One Still Love...

Chương 17




Phối hợp hành động với Quy Hữu Quang là đám hộ vệ một lòng trung thành Thiết Trụ, làm thế cũng là vì tránh lộ phong thanh, hặc có kẻ bắn tin ngầm.

Khi tất cả đều hành động Thẩm Mặc cũng không rảnh rỗi, y được đám Tam Xích hộ vệ, thay thường phục tới thành nam, nơi dừng chân bí mật của Cẩm Y Vệ.

Tam Xích đi tới gọi cửa, bên trong hỏi ai, hắn liền đáp theo ám hiệu. Không ngờ bên trong không có lời đáp lại, Tam Xích nói lên, đập cửa rầm rầm, nhưng bên trong vẫn im lặng, dường như không có ai ở bên trong vậy.

Thẩm Mặc ngồi trong khoang xe, vén rèm lên gọi Tam Xích uổng công vô ích về.

- Đại nhân, hắn cố ý không gặp chúng ta.
Tam Xích tức tối:
- Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao?

- Đồ ngốc, ngươi không biết trèo tường à?
Thẩm Mặc nói nhỏ.

"Ồ" Tam Xích gãi đầu gãi tai, nhìn bức tường cao nói:
- Có điều bên trên toàn là mảnh sứ vỡ, không trèo vào được.

- Xem ra người ta không định gặp ta thật rồi.
Thẩm Mặc thở dài, xuống xe, vịn vào càng xe đứng vững, hít sâu một hơi, dùng sức lực toàn thân cao giọng quát:
- Chu Thập Tam, nếu ngươi còn không ra gặp lão tử, lão tử không coi ngươi là huynh đệ nữa.

Giọng nói sắc nhọn mang theo lửa giận, khiến chim chóc bay loạn lên.

Nhưng cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh gì, làm Thẩm Mặc thấy mất mặt vô cùng, hầm hầm tức giận quay về xe ngựa, quát:
- Đi.

Đám hộ vệ bảo vệ quanh xe, ủ rũ rời đi.

Từ trong khe cửa nhìn tên gia hỏa hay vênh váo ủ rũ rời đi, Lục Tích cảm thấy cả đời này chưa bao giờ thống khoái như vậy. Đợi đám Thẩm Mặc rời khỏi con đường đó, hắn không nhịn được ôm bụng cười lớn, chẳng thèm bận tâm xem Chu Thập Tam ở bên cạnh mặt xám xịt thế nào.

Cười đủ rồi, thấy Chu Thập Tam vẫn xị mặt ra, Lục Tích bình ổn nhịp thở nói:
- Cười một cái đi.

- Đủ rồi.
Chu Thập Tam tức giận nói:
- Ta không biết ngươi làm thế nào lấy được mệnh lệnh của chỉ huy sứ đại nhân. Nhưng đại đô đốc bảo ta tới Tô Châu với mục đích bảo vệ Thẩm đại nhân, chứ không phải giúp các ngươi giật đổ y.

- Úi cha cha.
Lục Tích cười khẩy:
- Sao giờ mạnh miệng thế mà vừa nãy lại im thin thít?

Chu Thập Tam khinh miệt nói:
- Với trí tuệ thiên tài của Thẩm đại nhân, còn cần ta phải lên tiếng sao?

- Ngươi...
Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Lục Tích hiện vẻ hoang mang, tức thì vỡ lẽ:
- Thì ra là thế, như vậy là ngươi kháng lệnh giúp y?

- Ta sẽ không kháng lệnh.
Chu Thập Tam lắc đầu:
- Nhưng ngươi cũng đừng mong ta giúp ngươi.
Nói rồi cất cao giọng nói với người trong phòng:
- Đám nhãi con nghe cả đây, mấy ngày này ở nguyên trong ổ cho lão tử, đứa nào dám ra ngoài lão tử đánh gãy chân.

- Ngươi!
Lục Tích trước tiên là nổi giận, nhưng tức thì cười vang:
- Chỉ cần các ngươi không giúp y, ta kéo đỏ hắn như bóp một con kiến mà thôi.

- Ha ha ha.
Chu Thập Tam cười lớn:
- Ngươi quá ngu xuẩn rồi, chỉ có kẻ không biết việc trước kia y làm, mới có suy nghĩ ngây thơ như thế.
Nói rồi khoanh tay trước ngực, ung dung nói:
- Ta chống mắt lên đợi xem tới khi đó kẻ nào khóc lóc tới cầu xin ta.

- Được! Được! Được.
Lục Tích dậm chân:
- Chúng ta cứ đợi đó mà xem.
Liền đi lên kiệu, trước khi rời đi còn ném lại một câu dọa dẫm:
- Tới khi đó cho hai tên các ngươi cùng cuốn xéo.

Chu Thậm Tam mặt thoáng qua một tia tàn nhẫn, dùng sức hừ một tiếng:
- Không tiễn.

- Không thèm.
Nói xong câu này, Lục Tích đã rời khỏi đại môn.

- Phì, đồ ẻo lả, đồ nửa nọ nửa kia.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Chu Thập Tam chửi:
- Chẳng giống nam nhân cái mẹ gì!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xe ngựa của Lục Tích vừa rời khỏi chỗ của Chu Thập Tam, còn chưa ra khỏi ngõ đã bị mấy quan sai chặn lại, hung dữ nói:
- Dừng lại, kiểm tra đột xuất.

Xa phu mặc áo gấm, cười khinh miệt nói:
- Mở to con mắt chó của các ngươi xem xem đây là xe ngựa của nhà ai?

Mặc dù kiểu cách của chiếc xe khá bình thường, nhưng dưới cửa sổ có thể nhìn thấy dấu hiệu hoa tuyết sáu cánh, quan sai thành Tô Châu đều biết, đó là tượng trưng cho Phan gia. Người ngồi loại xe ngựa này xưa nay không gặp phải cấm kỵ gì, cho nên xa phu không tin có người dám chặn xe của bọn họ.

Mấy quan sai cười cười nói:
- Thời kỳ phi thường, phối hợp một chút đi.

- Mơ tưởng.
Xa phu cả giận:
- Xéo ngay! Nếu không đừng trách ta không khách khí.

- Ngươi muốn không khách khí thế nào?
Lúc này một giọng nói uy nghiêm vang lên, Hải Thụy Hải Cương Phong xuất hiện sau nha dịch, lạnh lùng nhìn lão già xa phu:
- Đại Minh luật có ghi rõ, trong phủ thành, chỉ quan viên ngủ phẩm trở lên mới được ngồi xe, không biết trong xe là vị đại nhân nào? Mấy phẩm?

Mới đầu lập quốc đúng là có cái quy định này, nhưng đó là lão Chu thực hành tiết kiệm lập ra, trăm năm qua bị trà đạp không còn ai coi ra gì nữa. Giờ thường nhân cũng ngồi xe, phụ nhân cũng ngồi xe, nói chúng là có điều kiện tội gì chả ngồi xe?

Xa phu thầm nghĩ :" Ở đâu ra cái tên cổ hủ ấm đầu này?" Liền khó chịu nói:
- Con cháu bản gia xuất môn ngồi xe ngồi kiệu mấy chục năm qua không ai quản, ngươi dựa vào cái gì mà quản?

- Mấy chục năm qua không ai quản?
Hải Thụy cười lạnh:
- Hôm nay ta quản! Xuống xe.

Xa phu bị hắn quát cho nhũn ra, vội lấy một nén bạc nhét vào tay quan sai bên cạnh:
- Huynh đệ cầm lấy uống trà, giơ cao đánh khẽ.

Trước mặt Hải bút giá ai dám cầm tiền đút lót? Lão già xa phu đi một vòng chẳng ai chịu nhận bạc, không khỏi cực kỳ xấu hổ, lại tức giận quát:
- Đừng có rượu mừi không uống lại uống rượu phạt, lão gia nhà ta chính là án sát sứ?

- Trong xe chính là lão gia nhà ngươi à?
Hải Thụy vẫn cười lạnh.

- Đương nhiên là không phải.
Lão già tức tối:
- Lão gia nhà ta ở Sơn Đông nhậm chức, ngươi đừng cố vô lý kiếm chuyện.

- Bắt lấy.
Hải Thụy mặt như giếng cổ ngàn năm:
- Mang về tra hỏi.

Lục Tích ở trong kiệu không nhịn nổi nửa, vén rèm lên, hướng về phía ngõ quát:
- Chu Thập Tam, ngươi còn không ra giúp ta?

Trong ngõ chẳng ai trả lời.

- Bắt lấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quay về phủ nha, Tam Xích vẫn chưa nguôi giận:
- Tên Chu Thập Tam đó chẳng nghĩa khí mẹ gì cả.

- Không thể nói như thế.
Thẩm Mặc thì đã tâm khí bình hòa rồi, vừa lau mặt vừa bình thản nói:
- Hắn cũng có chỗ khó, huống chi hắn cũng đã nói rõ ràng với chúng ta rồi, không nên cưỡng cầu gì nữa.

- Hắn nói với chúng ta rồi sao?
Tam Xích nghẹo đầu sang trái lại sang phải, chẳng hiểu gì.

- Đương nhiên.
Thẩm Mặc lau mặt xong, ném khăn long lên người hắn, mỉm cươi fnói:
- Hắn không lên tiếng, nói rõ có người bên cạnh, không tiện lên tiếng, trừ người Lục gia Bình Hồ, còn ai có thể ép hắn thành ra như thế.

"À.." Tam Xích vỡ lẽ:
- Thì ra thằng cha nửa đực nửa cái ở bên trong đó?

- Đúng thế.
Thẩm Mặc cười:
- Ta vốn muốn chặn hắn ở cửa sau, những nghĩ lại hắn không phải là cá lớn, không cần phải vì thế mà làm khó Chu Thập Tam.

- Không phải là cá lớn? Lục gia Bình Hồ mà không phải cá lớn.
Tam Xích trố mắt.

- Với cái kiểu của hắn ..
Thẩm Mặc nhớ lại bộ dạng của Lúc Tích, khóe miệng cong lên thành nụ cười:
- Thành sự không đủ bại sự có dư, chẳng làm nổi trò trống gì.

Lúc này Thiết Trụ từ ngoài vào bẩm báo:
- Đại nhân, người ngà muốn bắt được ba tên, tên còn lại không tìm thấy.

- Không sao hết, ba tên là đủ rồi.
Thẩm Mặc gật đầu;
- Đi xem nào.

Thiết Trụ liền dẫn đường, tới phòng thẩm vấn của nha môn, Quy Hữu Quang đã cùng mấy thư bạn ở đo thẩm vấn rồi.

Vừa thấy Thẩm Mặc đi vào, người trong phòng đứng cả dậy, Thẩm Mặc gật đầu, ngồi xuống nhìn ba tên gia hỏa mặt mày xám xịt:
- Từ thượng khách thành tù phạm, tư vị này có thích không?

Ba kẻ này đều tham gia yến tiệc hôm đó.

Ba tên đó kêu oan rầm trời:
- Đại nhân, toàn thành đều cho vay với sáu phần lợi tức cả, nhà chúng tôi mới cho vay có mười mấy vạn, Vương gia Phan gia đã cho vay cả trăm vạn rồi.

- Chó chê mèo lắm lông.
Thẩm Mặc hừ một tiếng, vỗ bàn đọc lệnh:
- Năm Gia Tĩnh thứ tư, triệu định ra lệnh, cho vay hàng tháng lợi nhuận không qua ba phần, các ngươi lấy lợi sáu phần, là vi phạm luật pháp, cái này giống như giết người, giết một người và giết hai người có gì khác nhau không?

Ba tên gia hỏa vốn định lấy mấy đại hộ ra làm lá chắn nghe hỏi thế thì tròn mắt.

Thẩm Mặc lấy mấy tờ giấy ghi nợ trên bàn, ghi rõ ngày tháng nào cho ai vay bao nhiêu, lợi nhuận bao nhiêu, đồng thời bên trên có cả dấn lăn tay, y phe mẩy tờ giấy:
- Mấy tờ giấy vay nợ này có con dấu hiệu các ngươi và chữ ký của các ngươi.

Rồi lấy từ trong cái sọt Quy Hữu Quang mang về, thuận tay cầm lấy một cuốn sách, xem qua, chính là sổ thu chi, liền thuận miệng đọc:
- Ngày 15 tháng 2, Tiền Tam của Sư Tử Tự tới vay năm lượng bạc, lợi tức năm phần, lấy năm tấm khoán vải của Thụy Tường trang thế chấp.
Y nheo mắt lại tìm kiếm một lúc, đọc trang khác:
- Ngày 14 tháng 3, cho Quế Hòe ở nhà ba phố Đông Ba tám lượng, gồm ba đĩnh lớn nhỏ, lợi tức sáu phần..

- Bằng vào những thứ này, vụ án cho vay nặng lãi của các ngươi không còn chối cãi gì được nữa.
Thẩm Mặc mặt lạnh tanh nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của ba tên, đến khi bọn chúng sợ hãi cúi đầu xuống, hỏi Quy Hữu Quang:
- Quy đại nhân, ông là thôi quan của Tô Châu, phụ trách hình danh, nói xem bọn chúng đáng chịu tội gì?

- Hồi bẩm đại nhân, theo luật, cho vay nặng lãi đánh tám mươi trượng, đi đầy một ngàn hai trăm dặm, tài sản sung công.
Quy Hữu Quang chẳng hề hàm hồ.

- Đại nhân tha mạng ...
Ba tên cuối cùng cũng không kháng cự nổi nữa, quỳ xuống dập đầu:
- Phủ tôn đại nhân, ngài cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi nghe ngài hết.

Bọn họ trong lòng đều hiểu Thẩm Mặc thèm vào ba cái mạng của mình, khẳng định là để dùng vào việc khác.

- Hôm nọ sau khi trở về, đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Mặc khép hờ mắt, giọng nói như từ chân trời truyền tới:
- Vì sao thái độ của các ngươi thay đổi?
Đây mới là nguyên nhân y bắt ba tên này.

Ba tên còn ấp úng thì Thẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, sát khí ngùn ngụt nói:
- Có câu "huyện lệnh có thể phá gia, phủ doãn có thể diệt môn", các ngươi có tin không?

- Tin, tin ...
Ba tên sợ vỡ mật, biết gì khai ra sạch bách.

Thì ra đám lão bản bọn họ, đúng là thấy phương án của Thẩm Mặc là kế lâu dài, từ lúc ở yến hội trở về, còn tụ họp , muốn xin chỉ thị các đại lão bản đằng sau, muốn bất kể ra sao cũng phải làm thành việc này.

Mới ban đầu phản ứng còn tốt, nhưng ngàn vạn lần không ngờ chỉ qua một đêm, bốn đại gia tộc của thành Tô Châu thông qua miệng của Phan Quý và Vương Đức Chương tỏ thái độ về việc này, bọn họ phủ quyết đề án của Thẩm Mặc, đồng thời kiên trì kế hoạch ban đầu, còn nói chuyện nằm trong tầm kiểm soát, sau việc này Thẩm Mặc sẽ bị cách chức điều tra, về sau bất kể ai làm tri phủ Tô Châu, đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.

- Ngoan ngoãn nghe lệnh?
Khóe miệng Thẩm Mặc hiện lên đường cong tàn khóc:
- Nghe lệnh của ai? Tứ đại gia tộc Tô Châu hay là Lục gia Bình Hồ?

- Điều này chúng tôi không biết.

Thẩm Mặc vốn chẳng hi vọng gì ba tên tiểu lâu la có thể lộ ra chân tướng, liền hỏi:
- Nói kế hoach hủy diệt Tô Châu của các ngươi ra đi.

- Hủy diệt? ...
Cả ba tên mồ hôi như mưa, lắc đầu liên tục nói:
- Bọn họ không làm thế đâu, vì giá lương thực nằm trong tay bọn họ, muốn tăng là tăng, muốn hạ là hạ.

- Bọn chúng sao có thể làm được?
Thẩm Mặc hỏi.

- Hôm qua chúng tôi mới được nghe nói, bọn họ dùng dùng ba bước để đẩy giá lên, trước tiên là tung tin đồn Từ Hải Diệp Ma Tử sắp tới, nay tung tin Tùng Giang bị công phá, mai tung tin đồn Vương phủ doãn, Du tổng binh bị tử vong, làm cho hai nơi đó đồn ầm ĩ xôn xao, lòng người hoảng loạn, về sau người dân tự tung ra tin giặc Oa sắp đánh tới thật rồi.

- Tiếp đó bọn chúng lại tập trung lượng lớn bạc, bí mật thu mua vô số lương thực hai nơi đó tích trữ, nghe nói giá thu mua đạt tới hai lượng một thạch, ngang với giá cao nhất của năm ngoái, nhập vào ồ ạt, làm lương thực ở hai nơi kia không còn lại là bao.

- Cuối cùng bọn chúng xúi bẩy người đến các hiệu lương thực xếp hàng mua lương thực, người dân vốn hoảng hốt, vừa nghe chúng khích, càng náo loạn, xếp hàng tranh cướp mua bán càng nhiều, nhưng lương thực dự trữ của các cửa hiệu vốn không có là bao, lại bị tranh mua gắt gao như thế, các cửa hiệu sẽ đóng cửa hết.

- Lương thực còn lại nằm trong tay tứ đại gia tộc, bọn họ muốn bán với giá bao nhiêu thì nói sẽ có giá bấy nhiêu.
Ba lão bản thận trọng nói:
- Đại nhân, tài chính trong tay bọn họ cộng lại đâu chỉ là ngàn vạn lượng, ngài dù là phủ tôn cao quý nhưng thế đơn lực mỏng, nên tự giữ mình là hơn.

- Ha ha ha.
Thẩm Mặc bật cười:
- Lại biết quan tâm tới ta rồi à?
Thẩm Mặc đưa một ngón tay ra nói:
- Câu hỏi cuối cùng, trong cửa hiệu của các ngươi còn bao nhiêu bạc, các loại phiếu khoán cộng lại giá trị bao nhiêu.

- Ba chúng tôi sàn sàn nhau, đều có chừng hơn hai mươi vạn lượng bạc, phiếu khoán giá trị mười lăm mười sáu lượng bạc.
Ba người thành thực trả lời:
- Các cửa hiệu khác hẳn không chênh lệch là bao.

- Vậy tổng toàn thành Tô Châu là bao nhiêu, các ngươi có ước chừng được không?
Thẩm Mặc nói:
- Viết riêng từng người, không cho đối phương xem, đáp án gần chính xác nhất sẽ được thả vô tội.

Cả ba tên vắt óc suy nghĩ, nhận lấy giấy và bút, dùng tay che, viết ra một chuỗi con số.

Thẩm Mặc nhận lấy xem, ba con số không chênh nhau quá nhiều, đại khái bình quân chừng bốn trăm vạn lượng bạc và ba trăm vạn các loại phiếu khoán.

~~~~~~~~~~~~

Sau khi nhốt giam ba tên, Thẩm Mặc quay về thiêm áp phòng, nói với Quy Hữu Quang đi theo:
- Nếu như bọn chúng nói là thật, vậy chúng ta cần bốn năm trăm lượng bạc mới có thể giải quyết trọn vẹn vấn đề này.

- Bình ổn vật giá cần dùng nhiều bạc vậy sao?
Quy Hữu Quang cả kinh:
- Mua lương thực đâu cần nhiều tiền như thế?

- Số tiền này là để về sau dùng, những kẻ thao túng giá lương thực mới là đại lão bản thực sự, mục đích của bọn chúng không phải chỉ là Thẩm Chuyết Ngôn ta, cũng không phải chỉ là kiếm một mẻ, mà vét sạch tiền bạc của những tiền trang hiệu cầm đồ mới là mục đích thật sự. Nếu như ta không chuẩn bị sẵn số tiền này, nghề tài chính của thành Tô Châu sẽ nằm trong tay bọn chúng. Chúng ta có qua được cửa ải này thì cũng phải nhìn mặt chúng mà làm việc.

- Đại nhân, nói một câu ngoài đề, hình như ngài hết sức quan tâm tới cửa hiệu và tiền trang kia.
Quy Hữu Quang nói:
- Thậm chí vượt qua cả thị bạc ti, vượt qua cả đất đai.

Thẩm Mặc đương nhiên không nói với ông ta, nếu như thời đại này tiếp tục phát triển thì nó sẽ tới thời đại tài chính là vua, y đành nghiêm túc nói:
- Cái thứ đó hiện giờ là trung tâm mâu thuẫn, nếu như giải quyết được nó rồi, các vấn đề khác cũng theo đó mà được giải quyết.

Quy Hữu Quang tựa hiểu tựa không, nhưng không tiện hỏi thêm nữa, đành gật đầu:
- Vậy số tiền đó kiếm đâu ra?

- Vay.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Đi vay khắp thiên hạ cũng phải gom cho được.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Hay là hỏi vợ, để nàng nghĩ cách nhỉ?" Dù sao thì thế giới tài phú của Đại Minh y không hiểu cho lắm, Nhược Hạm kinh doanh nhiều nằm hiểu hơn y nhiều. Trên thực tế Nhược Hạm đã được quan binh phủ Thiệu Hưng hộ tống lên đường tới Tô Châu, hiện giờ hẳn là phải tới Hàng Châu rồi.

Lúc này Thiết Trụ hớt hải chạy vào, sắc mặt quái dị, ghé bên tai Thẩm Mặc thì thầm vài câu. Thẩm Mặc không kìm được cười phá lên:
- Ta không bắt được, lại có người bắt thay ta đúng là ý trời.
Y nghiến răng ken két:
- Bắt được thì không thả ra nữa, trước tiên nhốt lại, đợi ta xong việc thẩm vấn kỹ lưỡng xem xem là kẻ nào làm khó ta.

Lời còn chưa dứt, lại có thị vệ vào bẩm báo:
- Cổ hội trưởng hội Lương Du tới.

Thẩm Mặc sai người mời ông ta vào, không khách sáo hỏi thẳng luôn:
- Gom được bao nhiêu tiền.

- Ước chừng một trăm vạn.
Cổ Nhuận Đông nói:
- Con số này tiểu nhân phải khuyên nhủ mãi mới gom được.

- Tạm tạm rồi, dùng số tiền này mua lương thực hẳn là đủ.

- Đại nhân chúng ta đi đâu mua lương thực.
Cổ Nhuận Đông hỏi.

- Hồ Quảng thục, thiên hạ túc, điều này còn phải hỏi sao? Có điều đợi tin tức bên Hàng Châu đã, nếu như Hồ bộ đường có, chúng ta mua của ông ấy, lợi không chảy ra ngoài, khoảng cách lại gần hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.