One Piece: Ta Là Yaki

Chương 35




““Fruit Ninja”? Đang yên đang lành sao lại sập server?” Nghe thấy tin tức không lành Dương Khoa cau mày hỏi lại.

“Chú hỏi anh thì anh chịu, anh chỉ nghe thấy nhân viên Hiệp hội người ta báo lại thế thôi.” Thiếu Hoàng nhún vai chìa chiếc điện thoại trong tay ra.

“... Chờ em chút.” Đoạn Dương Khoa rút điện thoại của mình ra đăng nhập vào “Fruit Ninja” ngay lập tức. Trò chơi vẫn vận hành bình thường, thế nhưng chế độ chơi mạng “Online Versus” và hệ thống bạn bè thì hắn thử đi thử lại mấy lần cũng không thấy có động tĩnh gì.

“… Vào chế độ chơi mạng thì hiện lên thông báo mất kết nối với máy chủ, cả hệ thống bạn bè cũng không hiển thị thông tin. Xem ra sập server thật rồi anh Hoàng ạ, căng đấy.” Nhận thức được tình hình nghiêm trọng chỉ sau vài giây, Dương Khoa quay sang Thảo My cáo lỗi: “My thông cảm cho anh nhé, phát sinh chuyện bất ngờ nên anh phải đi giải quyết đây.”

“Không sao đâu anh Khoa. Anh cứ đi làm việc của mình đi, em ngồi đây chơi một lúc rồi về ngay ấy mà.” Thảo My gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện. Kế đó cô ôm đống thú bông trong lòng ra ghế sô pha ngồi ngắm nghía chơi đùa, còn Dương Khoa thì cùng với mấy anh em bắt đầu tụ tập lại làm rõ vụ việc vừa xảy ra.

Mười lăm phút sau.

“… Tôi biết rồi, cảm ơn.” Thiếu Hoàng cúp điện thoại rồi quay sang phía Dương Khoa nói: “Tìm ra được nguyên nhân rồi, là do lượng người chơi đông quá nên server bị quá tải.”

“Anh Lâm, đăng cho em status lên trang chủ và mấy trang mạng xã hội, nội dung là server gặp sự cố và chúng ta đang tìm cách giải quyết.” Dương Khoa lập tức chỉ đạo Trọng Lâm thực hiện công việc rồi tiếp tục trò chuyện với Thiếu Hoàng: “Vậy họ có đưa ra giải pháp khắc phục nào không anh?”

“Trước mắt họ đang tìm cách phân luồng lưu lượng đến một đài server khác để chữa cháy.”

“Vậy anh bảo họ nhanh lên một chút hộ em cái. Rõ thật là, vừa mới khen Hiệp hội làm một chuyện tốt vì chúng ta xong thì lại lòi ra vụ này.” Dương Khoa không nhịn được lên tiếng phàn nàn. Cùng lúc đó, vừa mới chợp mắt được một giấc con con Đức đi xuống dưới tầng định làm tách trà cho tỉnh hẳn. Trông thấy mấy anh em mang theo vẻ mặt nghiêm trọng tụ lại một chỗ anh lập tức hỏi thăm:

“Có chuyện gì thế các em?”

“Anh Đức đó à, server “Fruit Ninja” sập rồi.”

“Sập server? Server các em thuê ở đâu mà lại sập vậy, trôi nổi à?”

“Trôi nổi gì anh, thuê ở Hiệp hội hẳn hoi đó.”

“Thuê Hiệp hội?... Nếu vậy thì chắc là do đông người chơi quá rồi, chứ hàng Hiệp hội ít khi xảy ra vấn đề lắm.”

“Thì đó, bên ấy người ta cũng báo về như vậy anh ạ.” Thiếu Hoàng góp lời. Đúng lúc này Hưng đang ngồi loay hoay với chiếc điện thoại trong tay chợt lên tiếng:

“Vào lại được rồi mọi người ơi…. Thế nhưng trông có vẻ chập chờn lắm.”

“Đâu cho bọn anh xem nào.”

“Đây anh nè, em vào chơi được rồi nhưng đống quả nó cứ giật lag như kiểu teleport ấy.”

“Ừ, thế này thì vẫn chưa ăn thua.” Xem xét xong Thiếu Hoàng đưa tay vân vê cằm suy nghĩ một lúc rồi kết luận: “Chuyện này không nóng vội được đâu Khoa. Cứ từ từ đợi xem bên phía Hiệp hội người ta khắc phục thế nào đã rồi tính tiếp.”

“Lại đợi à…. Hay là nhân dịp này chúng ta trực tiếp đến thẳng Hiệp hội xem tình hình thế nào đi anh, thuận tiện ta đề nghị bọn họ nâng cấp server trò chơi lên luôn.” Một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu Dương Khoa, không chút ngần ngại hắn đem nó nói ra luôn.

“Nâng cấp server?”

“Đúng vậy. Bây giờ người chơi trò chơi “Fruit Ninja” của chúng ta càng ngày càng đông đúc rồi, em sợ cái server mình đi thuê ban đầu không kham nổi đâu. Khi đó anh em mình ít vốn nên chơi loại rẻ nhất mà, anh quên rồi hả?”

“... Chú nói cũng có lý. Thế nhưng nâng cấp server cũng mất thời gian đấy chứ không thể thực hiện ngay được đâu, vì bên server sẽ phải tiến hành sao lưu dữ liệu các thứ.”

“Mất khoảng bao lâu anh có biết không?” 

“Nhanh thì một hai tiếng, chậm thì nửa ngày. Chưa kể thủ tục giấy tờ nữa.”

“Thế thì tiến hành ngay bây giờ đi, tranh thủ giải quyết dứt điểm được trong ngày hôm nay thì tốt.” Dương Khoa nhìn đồng hồ rồi quyết đoán đứng lên. Chuyện dính dáng đến vận hành trò chơi dạng này vô cùng quan trọng nên hắn không chút do dự tạm nghỉ một buổi làm việc để ưu tiên giải quyết.

“Được.” Thiếu Hoàng gật đầu.

“Để anh đi cùng với các em đi, vừa vặn lĩnh vực này anh cũng có chút hiểu biết.” Đức thấy hai người thống nhất như vậy cũng xung phong đi cùng.

“Ok, vậy ba chúng ta sang Hiệp hội một chuyến. Các anh chuẩn bị đi, em lên gác đánh tiếng với chị Lan rồi xuống ngay.” Dương Khoa gật đầu đồng ý rồi chạy lên tầng hai gặp Thu Lan lấy giấy tờ cũng như báo tin tức mới nhất cho mọi người biết, kế đó hắn cùng với hai người Thiếu Hoàng và Đức tiến ra thềm cửa chuẩn bị rời đi.

“Anh Khoa định đi ra ngoài à?” Ngồi ôm thú bông trên ghế Thảo My liếc mắt trông thấy Dương Khoa đi ngang qua bèn lên tiếng gọi với.

“Ừ, bọn anh phải chạy ra ngoài giải quyết chút việc.”

“Vậy thì đợi em chút để em gọi chú Lục đưa các anh đi cho tiện.” Thảo My nghe thấy vậy bèn vội vàng ôm đống thú bông cất lại lên kệ rồi chạy tới bên hắn.

“… Liệu có được không em?”

“Được chứ sao không? Anh Khoa không phải lo đâu, dạo này em cũng đang rỗi rãi ấy mà.”

“Vậy thì tốt quá, phiền em nhé.... Anh Hoàng ơi đừng gọi taxi nữa, có xe rồi.”



Nửa tiếng sau, Dương Khoa, Đức và Thiếu Hoàng đã có mặt tại trụ sở đầu não của Hiệp hội Trò chơi. Sau khi trình bày xong mục đích đến của mình tại quầy tiếp đón, ba người nhanh chóng được lễ tân dẫn tới một căn phòng khách để ngồi đợi nhân viên chuyên môn tới làm việc.

Cũng không lâu lắm, một người nhân viên trông có phần khó ưa đeo trên mình tấm thẻ nhân viên trực thuộc bộ phận server tiến tới khu vực ba người đang ngồi. Sau khi chào hỏi giới thiệu xong, người này ngồi xuống bên phía đối diện rồi cầm lấy xấp giấy trong tay đưa cho Đức. Chúng là thống kê chi tiết về lưu lượng truy cập trò chơi “Fruit Ninja” những ngày gần đây mà trước đó Thiếu Hoàng đã liên lạc yêu cầu cung cấp.

“… Vậy là tình hình đã bất ổn ngay từ sáng mà đến tận trưa các anh mới thông báo lại cho chúng tôi?” Đọc lướt qua bản thống kê, Đức nhíu mày truyền xấp giấy lại cho Thiếu Hoàng sau đó lên tiếng chất vấn.

“Các anh thông cảm, tình hình lúc đó còn chưa rơi vào trạng thái mất kiểm soát nên bộ phận trực ban chỉ coi đó là chuyện bình thường.“ Người nhân viên của Hiệp hội bình tĩnh trả lời.

“Bình thường? Chênh lệch thế này….” Chỉ liếc mắt qua xấp giấy trong tay Thiếu Hoàng đã lập tức bốc hỏa. Vốn định ném nó xuống bàn rồi trách móc vài câu song anh đã bị Dương Khoa ngồi cạnh giơ tay ngăn lại.

“Dù là thế đi chăng nữa thì thời gian sập server và thời gian các anh báo cáo lại cho anh Hoàng đây cũng không khớp nhau chút nào. Mất tận gần một tiếng mà các anh....”

“Chuyện đó cũng xin mọi người bỏ qua cho. Lúc ấy bộ phận trực server tiến hành giao ban mà mấy cậu thanh niên trực ca chiều vừa đi nhậu về nên có chút chểnh mảng.”

Không hài lòng với câu trả lời của người nhân viên, Đức còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Dương Khoa chủ động lên tiếng át đi: “Vậy tình hình server hiện tại như thế nào rồi?”

“Chúng tôi đã cho phân luồng lưu lượng ngay khi phát hiện ra vấn đề. Hiện tại thì tình hình đang dần dần được cải thiện, các anh có thể kiểm tra tự nhiên.”

“Anh Đức kiểm tra cho em đi.” Dương Khoa phân phó Đức kiểm tra tình hình trò chơi “Fruit Ninja” rồi nói tiếp: “Nhân tiện vụ việc vừa mới rồi thì để ngăn chặn những điều tương tự có thể xảy ra trong tương lai, chúng tôi có nhu cầu nâng cấp server nhằm phục vụ người chơi tốt hơn. Mong anh cho chúng tôi biết để nâng cấp server tại Hiệp hội thì cần phải thực hiện những thủ tục nào?”

“Khá đơn giản, các anh chỉ cần đi tới quầy ngoài hành lang bên tay phải đăng ký hạng mục và khai báo thông tin cần thiết trên giấy tờ, bao gồm cả việc các anh muốn nâng cấp server như thế nào. Sau khi giấy tờ được duyệt thì chúng tôi sẽ tiến hành ngay lập tức.”

“Vậy mất khoảng bao lâu thì các anh có thể nâng cấp server xong? Có thể cho chúng tôi thời gian cụ thể được không?” 

“Tùy thuộc vào quá trình sao lưu dữ liệu trò chơi của các anh, nếu nhiều dữ liệu thì sẽ mất nhiều thời gian chứ chúng tôi không thể đưa ra con số cụ thể.”

“... Ý anh là bản thân việc nâng cấp server không mất nhiều thời gian?”

“Đúng thế.”

“Hệ thống bạn bè online rồi. Thế nhưng chế độ chơi mạng vẫn bị delay khá khó chịu.” Kiểm tra sơ bộ xong Đức thì thầm vào tai Dương Khoa.

“Em biết rồi.” Dương Khoa gật đầu rồi lôi kéo hai người đứng dậy: “Vậy chúng tôi sẽ đi đăng ký ngay, phiền anh ngồi đây chờ chúng tôi một lát.”

“Không có vấn đề.” Người nhân viên Hiệp hội cũng đứng dậy theo, sau khi đi ra hành lang chỉ cho ba người hướng đi đến quầy làm thủ tục người này quay trở lại ngồi tại bàn. Thế rồi vẻ điềm đạm trên khuôn mặt người này bỗng dưng biến mất, thay thế vào đó là một vẻ mặt rất đỗi mưu mô xảo quyệt. Thò tay vào túi quần rút ra chiếc điện thoại, người này nhanh chóng bấm số gọi đi:

“... Thưa anh, đám người bên phía Ninja Studio đến đây rồi ạ.... Chúng có hỏi em đã thực hiện biện pháp khắc phục nào chưa, cộng thêm đưa ra yêu cầu muốn nâng cấp server.... Vâng vâng, em sẽ chú ý thực hiện theo đúng kế hoạch....”

Trong khi đó.

“Sao chú không để anh bày tỏ bức xúc với cái thằng mặt chuột tai dơi đó chứ? Giữ ý tứ làm gì, tụi nó là người có lỗi mà?” Dọc đường tới quầy làm thủ tục Thiếu Hoàng không ngừng cằn nhằn bên tai Dương Khoa.

“Thôi anh, sự tình đột xuất thế này ai mà biết trước được? Thông cảm cho người ta một chút, thêm nữa mình cũng đang muốn giải quyết nhanh chóng cho êm chuyện nên trút giận lên đầu người ta không phải là một ý kiến hay đâu.” Dương Khoa vừa trấn an Thiếu Hoàng vừa rút điện thoại gọi cho Trọng Lâm: “Anh Lâm à, đăng tải cho em thêm một tin tức nữa lên các trang mạng xã hội nhé. Chúng ta sắp sửa nâng cấp server trò chơi nên hai tính năng cần kết nối mạng để hoạt động sẽ tạm thời bị gián đoạn. Thế thôi, anh đăng ngay hoặc là một lát nữa đăng cũng được.”

“... Có chút đáng ngờ.” Cúp điện thoại cũng là lúc Dương Khoa nghe thấy lời lẩm bẩm của Đức vang lên bên tai. Quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy anh vừa đi vừa chăm chú đánh giá xấp giấy trong tay, bộ dạng dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Sao thế anh Đức?” Thấy vậy hắn bèn lên tiếng hỏi thăm sự tình, thế nhưng Đức chỉ lắc đầu đáp lại hắn một câu: “Không có gì.”

“... Em vừa nghe thấy anh lẩm bẩm là đáng ngờ hay gì đấy cơ mà. Anh nhận ra điều gì cứ nói cho em biết đi đừng ngại.”

“Cũng không hẳn là nhận ra, chỉ là phán đoán cá nhân mà thôi.” Dứt lời Đức cuộn xấp giấy trong tay lại rồi chỉ về phía trước: “Đến rồi kìa, ta tập trung vào chuyên môn đi đã.”

“Xin hỏi các anh có nhu cầu gì ạ?” 

Trông thấy ba người Dương Khoa từ đằng xa lại gần người nhân viên ngồi trong quầy lập tức lên tiếng chào đón. Thấy vậy Dương Khoa cũng không chú ý tới vẻ bất thường vừa mới rồi của Đức nữa mà tiến tới đi thẳng vào vấn đề luôn: “Xin chào, chúng tôi đến là muốn làm thủ tục nâng cấp server.”

“Trước đây anh đã từng thuê server tại Hiệp hội chưa ạ?”

“Chúng tôi đang thuê ròi.”

“Vậy anh có mang giấy tờ thuê server ở đây không?”

“Có đây.”

“Phiền các anh chờ một chút để bọn em xác nhận. Trong lúc chờ thì các anh có thể khai trước thông tin vào tờ đơn này ạ.”

“Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.