạo không kiềm chế được vào ba năm trước.

Tống Cảnh có chút tự ti mặc cảm ở trong ánh mắt như vậy của anh, cô hơi cúi đầu, nhưng vẫn cung kính đưa điện thoại tới: "Đúng là điện thoại của ngài."

Mạnh Thiệu Hiên cười, nhưng lại mang theo mấy phần cà lơ phất phơ. Anh thuận thế lắc lư hai chân dài trên bệ cửa sổ, vươn bàn tay giống như được mài ra từ ngọc thạch ra, khớp xương tinh tế, ngón tay thon dài trắng thuần như ngọc, ánh mặt trời California xinh đẹp ấm áp như vậy, lại chưa từng làm cho da tay của anh bớt đi một chút bóng tối.

"Cầm tới đây." Anh hạ nửa mắt, lông mi dài khẽ run, môi mỏng nổi lên độ cong mê người, cười đến làm cho người ta đoán không ra.

"Dạ." Tống Cảnh tiến lên một bước, lúc đưa điện thoại tới liền ngửi được mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt dễ ngửi trên người anh. Ba năm này anh bài xích tất cả, nhưng lại không thể không yên lặng chịu đựng tất cả, nhưng yêu cầu duy nhất chính là mỗi một năm đều phải vơ vét các mùi nước hoa sơn chi, làm cho quanh năm trong phòng không ngừng có mùi hương này.

Trong lòng Tống Cảnh có chút không thoải mái, cô biến cả nụ cười của mình thành như Phó Tĩnh Tri, biến thành mùi hương của Phó Tĩnh Tri, tất cả đều biến thành như vậy, nhưng...

Vẫn không tiến vào trong lòng anh được…Không, đừng nói trong lòng, ngay cả trong mắt, cũng không tiến vào được.

"Alo, là ai vậy." Giọng nói chẳng hề để ý của anh nghe biếng nhác mà lại không kiềm chế được, hành vi phóng đãng trước sau như một, không hề tao nhã như con cháu thế gia, nhưng đối với phụ nữ lại có dụ hoặc trí mạng.

"Chú là cha sao?"

Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng nói vang dội và ngây thơ của trẻ con! Tay nắm điện thoại đột nhiên run lên, thiếu chút nữa liền rơi xuống đất. Mạnh Thiệu Hiên sửng sốt, hồi lâu sau anh mới như tìm được giọng nói của mình, lắp bắp mở miệng: "Con, con là ai?"

"Chú là cha sao?" Đứa bé kia như là chỉ biết nói một câu nói này, lại lớn tiếng vang dội lặp lại lần nữa.

Mạnh Thiệu Hiên tựa hồ còn nghe được loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của người lớn ở đầu bên kia, anh cảm thấy da đầu căng lên, trong lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi, mà trên lưng cũng dần dần ướt đẫm. Ánh mặt trời

xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào trên người anh, anh cảm giác mình như là con giun bị người ta bắt ra ngoài giày xéo trong mùa hè, gần như sẽ hít thở không thông mà chết.

"Con, con là… con là Phi Đồng?" Anh như là đứa bé mới học nói, gần như là nặn từng chữ ra những lời này.

"Oa! Chú thật sự là cha rồi!" Đứa bé cười khanh khách, tiếng cười kia giống như là tiếng trời, Mạnh Thiệu Hiên cảm giác cả người mình đều giống như giẫm trong bông vải, nhẹ nhàng như muốn bay lên. Anh nắm chặt điện thoại, hận cả người không thể tiến vào trong ống nghe điện thoại kia, kéo đứa bé nho nhỏ đó đến trước mặt, tỉ mỉ nhìn xem, rốt cuộc thằng bé có phải là Phi Đồng của anh và Tĩnh Tri không!

"Nói cho ta biết, có phải tên của con là Phi Đồng không? Mẹ con gọi là Phó Tĩnh Tri đúng không?" Mạnh Thiệu Hiên nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, anh lập tức xé áo sơ mi, lồng ngực như ngọc lộ ra. Tống Cảnh liền xấu hổ, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, mà anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ tùy tâm sở dục ném sơ mi của mình sang một bên. Tóc đen ướt mồ hôi rơi xuống dán ở trên trán, lại càng tôn lên vẻ ôn nhuận như ngọc, tuấn dật bức người của anh.

"Sao cha đều biết vậy." Đứa bé đáng yêu nói, tựa hồ rất không vui vì bị người khác đoán được.

"Con -- con thật là Phi Đồng, thật là Phi Đồng!" Mạnh Thiệu Hiên sợ ngây người, anh không thể tưởng tượng chính mình sau ba năm... bỗng nhiên liên lạc được với con trai ruột, dưới tình huống chưa từng nghe được tin tức của đối phương trong ba năm!

"Đều bị cha đoán được hết rồi, cha còn muốn hỏi, cha của con thật là ngốc." Một tay Phi Đồng níu chặt dây điện thoại, một bên lại cho Mạnh Thiệu Tiệm một cái mặt quỷ. Mặc dù miệng oán giận, nhưng kì thực trong đôi mắt to xinh đẹp kia thật sự tràn ngập vui vẻ và thỏa mãn của một đứa bé ngây thơ!

Mạnh Thiệu Hiên lại nở nụ cười ngây ngô, tuy anh chỉ là đang nói điện thoại, nhưng mặt mày đều là ôn nhu và cưng chiều, thậm chí còn gật gật đầu đáp: "Đúng, đúng, cha rất ngốc, thế nhưng Phi Đồng rất thông minh, rất ngoan đúng không?"

Anh cẩn thận từng li từng tí nói, thử dỗ con trai của mình vui vẻ, trong giọng nói lộ ra mấy phần ngốc nghếch, làm cho Phi Đồng nở nụ cười khanh khách...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.