Ông Chồng Cặn Bã

Chương 38: Một bông tiếp một bông




Nhiều năm sau, khi quả trứng của Thiên Âm và Linh Nhạc đợi chờ suốt năm trăm năm không nở, hai người mới hốt hoảng ôm trứng yêu đến gặp Thanh Vân sơn chủ. Sư phụ ngó nghiêng nửa ngày rồi cầm trứng lên cười ha hả:

“Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh mà”.

Linh Nhạc lơ mơ hỏi lại: “Sư phụ, người nhìn ra được điều gì sao?”

Sư phụ đưa trứng lại cho Thiên Âm, cười nhẹ: “Ngày xưa không phải con cũng mãi năm trăm năm mới chịu chui ra đó sao? Duyên số đến ắt sẽ nở thôi, hai con không phải lo.”

Linh Nhạc mơ mơ màng màng cả ngày cũng không hiểu được cái gì mới gọi là duyên số, hai tay chống cằm nhìn trứng yêu vỏ dày cứng cáp không chút dấu hiệu nứt gãy kia, nhìn đến hoa mày chóng mặt vẫn không chịu ngừng. Thiên Âm bưng cơm nước vào nhà, nhìn thấy phu quân mình như vậy thì phì cười. Linh Nhạc đã gần bốn ngàn năm tuổi rồi, dường như thời gian không để lại dấu vết nào trên tâm hồn người đó, lúc nào cũng khiến nàng có cảm giác mình đang nuôi một đứa con lớn trong nhà.

Ngày trước khi hai người thành hôn, nàng quyết định lấy lại trí nhớ kiếp trước. Bởi vì nàng không muốn để y phải chờ đợi mình thêm nữa, người đã yêu nàng, tin nàng, đợi nàng mấy ngàn năm qua, những kí ức đó có thể sẽ khiến nàng đau khổ, nhưng mà, nàng sẵn sàng chấp nhận, vì y. Nàng muốn trân trọng tất cả, những gì hai người đã từng trải qua, kiếp trước và cả kiếp này.

Hóa ra, những câu chuyện trước kia, về từng vòng luân hồi khổ sở, những uất ức nơi thiên giới hay về Diễn Kỳ đã không còn lay động nàng được nữa, như cơn ác mộng đã qua, có chút tiếc nuối, đau lòng, nhưng chỉ mơ hồ nhẹ thoáng. Có lẽ nàng đã buông tha hết thảy, bắt đầu một cuộc sống mới yên ổn tại Vu Thiên Sơn.

Vu Thiên Sơn là vùng đất không có trên thiên địa, không nằm trong thiên giới, cũng chẳng thuộc ma tộc. Từ rất lâu trước kia, Đế quân và một thượng thần từng là người Thiên tộc tạo ra một kết giới vững bền nhất, vùi Vu Thiên Sơn xuống đáy biển Đông. Ban đầu Đế quân định lấy nơi này làm nơi an táng yên bình cho người trong tộc, nhưng đến một hôm người xem mệnh từ sao, biết được hai ngàn năm nữa, người Thiên tộc cuối cùng sẽ chết đi, khi đó người mới quyết định sử dụng Vu Thiên Sơn vì mục đích khác.

Từ khi đó, mỗi khi có một người con Thiên tộc ra đời, nó sẽ được đưa đến Thanh Vân sơn để sư phụ cầu phúc xem số mệnh, đồng thời cũng tạo ra một phân thân thần hồn, mang đến lưu giữ tại nơi này. Khi tinh hồn của họ chết đi, phần phân thân này sẽ bắt đầu một kiếp sống mới không nằm trong thiên địa, không mang kí ức trước kia, không có cơ thể của tiên nhân, cứ thế bình an sống cuộc đời người phàm thế. Chỉ khác một điều duy nhất, người Thiên tộc vốn trường sinh.

Ngôi làng trên Vu Thiên Sơn bắt đầu như thế, tồn tại đã ngàn năm, dưới sự bảo hộ của hai vị thượng thần, trong đó có một người là Bạch Vũ tinh quân. Thượng thần vốn ít khi qua lại với người Thiên giới, nhưng không phải là không có dịp. Chẳng qua ở đó không còn ai khiến Bạch Vũ phải để tâm. Cách đây không lâu, Bạch Vũ từng xuất hiện trong đám cưới của Thiên Âm, chỉ một lát rồi biến mất.

Thiên Âm thở dài nhớ lại, tự nhiên trong đầu lại nảy ra suy nghĩ. Hay là vì mình và Linh Nhạc vốn “khác loài”, cho nên con của hai người mới dị thường như thế. Có khi nào sinh ra một quái vật hay không chứ?

Càng nghĩ càng hoảng, nàng vội vàng kéo Linh Nhạc lại, hỏi dồn: “Trước kia vì sao chàng lại không chịu nở, mà đến năm trăm năm mới nở thế?”

Linh Nhạc nhíu mày ngẫm nghĩ: “Chuyện lúc đó ta cũng không nhớ nhiều, chỉ nhớ ngày mới sinh có rất nhiều người đến chúc phúc, nói gì mà tương lai phải làm rạng danh tổ tiên, tự nhiên lại thấy áp lực bên ngoài lớn quá, nên cũng không muốn chui ra. Sau này….”. Y thoáng nhìn về phía nàng, đỏ mặt nói tiếp: “Sau này, có nàng đến nói chuyện cùng ta, rồi một ngày nàng lại không đến nữa, cho nên ta mới muốn ra ngoài tìm nàng”.

Có chết y cũng không muốn thừa nhận mình yêu sớm. Nào có ai thích người ta ngay từ khi còn trong trứng chứ. Linh Nhạc thấy Thiên Âm còn đang tập trung suy nghĩ, dường như không để ý đến tình tiết vừa rồi, mới nhẹ nhõm đi một chút. Đưa hai tay ôm lấy nàng vào lòng, đầu tựa vào hõm vai nàng, trấn an:

“Đừng lo quá, ta cũng nghĩ thông rồi, có lẽ nó cũng giống ta, đến lúc nào muốn sẽ chui ra thôi”.

Thiên Âm uất ức hỏi: “Liệu có phải vì chàng là tiên mà thiếp lại là người phàm không? Cho nên con mới không bình thường?”

Linh Nhạc gõ lên đầu nàng một cái, nàng dám nói con y không bình thường à.

“Nàng có thần hồn, cũng là tiên thôi, chẳng qua chỉ là không có pháp lực, mà ta ở nơi này, từ lâu cũng không còn pháp lực nữa rồi”. Cho nên vấn đề không phải ở đó.

“Hay là vì chúng ta nói chuyện với con ít quá?”

“Chúng ta nói còn ít sao, năm trăm năm qua có ngày nào ta không nói vài canh giờ với nó chứ?”

Thấy Thiên Âm cứ suy nghĩ miên man, Linh Nhạc đành kéo nàng ra ngoài, du sơn ngoạn thủy cho khuây khỏa.

Hai người vừa đi, một bóng người lấp ló đã chui tọt vào phòng, phấn khích ôm lấy quả trứng nhảy vòng.

“Ôi đáng yêu chết đi được, chỉ tại Linh Nhạc ôm trứng mãi, không cho Hoàng Nhi chơi, bây giờ phải chơi cho chán mới thôi”. Viêm Hoàng cho trứng vào tay áo, thoắt cái đã chạy đi, không chút để ý, quả trứng màu trắng tưởng như hòn đá vô tri, từng hồi run nhẹ.

——HẾT——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.