Ông Chủ! Em Yêu Anh!!

Chương 26




Bản đồ của Tân Thế Giới hiện tại có ba vùng đất liền lớn nhất và đồng thời cũng có ba vùng biển rộng nhất. Ba vùng đất lớn hầu hết đều do các thành chủ và các thế lực khác chiếm giữ; đất Bắc là nơi rộng nhất, nơi đây do Hoàng Kim Thành, Vô Tranh Quốc và Phong Quốc phân chia chiếm hữu, nơi đây cũng là trụ sở của Thiên Địa Hội và Thiên Ý Môn, nơi đây đất đai màu mỡ, thiên nhiên cùng khí hậu ôn hòa, các loại động thực vật phát triển hầu hết đều thân thiện. Vùng đất Nam thì là địa bàn của Thú Vương Thành chiếm chủ yếu, ngoại trừ một dãy núi do Mê Thiên Thành cai quản, ngoài ra nơi đây còn có tổng đàn của Hắc Huyết Giáo, vùng đất này khí hậu khô cằn khắc nghiệt, thảm thực vật không đa dạng phong phú, những loài cây cối có thể phát triển ở nơi đây hầu hết đều có hình thù kì quái, động vật ở đây cũng chỉ toàn những loài hung hãn trừ một số động vật nhỏ. Giữa hai vùng Bắc – Nam là Trung, mặc dù Cửu Long Thành Trại có nhiều trại nhỏ ở cả hai vùng đất kia nhưng nơi đây là đại bản doanh của họ, toàn bộ vùng đất này gần như do họ cai quản, do ở giữa hai vùng miền cho nên thiên nhiên và khí hậu nơi đây cực kì phức tạp, lúc thì ôn hòa, ấm áp do ảnh hưởng từ vùng đất Bắc, khi thì lại lạnh lẽo khô hanh, rồi có lúc lại nóng như lửa do vùng phía Nam tác động, cho nên nơi đây cây cối và động vật phát triển mạnh nhất và cũng đa dạng hơn hai vùng kia rất nhiều, sinh vật có ở hai vùng đất kia đều có ở đây, nhưng nhiều loại sinh vật sinh sống ở đây thì hoàn toàn không xuất hiện ở hai vùng Bắc – Nam. Tới với ba vùng biển lớn, biển Đông là nơi sinh vật đa dạng và ôn hòa nhất, nơi đây cũng là nhà của Thủy Tộc, họ đặt ra luật lệ và cai quản tất cả các tàu thuyền qua nơi đây. Do vùng biển này rộng lớn nhất và cũng dễ đi nhất cho nên hầu hết các vương quốc muốn giao thương bằng đường biển này đều phải chi trả một khoản phí cho Thủy Tộc, ngược lại khi đã đóng phí thì Thủy Tộc sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ các đoàn buôn khỏi sự tấn công của các sinh vật nơi đây hay giúp đỡ những tàu thuyền gặp nạn cho nên “Hải Vương” Đại Hải rất có tiếng tăm và được các thành chủ của các vương quốc nể trọng. Ngoài cách di chuyển qua biển Đông cũng có thể đi bằng đường biển Đỏ, nhưng nơi đây hều hết chỉ do những kẻ hám lợi và buôn lậu mới liều mạng đi qua, ngoài những sinh vật biển hung hãn chầu chực nhăm nhe nhấn chìm bất cứ đoàn thuyền buôn nào đi qua thì nơi đây còn là địa bàn của Cự Sa. Cự Sa Chiến Hạm phiêu dạt bất định trên biển đỏ, hạm đội này thật sự là nỗi ác mộng cho tất cả các đoàn thuyền, tàu thuyền nào gặp phải chúng nếu may mắn thì chúng chỉ cướp toàn bộ hàng hóa và tiền bạc, nhưng tính khí Cự Sa cực kì thất thường cho nên hầu hết khi gặp tàu buôn bọn chúng lập tức tấn công, nhấn chìm đoàn tàu thuyền đó mà không thèm động vào bất cứ thứ gì hay cho họ có cơ hội để thương lượng, cho nên các vương quốc lớn đều tránh di chuyển bằng đường biển này trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Ngoài ra như đã nói, do tính khí điên điên khùng khùng của mình cho nên Cự Sa không thỏa hiệp với bất cứ một thành chủ nào, hắn nổi hứng lên thì chắc chắn đoàn thuyền buôn đó sẽ bị tấn công dù cho đó có là đội thuyền được trang bị đầy đủ và bá đạo của Hoàng Kim Thành hay kể cả những tàu thiện chiến của Thủy Tộc, cho nên tất cả những kẻ có thế lực đều chướng mắt với Cự Sa, nhưng hầu hết đều không động thủ tấn công do ngoài tấn công trên biển ra thì Cự Sa không bao giờ đặt chân quá sâu vào đất liền, đồng thời họ cũng sợ rằng nếu huy động lực lượng để tấn công Cự Sa thì dù thắng cũng sẽ tổn thất cực lớn, lúc đó sẽ là miếng mồi ngon cho các vương quốc khác nên đành nhắm mắt làm ngơ với Cự Sa. Cuối cùng là một vùng biển mà chẳng một ai muốn đặt chân đến, các tàu buôn thì hoàn toàn không bao giờ đặt chân đến nơi đây, ngay cả Cự Sa Chiến Hạm cũng hạn chế qua nơi đây nhất có thể, vùng biển Đen hay mọi người còn thường gọi là biển Chết. Nơi đây chỉ do bốn sinh vật kiểm soát hoàn toàn hệ sinh thái, bọn chúng đều là quái vật khủng khiếp nhất mà người ta có thể tưởng tượng, ngay cả những cao thủ khí cấp 5 hàng đầu cũng ngại phải va chạm chúng, ngoài đám quái vật đó thì thời tiết nơi đây cực kì kinh khủng, những cơn bão không bao giờ chấm dứt, sương mù dày đặc khiến người ta không thể định hướng... khiến tất cả tàu thuyền cố vượt qua nơi đây đều chung một kết cục : “Chôn thây nơi đáy biển”. Hôm nay, hạm đội của Cự Sa tiến tới ranh giới địa phận của hai vùng biển Đỏ và Đen, chưa đầy 1km trước mắt là trận trận cuồng phong dữ dội, những cột sóng cao hàng chục mét gào thét, Cự Sa lúc này đang ngồi trên chiếc ghế ưa thích của mình ở mũi chiến hạm nhìn chúng đầy đăm chiêu, một nét trầm ngâm khác hẳn với vẻ điên cuồng thường ngày nơi hắn.

- Đại Vương có tâm sự gì ư ? – một thanh niên cởi trần thân hình vạm vỡ với hình xăm một con quái vật kraken đang dùng những chiếc xúc tu quấn lấy bóp nát một con tàu to chình ình trước mặt bước tới sau Cự Sa hỏi.

- Trầm Châu đó hả ! – Thì ra thanh niên mới đến là Lý Trầm Châu, một người thân tín của Cự Sa. – Ha ha, chỉ là nhớ lại mấy chuyện xưa cũ thôi. – Vẻ trầm ngâm lập tức biến mất trên khuôn mặt Cự Sa, lúc này lại là nụ cười bá đạo toát ra khí thế điên cường như thường ngày của hắn hiện hữu.

- Ồ, không ngờ cũng có ngày thấy được một phần khác của ngài đấy. – Lý Trầm Châu cười với vẻ đắc chí.

Cự Sa đưa tay lên xoa chiếc đầu trọc của mình :

- Khặc khặc, hôm nay có vẻ nhàm chán nhỉ, ngươi thử tìm một địa điểm để giải trí chút đi !

Hiểu ý Cự Sa, Lý Trầm Châu gật đầu rồi đi đến buồng lái, chưa đầy mười phút sau, chiếm hạm di chuyển đến một bến tàu và cập bên ở đó. Bến tàu này thuộc một quốc gia nhỏ trực thuộc dưới sự bảo hộ của Hoàng Kim Thành, vừa thấy Cự Sa Chiếm Hạm, gã quản lý bến tàu lập tức hốt hoảng chạy thẳng đến cung điện bẩm báo. Lập tức đích thân nhà vua ở nơi đây đến bến tàu, một gã bước xuống, hắn cao gần 2m, dù đã ngoài 40 nhưng các múi cơ cực kì hoàn hảo, lượng mỡ thừa giảm xuống mức tối đa có thể, cùng với đó là một hình xăm khắp từ đỉnh đầu kéo xuống đến cổ, hắn đứng sừng sững trước mặt nhà vua.

- Ngươi... ngươi là Cự Sa ! – Vua của vương quốc nhỏ này là Châu Thuận Thủy, một cao thủ khí cấp 5 cũng phải bàng hoàng lắp bắp trước Cự Sa.

Vẫn là vẻ mặt nham nhở thường ngày của mình, Cự Sa lấy tay xoa đầu và nói :

- Ồ, bọn ta chỉ muốn ghé chơi và thưởng thức chút rượu thôi mà, đâu cần phải đích thân nhà vua xuống đón cơ chứ !

Châu Thuận Thủy nhăn mặt, ông ta biết nếu để hạm đội của Cự Sa vào đây thì chắc chắn không hay ho gì :

- Xin lỗi nhưng hôm nay bến cảng của ta không tiếp nhận bất cứ tàu thuyền nào cập bến, mong ngươi lập tức rời đi ngay cho !

- Nào nào, đừng có khó tính như thế chứ, ta thật sự chỉ muốn vào quán bar nghe chút nhạc, nếm chút rượu ngon rồi sẽ lập tức rời đi mà. Sao hả, ta năn nỉ đó mà, năn nỉ năn nỉ đó, làm ơn đi. – Lời nói và thái độ hoàn toàn trái ngược, lời nói xuống nước nhưng lại vẫn là nét mặt nhăm nhở với điệu cười bá đạo, dường như Cự Sa chắc chắn sẽ làm theo ý của mình, dẫn hạm đội tiến vào cảng chứ không hề có ý định rời đi.

- Nếu ngươi không cùng người của mình lập tức rời đi thì đừng trách ta, đừng tưởng ngươi làm ác khắp nơi mà có thể làm càn ở đây, ta chẳng sợ thứ như ngươi đâu. – Châu Thuận Thủy dường như muốn lấy cứng đấu cứng.

Vẻ mặt Cự Sa bỗng trở nên hoảng hốt, hắn xua tay nói :

- Ấy ấy, đừng thế chứ, ta thật không muốn đánh nhau chút nào đâu, đều là người văn mình lịch sự mà, đâu cần phải thế.

Chẳng lẽ hạm đội điên cuồng khát máu của Cự Sa chỉ là danh tiếng mà người ta đồn thổi, thấy nét mặt hoảng sợ của Cự Sa như thế Châu Thuận Thủy lập tức cảm thấy phấn chấn :

- Ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi và đám thuộc hạ của ngươi lập tức cút ngay khỏi đây, nếu ra ta buộc phải đại khai sát giới, giết sạch đám thôi tha các ngươi đó.

- Ầy, ta đã xuống nước như thế rồi mà... thật sự không cho ta vào sao ? Hầy, ngươi cá ngươi sắp hối hận về quyết định của mình rồi đấy. Đại khai sát giới à ?! Ý tưởng tốt, ý tưởng tốt. – Cự Sa như vừa châm chọc lại như vừa lảm nhảm một mình, nhưng hắn dứt lời đám thuộc hạ đằng sau lưng lại đều nở một nụ cười thâm hiểm. – Khặc khặc, vậy được để ta chơi với hắn, còn lại các ngươi tùy ý mở tiệc. – Bông Cự Sa lại cười lớn như một gã điên rồi lao tới phía Châu Thuận Thủy, đồng thời đám thủ hạ của hắn cũng lao đến như những con thú săn mồi.

Châu Thuận Thủy lập tức hiểu lúc này vấn đề mới thực sự xảy đến, vận toàn bộ sức mạnh của mình ông ta như biến một đợt sóng thần xô thẳng đến đám người Cự Sa. “Cự Sa Quyền : Cắn Xé” một quyền bá đạo của Cự Sa đánh thẳng tới phá tan đợt sóng mà Châu Thuận Thủy tạo ra, đồng thời Cự Sa nắm lấy cổ của ông ta, lực quyền bắt đầu phát tác, toàn thân của Châu Thuận Thủy lập tức xảy xuất những vết thương giống như bị thú cắn xé. Ông ta lập tức cắn răng vận công, cả thân hình lập tức biến thành nước thoát ra khỏi sự khống chế của Cự Sa.

- Trò vớ vẩn này dùng được mấy lần, khặc khặc ! – Cự Sa cười lớn, vừa đợi Châu Thuận Thủy tụ lại thành hình lập tức tấn công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.