Ông Chủ! Em Yêu Anh!!

Chương 50




Buổi tối, khi mẹ Đường đẩy cửa phòng Đường Ninh thì thấy Đường Ninh nằm trên giường, không biết đang nghiên cứu quyển sách gì đó.

Nghe được tiếng mở cửa, Đường Ninh ngẩng đầu thấy mẹ Đương mặc một chiếc váy lam nhạt trên mặt nở nụ cười: "Mẹ sao mẹ chưa đi ngủ?". Hiện giờ đã mười một giờ, mẹ Đường bình thường mười một giờ nhất định sẽ ngủ, không phải vì dưỡng sinh mà mẹ Đường rất coi trọng việc chăm sóc nhan sắc.

Mẹ Đường bước vào phòng, ngồi ở mép giường,"Mẹ muốn tới đây nói chuyện với con một lát”.

"Ồ", Đường Ninh gật đầu, từ trên giường ngồi dậy, sau đó đem quyển sách trên tay khép lại. Mẹ Đường liếc mắt nhìn qua lại là sách nghiên cứu về triết lí sống. Từ lúc nào con gái của bà lại có hứng thú với thể loại này?

Chicken Soup đây là quyển sách nổi tiếng về triết lí sống, có người nói quyển sách này không hề có tác dụng gì, có người lại nói quyển sách này rất hay rất bổ ích, chứa đựng những bí quyết sống tưởng chừng đơn giản nhưng lại thâm sâu đầy tính triết lí. Nhưng mẹ Đường nghĩ Đường Ninh ở độ tuổi này sao lại có thể xem và hiểu được những huyền cơ bên trong, chỉ có những người từng trải, từng thử mới có thể thấu hiểu chúng.

"Làm sao bỗng nhiên con lại thích đọc những loại sách này?"Mẹ Đường cười hỏi.

Đường Ninh ôm gối, đầu tựa vào giường sau đó không quên kéo mẹ Đường lại,"Mẹ con muốn dựa vào mẹ."

Mẹ Đường mỉm cười, thuận theo cô tựa đầu vào nhau dựa trên giường.

Đường Ninh trả lời: "Con bỗng nhiên muốn xem chúng, chỉ là nhìn thấy chúng con rất thích, muốn về nhà đọc ngay”.

"Bởi vì Tĩnh nên con muốn xem những thứ này?". Mẹ Đường hỏi thẳng. Không ai hiểu con bằng mẹ, chuyện Đường Ninh và Ngạn Tĩnh không qua được mắt bà. Chỉ là gần đây không còn nghe cô nhắc đến Ngạn Tĩnh nữa, lần trước ngã bệnh trong lúc sốt cao miệng vẫn không ngừng gọi tên Ngạn Tĩnh. Con gái mình dầm mưa về nhà, đêm đó liền sốt cao chắc chắn cùng Ngạn Tĩnh có quan hệ. Nhưng Đường Ninh bệnh trong nửa tháng đều từ chối không cho Ngạn Tĩnh đến thăm, à còn có một cô bé nữa cũng không muốn gặp.

"Có chút liên quan đến Ngạn Tĩnh nhưng không phải hoàn toàn."

"Con hiện tại đang yêu thích Ngạn Tĩnh sao?"

Đường Ninh sững sờ, quay đầu nhìn mẹ Đường.

Mẹ Đường trên mặt biểu hiện vài phần đã rõ, nở nụ cười,"Mẹ mấy ngày trước có gặp mẹ của Ngạn Tĩnh, bà ta hỏi mẹ sao dạo gần đây không thấy con. Mẹ nói con bị bệnh. Dạo gần đây sau khi khỏi bệnh sao con lại không hỏi mẹ gia đình Ngạn Tĩnh nữa, không phải trước đây con rất quan tâm chuyện nhà Ngạn Tĩnh sao?".

"Con ...giờ đã lớn, mỗi ngày đều gặp mẹ Ngạn Tĩnh cũng không tốt”. Đường Ninh nói.

Mẹ Đường mỉm cười nhắc nhở: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, con cần phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng làm. Sau này muốn quay đầu lại cũng không hối hận”.

Đường Ninh quay đầu nhìn mẹ Đường.

"Tháng sau Ngạn Phong đính hôn, mẹ Ngạn Tĩnh hỏi đùa mẹ không biết lúc nào đến lượt Ngạn Tĩnh”. Mẹ Đường nói chuyện thật ý tứ, không nói thẳng chuyện cô và Ngạn Tĩnh, cũng không nói rõ có muốn cô và Ngạn Tĩnh kết hôn với nhau không, vì thấy dạo này cô không quan tâm đến chuyện của Ngạn Tĩnh nữa nên nói bóng gió. Phần lớn trong mắt mọi người, Đường Ninh chính là một cô gái ngoan ngoãn, ba mẹ nói thế nào thì như thế nấy. Nếu ba mẹ đồng ý chấp nhận nhà họ Ngạn là thông gia, như vậy Ngạn Tĩnh và Đường Ninh sẽ xác định mối quan hệ.

Đường Ninh không nói gì, trong kí ức của Đường Ninh trước, từ sau khi bắt đầu học trung học, ở trong mắt rất nhiều người chuyện cô và Ngạn Tĩnh hiển nhiên là một đôi. Vì lẽ đó khi hai người xác định mối quan hệ cũng là thuận theo tự nhiên.

"Mẹ nói gì vậy?"Đường Ninh nháy mắt giả bộ hồ đồ.

"Con giả ngốc tiếp cho mẹ xem đi”. Mẹ Đường ngữ khí ôn hoà nhưng trong lời nói rõ ràng có ý uy hiếp. Ngươi mềm thì ta cũng mềm nhưng nếu ngươi chống lại thì ta phải đáp trả, mặc kệ là Đường Ninh trước đây hay Đường Ninh bây giờ, đều chạy không thoát vòng kim cô của mẹ Đường.

Đường Ninh bỉu môi lẩm bẩm nói: "Tình cảm con đối với Tĩnh hay bọn Tu Văn đều giống nhau."

Mẹ Đường nghiêng đầu, dùng cặp mắt giống hệt Đường Ninh nhẹ nhàng đánh giá cô.

"Con thừa nhận, con thật sự thích Tĩnh”. Đường Ninh cắn môi, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút khổ não, hai tay siết chặt vào nhau, cẩn thận chăm chút ngôn từ mở miệng,"Thế nhưng thưa mẹ, con hiện tại phát hiện, lúc đó con không hề suy nghĩ kĩ càng, cứ ngỡ mình thích Tĩnh."

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, cặp mắt trong veo nhìn thẳng vào mẹ Đường, "Bởi vì lúc nào con cũng ở cạnh Tĩnh nên cứ nghĩ mình thích Tĩnh. Cho dù là do mẹ và dì Ngạn hẹn nhau hay do con và Tĩnh lớn lên cùng nhau nên lúc đó con cứ nghĩ dù có thích hay không thì sau này con và Tĩnh đều ở cạnh nhau nên trong tiềm thức con liền yêu Tĩnh."

"Vậy tại sao bây giờ con biết con thật sự không phải là thích Tĩnh?". Mẹ Đường hỏi ngược lại.

"Mẹ còn nhớ ngày đó con dầm mưa về nhà không?".

Làm sao có thể quên ngày đó? Mẹ Đường lần đầu tiên nhìn thấy con gái mình hồi xiêu phách lạc về nhà, muốn chờ cô tắm nước nóng xong sẽ hỏi cho rõ ràng đã xảy chuyện gì?. Nhưng tắm nước nóng xong cô lại đi ngủ, sau đó sốt cao không giảm thực muốn hù chết bà.

Đường Ninh vẻ mặt như hồi tưởng kể lại: "Ngày ấy con ở trên trường nhìn thấy cảnh Tĩnh và Tinh Tinh ôm nhau."

"La Tinh Tinh?". Đây không phải là bạn tốt của Đường Ninh. Trước đây Ninh Ninh không dưới một lần nhắc đến cái tên này.

"Đúng, chính là La Tinh Tinh. Ngày đó con bước vào lớp tìm La Tinh Tinh liền nhìn thấy cảnh Tĩnh đang ôm Tinh Tinh”. Đường Ninh nói, hướng mẹ Đường nở nụ cười,"Mẹ, lúc đó cho rằng Tĩnh và La Tinh Tinh có gian tình. Sau đó thì biết đó là hiểu lầm thế nhưng nhờ chuyện này mà con đã nghĩ thông suốt. Con và Tĩnh có thật là một đôi? Mọi người ai cũng nghĩ con và Tĩnh thật hợp nhau, chúng con là một đôi là chuyện hiển nhiên thế nhưng xưa nay mọi người đều không hề nghĩ đến chúng con có thật sự yêu thích nhau, muốn sống cùng với nhau không?"

Mẹ Đường nghe cô nói xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ, "Ý của con là con không hề yêu Tĩnh?"

"Đã từng trước đây con thật sự yêu TĨnh, nhưng mà hiện tại..."Đường Ninh mím mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu nói rõ: "Con bây giờ đối với Tĩnh không hề có cảm giác yêu."

Mẹ Đường nghe lời cô nói, khẽ mỉm cười, âm thanh mang theo vài phần than thở, "Xem ra chỉ là hiểu lầm, không ngờ hiện tại lại làm con nghĩ thông suốt”. Hồn bay phách lạc trở về, sốt cao mơ màng sau đó thay thai hoá cốt. Hiện giờ bà đối với con gái mình hơi ngạc nhiên, thế nhưng tất cả những chuyện này đều rất hợp lí. Bà bắt đầu suy nghĩ đúng thật bà chưa bao giờ kĩ càng ngẫm lại xem Tĩnh và Ninh Ninh có thật sự yêu nhau hay không? Mặc kệ chuyện gì xảy ra bà đều cùng chồng mình thấy vui vì con gái đã thay đổi, hiểu chuyện và có chính kiến của mình.

Bà vốn thấy con gái mình quá an tĩnh, ngoan ngoãn, Ngạn gia cùng nhà bà đều là hào môn thế gia, thêm nữa bà nhìn Ngạn Tĩnh lớn lên từ nhỏ, biết thằng bé này thật ra không tệ cho nên ngầm cùng mẹ Ngạn Tĩnh đồng ý cho Ngạn Tĩnh và Ninh Ninh ở bên nhau, tạo thành một đôi viên mãn. Nhưng hiện tại Đường Ninh đã nói rõ lập trường của nó, bà thân là mẹ, đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của con mình.

Chuyện tình cảm cũng giống như việc uống nước ấm lạnh tự rõ. Người khác không thể thay chúng nhìn rõ được, người khác nghĩ là tốt nhưng chúng chưa chắc đã thấy tốt.

"Mẹ, hiện giờ con đã trưởng thành rồi”. Đường Ninh nhìn người phụ nữ khôn khéo thấu hiểu lòng người trước mắt nở nụ cười.

Mẹ Đường vươn tay xoa xoa khuôn mặt cô, âu yếm nói:"Đúng thật, đã trưởng thành rồi. "Nói xong mẹ Đường đứng dậy,"Trò chuyện thì cũng đã xong, con cũng nên đi ngủ sớm đi”.

Đường Ninh không nhịn được, mỉm cười giả bộ trừng mắt hỏi: "Mẹ là sợ ba con đang chờ mẹ sao?"

Mẹ Đường trường mắt nhìn nàng:"Con, nhóc con này, gần đây cái gì cũng dám nói”. Nói xong, bước ra khỏi phòng cô.

Đường Ninh nhìn mẹ Đường bước ra khỏi phòng, cả người ngã nhào xuống giường. Cùng mẹ Đường trò chuyện là việc phải làm. Đúng thật Đường Ninh trước kia rất yêu Ngạn Tĩnh mà Đường Ninh cô bây giờ không hề yêu thích Ngạn Tĩnh, cô không hề nói dối. Còn La Tinh Tinh, cô cũng phải suy nghĩ nên xử lí thế nào? Nếu là bạn học cùng lớp, ngẩng mặt cứ giả vờ như không thấy. Cô nghĩ chỉ cần cứ lơ La Tinh Tinh như vậy hết thảy mọi chuyện đều tốt thế. La Tinh Tinh dù trọng sinh biết hết tất cả mọi chuyện cũng chả làm được gì cô.

Nghĩ đến đây Đường Ninh không khỏi cảm thấy đắc ý mỉm cười. Cô cảm thấy mình thật tài giỏi!

Quá thông minh cũng không phải ai cũng có thể có, hơn nữa thông minh cũng sẽ có lúc bị thông minh hại. Ví dụ, vào thời điểm cô tham dự tiệc sinh nhật của Diệp Tu Văn, mở cửa bước vào khách sạn đột nhiên thấy La Tinh Tinh không hẹn mà gặp.

"Ninh Ninh thật khéo!"La Tinh Tinh mở miệng chào hỏi.

"Tinh Tinh?". Đường Ninh trừng mắt nhìn.

La Tinh Tinh kéo tay Đường Ninh cười nói:"Tớ vừa ở chỗ này gặp một đàn anh."

Đường Ninh sững người.

La Tinh Tinh trên mặt mang theo nụ cười, tiếp tục giải thích:"Là học trò của ba tớ, anh ta mới từ nước ngoài du học trở về, cùng ba tớ đang trò chuyện, tớ chán quá nên liền chạy ra đây. Cậu hôm nay ăn mặc thật đẹp, là muốn tham gia tiệc gì sao?". Ba của La Tinh Tinh là giáo sư nổi tiếng của trường đại học Z.

"Ừm."Đường Ninh cười gật đầu."Là sinh nhật của một người bạn”.

"Rất hiếm khi thấy cậu ăn mặc sang trọng như vậy, bữa tiệc này chắc chắn rất lớn”. La Tinh Tinh mang theo vài phần dò hỏi đáp lại.

Hôm nay Đường Ninh mặc một thân lễ phục xanh nhạt, trên bả vai kết hợp một đoá hoa kiều diễm, vài sợi tóc buông xuống khi đi làm cho người xung quanh thấy vài phần phiêu dật. Hơn nữa làn da cô trắng sáng như tuyết mặc bộ lễ phục này lại vô cùng tương xứng, không thể xoi mói. Ngũ quan trên mặt lại tinh xảo làm cho cô trông thật thuần khiết tao nhã.

Đường Ninh khẽ mỉm cười: "Cậu hôm nay cũng ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, có thể nhận ra được ba cậu đang tiếp đón một vị khách vô cùng cao quý”.

La Tinh Tinh nghe vậy, miễn cưỡng mỉm cười. Cô ta làm sao có thể vui cho nỗi đây, Đường Ninh nói như thế khẳng định không có ý muốn mời cô ta tham gia bữa tiệc sinh nhật này. Cô ta hiện giờ có cảm giác, bản thân như một con ngốc đang diễn trò hề cho người khác xem, biết rằng sẽ rất mất thể hiện nhưng vẫn phải diễn cho đến cùng. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, mọi chuyện không phải như thế này? Từ sau khi khỏi bệnh, thái độ Đường Ninh đối với cô ta hoàn toàn thay đổi, trực giác nói cho cô ta biết, Đường Ninh đang phòng bị cô ta.

Cô ta cũng biết Đường Ninh đề phòng mình nhưng cô ta không biết phải làm thế nào để Đường Ninh thả lỏng cảnh giác, làm cho cô ta tiến lại gần Đường Ninh. Cô ta hiện tại không biết Đường Ninh nghĩ gì, cho dù muốn cướp Ngạn Tĩnh từ tay Đường Ninh, cô ta cũng không có cơ hội. Nếu như làm liều chữa lợn lành thành lợn què cũng chỉ thiệt cho cô ta. Hơn nữa, cô ta có cảm giác, mặc kệ cô ta phá rối cỡ nào thì kết cục cũng sẽ là Đường Ninh và Ngạn Tĩnh ở bên nhau rồi cô ta trở thành kẻ thù trong mắt Ngạn Tĩnh. Đường Ninh hiện giờ không giống với Đường Ninh trước đây, trong bất cứ tình huống nào cũng sẽ cho người khác một bậc thang đi xuống còn Đường Ninh bây giờ nói chuyện lúc nào cũng kẹp sẵn đao thương, không hề nhân nhượng làm cho đối phương lúng túng. Nói chung, thật không tốt nếu trở thành đối thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.