Ông Chủ! Em Yêu Anh!!

Chương 20




Trên xe Lam Kỳ ngồi yên lặng hờn dỗi, không thể tưởng tượng được Thiệu ngốc lại đối với cô như vậy, trên người cô mặc áo ngủ, dưới chân mang dép lê, có thể ra ngoài gặp người sao?

Thiệu Tử Vũ dừng xe tại một cửa hàng thời trang.

"Bé con, xuống xe."

Lam Kỳ nhìn trong tiệm một chút, khác hàng đông nghẹt, cô thẹn thùng, người khác đều là mặc quần áo xinh đẹp ra cửa, còn cô một bộ dạng quần áo không chỉnh tề như thế nào đi vào?

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô cười.

"Nếu không ra anh sẽ ôm em đi vào."

"Em ra."

Lam Kỳ sợ tới mức lập tức xuống xe, nếu như lại bị anh ôm đi vào thì mặt mũi cô coi như là ném sạch.

So với hình ảnh kia, cô thà rằng mặc áo ngủ đi vào cửa hàng.

Đi vào cửa hàng thời trang thời thượng mở rộng, Lam Kỳ cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, bỏ qua ánh mắt kỳ lạ mang theo tia nhìn mờ ám của nhân viên trong cửa hàng.

Cô nhanh chóng chọn một váy dài màu trắng, thiết kế váy là kiểu dáng có thắt lưng cao, trên váy được điểm thêm một băng vải màu đen, cô cảm thấy rất dễ thương, lại chọn thêm một đôi giày cùng màu mới vào phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ cô cực kỳ khinh bỉ bản thân không có cốt khí, như thế nào lập tức liền khuất phục.

Lam Kỳ thay xong quần áo nhìn Thiệu ngốc đứng bên ngoài cách đó không xa, cô không soi gương không biết bộ váy này có đẹp hay không, tuy biết người trong lòng anh không phải là cô, nhưng mà không biết vì cái gì cô lại cực kỳ để ý đến ánh mắt của anh.

Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ đi ra, đôi mắt tối sầm, chỉ thấy cô một đầu tóc xoăn đen xõa ra sau ót, váy trắng không vai làm lộ ra vả vai trơn bóng xinh đẹp, dáng người giống như đóa hoa nở rộ.

"Rất đẹp."

Không đợi cô hỏi, Thiệu Tử Vũ liền mở miệng trước.

Nghe được anh khen ngợi, tuy ngoài mặt Lam Kỳ không hề gì nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Đi tới trước gương, cô đánh giá chính mình, kiểu dáng thích hợp, chiều dài váy cũng vừa đến đầu gối, bàn chân nhỏ xinh xắn, nhìn toàn diện cảm giác cũng không tệ lắm.

"Đem mấy bộ này cũng gói lại."

Cô đang soi gương đột nhiên nghe tiếng Thiệu ngốc nói chuyện với nhân viên cửa hàng, trên tay anh cầm mấy cái váy đưa cho họ.

Thái độ đám nhân viên nhanh chóng thay đổi, lập tức mặt mày hớn hở.

"Thiệu ngốc, anh làm gì thế?”

Cô có một cái là đủ rồi, làm gì mua nhiều vậy, mà anh lúc nào thì chọn, sao lại nhanh như vậy.

"Để em mỗi ngày mặc cho anh xem."

Thiệu Tử Vũ cười, Lam Kỳ đỏ bừng cả mặt, ánh mắt Thiệu ngốc lại cực kỳ nóng bỏng.

"Có muốn để vị tiểu thư này thử một chút hay không?"

Nhân viên phục vụ hỏi.

"Không cần, số đo của cô ấy tôi quen thuộc."

Thiệu Tử Vũ vừa nói, nhân viên cửa hàng nhìn Lam Kỳ mờ ám, làm cho cô xấu hổ chết đi được, anh không hỏi cô như thế nào lại quen thuộc, nói không chừng mua về có thể còn không mặc.

Nhưng mà lần trước anh chọn quần áo cho cô hình như cũng rất vừa vặn thích hợp, cho nên cũng liền không lên tiếng.

Thanh toán hóa đơn, nhân viên cửa hàng kia cười tít mắt đưa bọn họ tới tận cửa.

Nhìn họ cười, Lam Kỳ lại xấu hổ, Thiệu ngốc một hơi mua cho cô mười bộ quần áo, mười đôi giày, giá tiền không nói nhưng mà cũng rất nhiều.

Thiệu Tử Vũ đem đồ để hàng ghế sau xe, Lam Kỳ mở cửa xe, sau khi lên xe Lam Kỳ trầm mặc, Thiệu ngốc không nên đối tốt với cô như vậy, cô làm sao có thể tốt bụng, cô sợ mình sẽ làm ra chuyện cướp bạn trai người khác.

"Như thế nào, không thích?” Thiệu Tử Vũ phát hiện sau khi lên xe cô liền không có cười, không biết lại giận dỗi chỗ nào nữa.

"Không phải không thích.” Lam Kỳ thừa nhận, quần áo Thiệu ngốc chọn đều là kiểu dáng cô thích.

"Thích là tốt rồi."

"Thiệu ngốc, có phải anh thường mua quần áo cho người phụ nữ khác?” Lam Kỳ hỏi, cô không nói là Lý Viện, cảm giác ý tứ cũng không khác là mấy, trong ấn tượng của cô đàn ông đều không thích mua quần áo cho phụ nữ nhưng anh lại khác.

Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt nhìn cô một cái.

"Anh đâu có nhiều thời gian như vậy, em là cô gái duy nhất.” Bình thường ở quân đội anh bộn bề nhiều việc, cho nên mới nhớ đến mua cho cô thêm vài bộ quần áo.

Lam Kỳ rất muốn hỏi vậy còn Lý Viện thì sao, nhưng mà không thể hỏi ra miệng, cô cảm thấy mình vừa hỏi Thiệu ngốc sẽ nghĩ cô đang ghen, Thiệu Tử Vũ lái xe đến một nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố C, dừng xe tại bãi đậu xe.

"Bé con, tối nay chúng ta ăn cơm ở trong này."

Thiệu Tử Vũ lôi kéo tay Lam Kỳ đi vào, lập tức có nhân viên phục vụ kéo cửa giúp bọn họ, Lam Kỳ phát hiện hoàn cảnh nhà hàng này cực kỳ tao nhã, vào cửa quẹo phải là nhà ăn, trong đại sảnh có một đài phun nước nhỏ, đang phun lên tầng tầng bọc nước màu hồng, bên cạnh đài phun có một vài điêu khắc tinh xảo, bên cạnh đó là một cây piano màu trắng thật lớn, cách cây piano không xa là vài bàn ăn theo phong cáchh Âu Châu, nhà hàng thiết kế thật sự cổ điển, trong không khí thoảng bay một loại hương vị nhàn nhạt.

Nhưng mà không giống với nhà hàng bình thường, nơi đây ánh đèn có chút mờ, Thiệu Tử Vũ mang theo cô đi về phía chỗ ngồi, lần này Lam Kỳ phát hiện trên mỗi cái bàn đều đốt một ngọn nến màu đỏ, trong ánh đèn mờ toát ra ánh sáng cực kỳ xinh đẹp chói mắt.

Bữa tối dưới ánh nến, trong đầu Lam Kỳ lập tức hiện ra mấy chữ này, cô chưa thấy qua bữa tối hoành tráng như vậy, làm sao Thiệu ngốc lại mang cô tới nơi này.

"Tiên sinh, tiểu thư mời."

Phục vụ dẫn bọn họ đến một cái bàn.

Thiệu Tử Vũ kéo ghế ngồi ra cho Lam Kỳ, sau đó lại ngồi xuống vị trí đối diện cô. (OMG, so galant)

Lam Kỳ nhìn khăn trải bàn màu trắng sạch sẽ, trên bàn không chỉ đặt một ngọn nến đỏ, còn trưng bày một bó hoa hồng, đóa hoa diễm lệ chiếc rọi dưới ánh nến, một bầu không khí lãng mạn lập tứ xuất hiện.

Hoa hồng, bữa tối dưới ánh nến, những thứ này Lam Kỳ cũng từng ảo tưởng qua, không nghĩ tới lại gặp được trong trường hợp này.

Thiệu Tử Vũ cẩn thận quan sát phản ứng của Lam Kỳ, thằng nhóc Tịch Minh kia nói phụ nữ đều thích lãng mạn, cô gái nhỏ của anh nhất định cũng không ngoại lệ, cho nên anh cũng muốn cho cô lãng mạn, mấy năm nay anh đều ở tại bộ đội, phương diện theo đuổi phụ nữ xác thực Tịch Minh giỏi hơn anh, có thể phương thức của anh quá mức trầm lắng, bé con không thích, như vậy anh sẽ đổi lại phương thức khác.

Lam Kỳ quan sát hoàn cảnh nơi này, sau đó nhìn Thiệu Tử Vũ, anh bỏ đi mũ lính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, ngũ quan xinh đẹp dưới ánh nến có vẻ kỳ lạ.

Tim cô đột nhiên bắt đầu mất khống chế đập liên hồi, thì ra có ở cùng một chỗ với anh hay không đều là một loại hành hạ.

"Bé con, muốn ăn cái gì?"

Thiệu Tử Vũ đem thực đơn tinh xảo đưa cho cô.

Ánh mắt này giống như cả thế giới đều lấy cô làm trung tâm, Lam Kỳ không có cốt khí cúi đầu, cô không thể đáp lại, cô sợ hãi bản thân sẽ trầm luân.

"Em tùy tiện."

Cô đã nói cô ăn rồi còn dẫn cô đi ăn.

Thiệu Tử Vũ thu lại thực đơn, lật xem một lát rồi gọi vài món ăn.

“Vâng, mời quý khách chờ một chút."

Phục vụ cung kính cúi đầu chào rồi rời đi, ánh mắt Lam Kỳ nhìn về phía khác cố gắng hết sức bỏ qua tâm tình này nọ về bữa ăn dưới ánh nến, hoa hồng....Cô sợ chính mình suy nghĩ lung tung, lúc này tiếng đàn piano du dương vang lên, cách đó không xa bên cạnh đài phun nước chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang đang nhắm mắt, tay lướt trên từng phím đàn, giai điệu mềm mại, duyên dáng lướt theo từng phím đàn bay khắp torng nhà hàng, tpng chút một hòa quyện vào đáy lòng mỗi người

Lam Kỳ đột nhiên phát hiện cái chỗ này lãng mạn không cách nào hình dung.

Thiệu ngốc như thế nào chọn một chỗ như vầy ăn cơm, cô còn nghĩ sẽ giống như bình thường đi những chỗ náo nhiệt vui vẻ.

Chỉ là trong thời gian ngắn, phục vụ liền bưng đồ ăn ra, món chính mê người, các món phụ tinh xảo đặt trên bàn cực kỳ mỹ quan, làm cho người ta thèm ăn.

Trên bàn mỗi một dạng đồ giống như là hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào, nhưng bữa cơm này Lam Kỳ thật sự ăn không yên ổn, ngược lại Thiệu Tử Vũ ăn được tự nhiên nhàn nhã.

Lam Kỳ ăn vài miếng rồi không ăn nữa, bởi vì buổi tối mẹ già ép cô ăn rất nhiều nên giờ ăn không vô, cô từ từ nhai nhai, đôi mắt nhìn Thiệu Tử Vũ.

Thiệu Tử Vũ đang thuần thục cắt miếng thịt bò bít-tết tiêu đen, anh đem miếng thịt cắt thành từng miếng nhỏ sau đó bỏ vào miệng.

Không phải loại hết sức thong thả tao nhã mà là cách ăn tùy ý tự nhiên nhưng nhìn cực kỳ đẹp mắt.

"Bé con, nếm thử cái này."

Đột nhiên Thiệu Tử Vũ đem một phần thịt nhỏ đưa tới trước miệng Lam Kỳ.

Lam Kỳ có chút ngượng ngùng, cái nĩa này anh mới đưa vào trong miệng, hiện tại lại đút cô ăn, giống như hôn môi gián tiếp.

"Em no rồi."

"Thật no rồi?"

"Thật sự!"

"Thật sự?"

Thiệu Tử Vũ cười.

Lam Kỳ cảm thấy đối thoại này rất quen tai, cẩn thận suy nghĩ một chút thì ra đoạn đối thoại mới vừa rồi, không phải là anh lại muốn làm gì cô nữa chứ? Vội vàng đem miếng thịt ngậm trong miệng.

"Thực ngoan."

Thiệu Tử Vũ cười.

Lam Kỳ ăn không vô dứt khoát không ăn, cô một bên nhìn Thiệu Tử Vũ ăn gì đó, một bên đánh giá nhà hàng này, kỳ lạ, hoàn cảnh nhà hàng này rất tốt, làm sao lại không có khách, phòng ăn to như vậy chỉ có hai người bọn họ, còn có một đám phục vụ đứng xa xa. (*chớp chớp, mắt long lanh*, anh Thiệu thật là lãng mạn, bao cả nhà hàng rồi chứ còn tại sao nữa)

"Nhìn cái gì vậy bé con?"

Thiệu Tử Vũ hỏi.

"Không có gì, chỉ là kỳ lạ, đại sảng nhà hàng hôm nay vì sao chỉ có hai người chúng ta?” Hẳn không phải là buôn bán tệ như vậy chứ, ngồi lâu như vậy liền một người khách đẩy cửa vào cũng không có, thành phố C là thành phố du lịch, kinh doanh ăn uống rất phát triển, làm sao nhà hàng này lại vắng lặng như vậy, cực kỳ không thích hợp.

"Bé con, đừng nhìn nữa, hôm nay cả nhà hàng này anh bao rồi."

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Anh bao hết rồi?"

Lam Kỳ cực kỳ kinh ngạc, khó trách phụ vụ nơi này đều một bộ dáng chỉ phục vụ duy nhất hai người bọn họ, mà cách trang trí bàn của bọn họ có chút khác biệt.

"Anh đúng là nhiều tiền!"

Lam Kỳ mở miệng, ăn một bữa cơm lại bày ra cảnh tượng hoành tráng như vầy, sợ người khác không biết nhà anh có tiền sao.

Thiệu Tử Vũ cười.

"Dù anh có nhiều tiền cũng phải xem là tiêu xài cho người nào.” Nếu không phải muốn lấy lòng cô, anh không cần phải làm như vậy.

Lời của anh khiến nhịp tim Lam Kỳ đập nhanh một nhịp, Thiệu ngốc hôm nay rất lạ, vô ý cố tình nói mấy lời này để cho tim cô đập lỗi nhịp.

Lam Kỳ cúi đầu suy nghĩ, Thiệu Tử Vũ ăn xong lau miệng, vẫy vẫy tay với người ở đằng xa.

Tiếng đàn piano du dương đổi thành giai điệu đàn violon dịu dàng triền miên.

Thiệu Tử Vũ đứng dậy đi về phía Lam Kỳ.

"Bé con, nhảy cùng anh một bản."

Lam Kỳ sững sờ nhìn anh, tư thế của Thiệu ngốc cũng không phải là khom lưng vươn tay cực kỳ thân sĩ mà là đứng thẳng vươn tay phải về phía cô, dáng vẻ tự nhiên cùng bình thường không khác biệt, trong lòng Lam Kỳ lại rung động một chút, cách mời của anh cực kỳ bình thường, trước kia lúc học đại học cô cũng có tiếp nhận mấy nam sinh mời cô khiêu vũ, nhưng lần này là Thiệu ngốc mời, làm cho cô đặc biệt hồi hộp.

"Khiêu vũ?"

Thì ra Thiệu ngốc biết khiêu vũ, anh ở tại bộ đội làm cọ thời gian học những thứ này. (Kẹo cũng muốn biết, anh Thiệu đúng là siêu nhơn)

"Bé con, nhanh lên một chút, tay anh vẫn giữ như vậy thật mệt."

Thiệu Tử Vũ đột nhiên dịu dàng mở miệng, nụ cười nhạt trên mặt biến mất có chút vẻ nghiêm túc.

Trong lòng Lam Kỳ hoảng hốt lập tức liễn duỗi tay để vào trong tay anh, Thiệu Tử Vũ nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi.

Lam Kỳ bị anh nắm tay, theo anh đi về phía trước, không biết như thế nào, nghe anh nói mệt, cô liền hoảng hốt, giống như anh không phải đang nói về khiêu vũ mà là ý tứ nói cái khác.

Thiệu Tử Vũ lôi kéo tay cô khẽ cười, tay anh vẫn chờ mệt mỏi, nhưng mà không đợi đến lúc tay cô vươn ra anh hẳn là sẽ không thu hồi.

Lam Kỳ đi theo anh từ từ đi về phía đài phun nước, trái tim bang bang nhảy nhót.

Thiệu Tử Vũ kéo cô đến một chỗ trống rộng rãi gần đài phun nước, nắm eo nhỏ của Lam Kỳ rồi bắt đầu điệu nhảy, đàn violon kéo lên giai điệu cực kỳ thong thả, vũ bộ của hai người cũng rất đơn giản, Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ, Thiệu Tử Vũ cúi đầu nhìn cô, tia sáng dịu dàng tỏa ra trong mắt anh che mờ hết thải tất cả ánh sáng, mềm mại, dịu dàng bao phủ cô giống như mang cô đi vào một thế giới đồng thoại.

Cô nhìn ngũ quan xinh đẹp của anh, vẻ mặt dịu dàng mà không mất nét cương nghị của quân nhân, không biết như thế nào, cô lại nghĩ đến hoàng tử và công chúa, trong thế giới đồng thoại anh và cô cùng nhảy một điệu vũ hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, mặt Lam Kỳ có chút đỏ lên, nét quyến rũ lộ ra.

Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm cô, khóe miệng thủy chung là nụ cười nhạt, vì cuộc hẹn đêm nay anh đã chuẩn bị hết mấy ngày, tuyển chọn nhà ăn, sau đó học khiêu vũ, nhưng mà nhìn bộ dáng thẹn thùng của bé con, anh cảm thấy thằng nhóc Tịch Minh kia đôi lúc cũng không phải toàn đưa ra chủ ý ôi thiu, có lẽ anh nên theo anh học tập về phương diện lấy lòng phụ nữ.

Lam Kỳ không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt như vậy làm cho cô nhũn ra, nghĩ muốn xụi lơ trong ngực anh, nghĩ muốn bị anh ôm chặt.

"Bé con, thích nơi này không?"

Thiệu Tử Vũ nhẹ giọng hỏi, nếu cô thích anh sẽ thường xuyên làm như vậy.

Lam Kỳ không biết nên gật đầu hay lắc đầu, cô làm sao nói với anh, cô rất thích bữa ăn tối nay, cô rất thích trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, cô rất thích anh yên lặng chỉ thuộc về một mình cô như lúc này.

Mặc dù cô không trả lời, nhưng Thiệu Tử Vũ cũng đoán được cách nghĩ của cô, nhịn không được cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô. (Hôn trán có nghĩ là muốn che chở bảo hộ cho người mình yêu, anh Thiệu lúc nào cũng thế)

Nụ hôn này có vẻ tương đối dài, bờ môi của anh vẫn đặt trên cái trán tinh mịn của cô không nỡ rời đi, Lam Kỳ cảm thấy nụ nôn này có vô hạn ma lực, mang theo hơi thở ngọt ngào cực nóng, từ từ theo trán truyền khắp toàn thân, tê dại.

Thân thể cũng không khỏi mất tự chủ kề sát về phía anh, hai người vốn là giữa khoảng cách tiêu chuẩn khi khiêu vũ, kết quả từ từ liền biến thành tư thế ôm nhau, đầu Lam Kỳ dựa vào ngực Thiệu ngốc nghe tiếng nhịp tim anh đập, thình thịch có lực theo tiết tấu, làm cho lòng cô yên tĩnh.

Thiệu Tử Vũ ôm sát cô, ý cười trên mặt càng đậm, bé con vẫn là lúc an tĩnh khiến người ta yêu thích hơn, giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

Ra khỏi nhà hàng, hai người trở lại trên xe, mặt Lam Kỳ vẫn còn phớt đỏ, thời điểm âm nhạc kết thúc, cô phát hiện mình đang ôm anh, cực kỳ kinh ngạc, cô nhớ rõ hai người rõ ràg là đang khiêu vũ rất tốt, khi nào thì biến thành tư thế này.

Cô ngồi trên ghế len lén nhìn phản ứng của anh, phát hiện khóe miệng của anh đang mỉm cười, đôi mắt giao nhau nhìn cô một hồi ssau đó chuyển tay lái, bộ dáng đẹp trai không có cách nào diễn tả, có cảm giác tương lai sáng lạn đang rộng mở.

Cho tới bây giờ cô không hề phát hiện thì ra Thiệu ngốc cũng là người lãng mạn như vậy.

"Đây không phải là đường về nhà."

Mắt Lam Kỳ tinh tế phát hiện con đường này cùng hướng về nhà của cô hoàn toài trái ngược nhau, hiện tại đã trễ cô nên về nhà, lúc ra khỏi cửa cô chỉ nói là đi một chút.

Thiệu Tử Vũ nhìn cô cười.

"Bé con, đi xem phim với anh."

"Xem phim?"

Lam Kỳ cảm thấy kỳ quái, buổi tối hôm nay Thiệu ngốc đều rất không bình thường.

"Không đi."

Quá muộn rồi, cô nghĩ muốn về nhà, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cô ôm chặt lấy anh, cô liền cảm thấy thật mất mặt.

"Thật không đi?"

"Không đi."

"Thật?"

Thiệu Tử Vũ lái xe đến chỗ, kề sát thân người nhìn vào mắt cô, nụ cười nơi khóe miệng càng rộng,

"Không đi."

Lam Kỳ nghĩ anh lại uy hiếp cô cũng vô dụng, cô sẽ không khuất phục, sẽ không đi.

Nghe được câu trả lời của cô, Thiệu Tử Vũ kéo ra khoảng cách với cô, mở cửa xuống xe.

Lam Kỳ nhìn anh đi tới đầu xe, cho rằng anh muốn tự mình đi, đột nhiên trong lòng thất vọng, không có phong độ, như thế nào cũng phải đưa cô về nhà trước, không nghĩ đến anh đi vòng qua đến bên cạnh cô, mở cửa xe, bế cô ra khỏi ghế ngồi.

"A"

Lại là chiêu này, Lam Kỳ không cách nào hình dung cảm giác bây giờ, hiện tại Thiệu ngốc càng giống một tên lính lưu manh.

"Đừng kêu, nơi này là nơi công cộng, em kêu như vậy sẽ bị xử phạt."

Thiệu Tử Vũ bế cô đi về phía rạp chiếu phim, ở bên tai cô mở miệng.

Hơi thở dịu dàng thổi qua bên tai, Lam Kỳ phát hiện tuy là buổi tối nhưng đại sảnh rạp chiếu phim cũng có không ít người chờ xem xuất phim buổi tối, xem ra phần lớn bộ phận là tình nhân, nhìn xem tư thế bọn họ như vậy còn có người huýt gió.

Cũng có cô gái hâm mộ kêu khẽ.

Lam Kỳ vội vàng im lặng, nếu như cô kêu nữa người khác có thể còn nghĩ rằng Thiệu ngốc đang cường bạo phụ nữ, Thiệu ngốc là quân nhân, thật sự có khả năng mang đến phiền phức cho anh.

Thiệu Tử Vũ bế cô trực tiếp vào thang máy.

Thả em xuống."

Hai chân Lam Kỳ run lẩy bẩy, cô thừa nhận được anh bế như vậy rất thoải mái, nhưng mà người ở đây quá nhiều, không không quen.

"Không thả."

Thiệu Tử Vũ cười, rất vất vả mới ôm được cô trong tay như thế nào có thể buông tha.

"Anh thả em xuống, quá nhiều người."

Lam Kỳ nóng nảy, da mặt của cô không có dầy như thế.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sốt ruột của cô, Thiệu Tử Vũ lên tiếng.

"Hôn anh một cái anh liền thả em xuống."

Hôn anh, Lam Kỳ im lặng, trước kia cô có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của anh, hiện tại làm sao có thể không biết xấu hổ.

"Không hôn, anh vẫn là ôm đi."

Lam Kỳ mở miệng, dù sao cũng bị người khác nhìn, để cho anh tiếp tục ôm cũng tốt, liền đi bộ cũng không cần.

Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, Thiệu Tử Vũ cười.

"Bé con, hình như có một việc em đã quên, lần trước tại sân tập bắn, em đã nói sẽ hôn anh một cái.”

Thiệu Tử Vũ nhắc lại chuyện thi đấu với Khương Hạo lần trước.

Nghe anh nhắc lại, Lam Kỳ cũng nhớ rõ, hình như là có chuyện như vậy, thật là, đã lâu như vậy mà anh còn nhớ, cô cho rằng anh đã quên.

"Như thế nào, thì ra bé con là người nói chuyện không giữ lời."

Nụ cười trên mặt Thiệu Tử Vũ biến mất chuyển thành thất vọng.

Lam Kỳ trừng mắt liếc anh một cái, cô ghét nhất là bị người khác nói cô không giữ lời hứa.

"Hôn thì hôn." (Haha...tội nghiệp, chị Lam chứ bị anh Thiệu khích chút là sập bẫy, chị Lam à, chị còn non lắm, không đấu lại anh Thiệu đâu)

Đó là chuyện đã hứa trước kia, cô không cần quan tâm đ*o lý gì hết.

Cô nhìn gò má anh, lựa chọn vị trí chính xác, môi để sát vào chuẩn bị hôn nhẹ lên má anh một cái cho xong việc.

Không ngờ môi cô vừa tiến lại gần, Thiệu Tử Vũ đột nhiên thay đổi góc độ xoay mặt về phía cô.

Môi của cô liền hôn về phía môi anh.

Cảm xúc mềm mại ấm nóng truyền đến, Lam Kỳ ngây người một hồi, tại sao có thể như vậy, cô rõ ràng là chuẩn bị hôn má anh, như thế nào liền hôn đến môi anh?

Lam Kỳ di chuyển môi, trên môi Thiệu ngốc có mùi vị, là mùi vị của nụ hôn tối hôm anh say rượu.

Lam Kỳ giật mình lúc chuẩn bị rời khỏi bờ môi của anh, môi của cô đột nhiên bị anh ngậm chặt lại, nụ hôn bá đạo mà triền miên đột nhiên đánh úp tới cô.

"Ưm"

Lam Kỳ giãy giụa, Thiệu ngốc đang làm gì? Bọn họ không nên làm chuyện như vậy.

Thiệu Tử Vũ không để ý đến phản kháng của cô, bá đạo mà không mất dịu dàng hôn đôi môi cô, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô cùng lưỡi cô quấn quít triền miên.

Tình huống bất thình lình làm cho Lam Kỳ chóng mặt, Thiệu ngốc đang hôn cô, không thể, tiếng phản đối trong lòng cực kỳ mỏng manh, âm thanh kháng cự ngày càng nhỏ, ánh mắt mê ly, dần dần bị lạc trong nụ hôn của anh.

Thiệu Tử Vũ đem Lam Kỳ đặt ở một góc thang máy, thân thể áp sát vào cô, làm cho cô không thể nhúc nhích.

Anh triền miên dịu dàng hôn cô, không khí nóng bỏng mờ ám tràn đầy trong thang máy, làm cho Lam Kỳ cảm thấy toàn thân nóng lên.

Thiệu Tử Vũ hôn cô, cảm giác được cô đáp lại, nụ hôn của anh càng thêm sâu sắc.

Ngay tại lúc Lam Kỳ cảm giác được sắp hít thở không thông, Thiệu Tử Vũ buông môi cô ra, nụ hôn của anh cũng bắt đầu dọc theo cổ cô dời xuống dưới, anh kéo xuống chiếc váy xinh đẹp trên người cô, nụ hôn của anh đánh về phía ngực cô.

"Ưm"

"Đừng."

Tê dại mang theo chút đau đớn theo gặm cắn của anh truyền đến, Lam Kỳ đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung, Thiệu ngốc đang ở chỗ nào hôn cô.

Thiệu Tử Vũ giống như không có nghe được âm thanh sợ hãi của Lam Kỳ, chuyển hướng bên kia của cô.

"Thiệu ngốc, đừng."

Cảm giác này làm cho toàn thân cô không chịu nổi khống chế mà run rẩy, giọng nói của cô mang theo một tia cầu xin, thân thể lại chỉ có thể ôm anh càng chặt.

Quần áo của cô bị anh kéo xuống đến bên eo, trên người lành lạnh chỉ có thể tìm chút ấm áp trên thân thể anh.

Cảm thấy sức lực của bàn tay trên lưng cô thả lỏng, thân thể của cô lại bị từng đợt cảm giác kỳ lạ vây bám, cô muốn vùng vẫy lại muốn trầm luân, nụ hôn của anh cuồng nhiệt vô cùng, bàn tay to đem thân thể cô dán chặt vào người anh, giống như muốn đem cô hòa nhập vào trong thân thể của anh.

"Bé con, anh hối hận."

Sau khi tinh tế hôn khắp toàn thân cô, Thiệu Tử Vũ khàn khàn mở miệng, anh không nên đưa cô đến đây mà nên đổi một chỗ khác, thật tốt mà hưởng thụ tươi đẹp ngọt ngào của cô.

"Anh....”

Lam Kỳ từ trạng thái mơ màng tỉnh táo, nhìn váy mình bị kéo xuống đến eo, da thịt trắng nõn bị che lấp bằng những dấu hôn sâu cạn không giống nhau, cô và anh chặt chẽ dán cùng một chỗ, bộ dáng cực kỳ mờ ám, Thiệu ngốc như thế nào lại làm chuyện như vậy đối với cô?

"Bé con, anh thật sự cực kỳ hối hận đã dẫn em đến chỗ này."

Thiệu Tử Vũ dựa đầu vào trán cô nặng nề thở, hai tay đem quần áo của cô kéo lại ngay ngắn, sau đó giúp cô kéo khóa kéo lại, có lẽ Tịch Minh nói đúng, anh nên ăn sạch cô, sau đó cô sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

"Em"

Lam Kỳ bình phục nhịp tim mãnh liệt, cô không hiểu vừa rồi vì sao lại biến thành như vậy.

"Bé con, chúng ta đi ra ngoài đi."

Sau khi hô hấp trở nên vững vàng, Thiệu Tử Vũ hôn lên trán cô một cái, mới nút ấn trong thang máy buông lỏng, anh có chút không thể khống chế nhưng thời gian không đủ, thật sự nếu không mở cửa công nhân nơi này còn tưởng rằng thang máy bị hỏng sẽ tìm người đến sữa.

Anh vừa nói như thế, Lam Kỳ mới phát hiện vậy mà mình lại cùng Thiệu ngốc ở trong thang máy làm loại chuyện như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, tuy loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên làm, hơn nữa những chuyện này trước đó đều là trong nhà anh, không giống với lần này là nơi công cộng, xấu hổ chết người, nếu nhỡ may có người tiến vào thì làm sao bây giờ.

"Bé con, có muốn anh ôm em ra ngoài hay không?"

Cửa thang máy mở ra, Thiệu Tử Vũ hỏi.

Lam Kỳ đẩy anh một cái.

"Ai muốn anh ôm.” Đồ háo sắc, lại đối với cô như vậy.....

"Ha ha"

Thiệu Tử Vũ cười, lôi kéo tay Lam Kỳ ra khỏi thang máy.

Dọc theo đường đi Lam Kỳ đều cúi đầu, mặt đỏ bừng, làm sao tiến vào rạp chiếu phim cũng không biết.

Khi màn hình tiến hành chiếu phim, cô mới hoàn hồn, phát hiện bản thân đang ngồi trong rạp chiếu phim xa hoa, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm, hình ảnh rõ ràng, hiệu ứng cực kỳ tốt, giống như là lạc vào thế giới kỳ lạ.

Cô một bên nhìn mặt Thiệu ngốc, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, cô xấu hổ quay mặt về màn hình.

"Thiệu ngốc, anh lại bao hết chỗ này?"

Lam Kỳ phát hiện bên trong cái rạp chiếu phim này cũng chỉ có hai người bọn họ, cho nên hơi lạnh, dưới lầu có rất nhiều người xếp hàng.

Thiệu Tử Vũ lắc đầu, đây là rạp chiếu phim thuộc chi nhánh công ty anh, anh chỉ kêu Tịch Minh thu xếp một chút, nghe nói bộ phim điện ảnh này rất lãng mạn cho nên mới mang cô đến xem.

"Không phải, là mượn của một người bạn."

"Mượn?"

Lam Kỳ nghe nói có thể mượn đồ đạc này nọ, không ngờ rạp chiếu phim cũng có thể mượn.

"Ừ"

Không để ý tới cô giật mình, Thiệu Tử Vũ gật đầu, bây giờ anh còn chưa muốn công khai chuyện công ty cho cô biết, không muốn cho cô quá nhiều áp lực.

Lam Kỳ gật đầu, chuyển ánh mắt về phía màn hình, như vậy có thể là bạn bè Thiệu ngốc quen cũng là người có tiền, không để ý chút tiền nhỏ này.

Thiệu Tử Vũ cùng Lam Kỳ xem phim, nhân viên phục vụ rạp còn đưa tới rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng sau một lúc chiếu phim, sắc mặt Thiệu Tử Vũ ngày càng khó coi, thằng nhóc Tịch Minh kia chọn là cái loại phim gì, làm cho bé con khóc thành như vậy, không biết đây là cuộc hẹn của anh sao.

"Đây là diễn trò."

Đưa cho Lam Kỳ một từ khăn giấy, Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Ừ, em biết.”

Lam Kỳ hít mũi một cái, cô biết là diễn trò nhưng mà chính là không nhịn được, tình yêu của hai người kia quá quanh co rồi.

Thiệu Tử Vũ đau đầu nhíu mày, lúc bắt đầu chiếu phim cô xem rất vui vẻ, còn lại phần lớn thời gian sẽ khóc, mang cô tới đây là vì muốn cô vui vẻ kôhng phải để cô đau lòng như vậy.

"Anh đi đổi một bộ khác cho em."

Anh chuẩn bị đứng dậy, Lam Kỳ lại bắt lấy tay anh.

"Không cần, bộ phim này rất hay, em muốn xem kết cục."

Thiệu Tử Vũ ngồi xuống, sắc mặt khó coi, tiếp đó tính toán một chút, bộ phim này dài 90 phút, tính ra cô vẫn còn khóc đến nửa tiếng, trong lòng anh giận đến muốn đánh người.

Rốt cuộc bộ phim tại khúc động lòng kết thúc, sau khi suy nghĩ, sắc mặt Thiệu Tử Vũ dịu xuống, hoàn hảo, là một kết cục vui vẻ, nếu không thì anh sẽ cho rằng thằng nhóc Tịch Minh kia ăn gan hùm mật gấu dám đi chỉnh anh.

"Thiệu ngốc, anh cảm thấy bộ phim hay không?"

Trên đường về nhà Lam Kỳ kích động hỏi, vừa rồi bộ phim hòa tan bầu không khí xấu hổ trong thang máy, cô lại bắt đầu thân thiết với anh.

"Hay"

Thiệu Tử Vũ trả lời, thật ra thì anh không có xem cái gì hết, chỉ nhìn bé con khóc, không ngờ bé con sẽ khóc.

"Nếu như em cũng có một người bạn trai như vậy, thời điểm em đột nhiên rời đi không có tung tích mà ngây ngốc chờ đợi em như vậy thì thật tốt, à, một màn vừa rồi khi bọn họ gặp lại nhau em thật hâm mộ muốn chết rồi."

Lam Kỳ nhỏ giọng thét chói tai.

Thiệu Tử Vũ cười.

"Không có việc gì em đi hâm mộ người khác chịu khổ làm gì?” Tâm tư bé con thật là cổ quái.

Vẻ mặt Lam Kỳ nghiêm chỉnh.

"Thiệu ngốc, nếu như bạn gái không không thấy anh sẽ chờ đợi lâu như vậy sao?” Nguyên nhân bộ phim làm cô cảm động là ở chỗ thời gian yêu nhau chỉ là rất đẹp nhưng không đủ làm cho người ta cảm động, thật sự làm cho cô cảm động là nam chính ngày qua ngày đem nổi nhớ nhung dành cho nữ chính biểu hiện trong mỗi một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, bình thường mà kiên định chờ đợi.

Lam Kỳ hỏi xong lại nghĩ tới bạn gái của anh là Lý Viện trong lòng rất khó chịu, đột nhiên không muốn nghe câu trả lời của anh, bất kể anh đáp thế nào cô đều không vừa lòng.

"Sẽ không."

Thiệu Tử Vũ mở miệng.

Một câu đơn giản này làm cho Lam Kỳ tức giận, không phải vì Lý Viện không đáng giá mà là Thiệu nói nói những lời này quá không có nhân tình rồi, Thiệu ngốc cô quen biết làm sao có thể là loại người bội tình bạc nghĩa này, tuy bạn gái của anh không phải là cô nhưng mà cô vẫn rất không thoải mái.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng tức giận của cô lại mở miệng.

"Anh sẽ không cho cô ấy có cơ hội biến mất, anh sẽ trông chừng cô ấy thật tốt."

Lời nói tự tin thâm tình của Thiệu ngốc vang bên tai cô, trong lòng Lam Kỳ đột nhiên co rút đau đớn một chút, cô hiểu lầm Thiệu ngốc rồi.

"Em nói nếu là thật như vậy, anh có thể chờ đợi hay không?"

Lam Kỳ lại ngây thờ suy nghĩ.

"Làm sao phải chờ, chẳng lẽ anh không thể đi tìm?"

Thiệu Tử Vũ cảm thấy phim ảnh thật buồn cười, người nam chính kia dù là đi tìm từng chỗ từng chỗ cũng không phải hơn là ngồi một chỗ chờ đợi hay sao? Đây là phương thức gì chứ....

Lần này Lam Kỳ bị hỏi đến không thể phản đối, cô là phụ nữ chú trọng tình cảm, mà Thiệu ngốc là đàn ông chú trọng logic lý trí, bọn họ không thể có cùng suy nghĩ.

"Coi như em chưa nói gì."

Lam Kỳ cảm thấy hai người bọn họ không cần thiết vì một bộ phim mà cãi vã, tình cảnh bắn nhau máu tanh thống khổ giống trong phim, cả đời bọn họ cũng không có khả năng gặp được.

"Thiệu ngốc, anh có tin tức gì của chị em không?"

Lam Kỳ nhớ lại lời mẹ già ngày hôm nay, cô cũng cảm thấy lo lắng, trước đó không phải anh nói là không có chuyện gì sao?

Thiệu Tử Vũ cho cô một nụ cười yên tâm.

"Vẫn đang điều tra, yên tâm, sẽ không có chuyện gì."

Ngày mai anh phải đi đón bọn họ trở lại, nếu thuận lợi sinh nhật bé con có thể nhìn thấy chị gái mình, hiện tại nói ra anh sợ cô lại ầm ĩ muốn đi, mang theo cô bất tiện.

"Ừ"

Nếu Thiệu ngốc còn chưa có tin tức, cô cũng chỉ có thể tự an ủi mình.

"Bé con, khi nào thì giúp anh sắp xếp nhà mới, những cái đồ dùng nội thất đó cũng đã để đến mốc meo rồi."

Thiệu Tử Vũ hỏi, mới đầu cô gái nhỏ này đã đồng ý rất sảng khoái, sau đó liền liên tiếp vài ngày không thấy bóng người.

Đồ dùng nội thất, cảm xúc Lam Kỳ tuột dốc, cô không muốn đi, những thứ này đều là thứ cô thích cô không muốn cho người phụ nữ khác sử dụng.

"Gần đây em rất bận, để thêm một thời gian nữa đi.” Cô không nghĩ muốn đi, mà còn sẽ không đi.

Thiệu Tử Vũ nhìn ánh mắt cô chìm xuống.

"Ừ"

Gần đây bé con như thế nào một bộ tâm sự nặng nề.

"Công việc có mệt không?"

Anh đoán có lẽ là chuyện công việc làm cho cô phiền lòng.

"Yên tâm công việc của em rất tốt, công việc lại được nâng lên một bậc thang.” Nhắc tới công việc, khuôn mặt nặng nề của Lam Kỳ thoáng qua chút đắc ý.

Thiệu Tử Vũ nhịn không được véo nhẹ khuôn mặt đắc ý của cô một chút.

"Nói một chút."

"Ừ, gần đây em có một khách hàng lớn, dự án trang trí một ngôi biệt thự to đùng."

"Vậy sao, Chúc mừng."

Nhìn phản ứng nhàn nhạt của anh, Lam Kỳ không thích xem.

"Anh biết tiền đặt cọc của bọn họ là bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

Lam Kỳ đưa tay giơ lên mấy ngón.

"Tám con số, không bao gồm phí tổn cho công nhân và nguyên liệu, chỉ là chi phí cho bản vẽ."

"Thật sao?"

Lần này Thiệu Tử Vũ lộ ra chút hứng thú, anh không ngờ bé con có thể kiếm tiền rồi.

"Người nào có mắt nhìn như vậy, phát hiện bé con, một bản vẽ trên trăn vạn."

"Thôi đi, em cẩu có cẩu vận không được à.”

Lam Kỳ cũng biết năng lực của mình, chỉ là giá trên trời, hơn nữa còn là tiền đặt cọc, chú quản gia kia nói trang trí tốt còn có tiền công riêng.

"Ha ha" Thiệu Tử Vũ cười.

"Nếu nha bé con đã nói như vậy ngược lại anh muốn gặp người cho bé con có cái vận may đạp phân chó này rồi."

"Thôi, em còn chưa gặp qua đây."

Lam Kỳ nổi giận, mặc dù cô ở trước mặt Thiệu ngốc làm bộ rất thoảu mái nhưng mà ngày mai bọn họ có vừa lòng bản vẽ của cô hay không còn không biết được.

"Như thế nào người còn chưa qua?"

Thiệu Tử Vũ cảm thấy kỳ lạ.

"Mỗi lần đều là quản gia ra mặt."

"Như vậy"

Thiệu Tử Vũ gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.