Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 68: Nguyện vọng





Nhiều người trong phòng tái mặt, không ngờ ngày đầu tân hôn Yến Kỳ đã hạ lệnh đánh Tiêu Ngọc Đình, cũng cảnh cáo mọi người, nếu sau này dám can đảm trêu chọc Vân Nhiễm, chính là muốn chết.

Trong số những người ở đây, khó coi nhất phải kể tới Yến vương phi cùng Yến Trăn. Tiêu Ngọc Đình là cháu gái Yến vương phi, từ nhỏ đã đi theo bà, không khác gì muội muội Yến Kỳ. Ai ngờ hắn mặt không đổi sắc sai người tát nàng.

Có thể thấy trong lòng Yến Kỳ, nàng dâu mới quan trọng hơn bất cư ai.

Nhị phu nhân cười cười, như có như không nhìn Yến vương phi, có thể thấy tẩu tử kinh ngạc, bà rất cao hứng.

Hiếm khi Triệu trắc phi không đập phá, trong lòng cũng mừng thầm, ai bảo Yến vương phi thường hay áp bà một đầu, thấy bà ta bị kinh hách cảm giác không tệ.

Ngoài cửa vang lên tiếng tát tai, “Ba” “Ba” mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Đại nha hoàn Hạ Vũ quản sự Viện Mặc Thấm có chút chóng mặt, mặt trắng bệch, thật sự sợ hãi, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Yến Kỳ, đáng tiếc hắn không nhìn nàng dù chỉ một cái, kéo tay Vân Nhiễm tới vị trí của hai người.

“Nhiễm Nhi, ta không làm gì cả, ta chưa từng chạm vào nha hoàn này, nàng đừng tính chuyện này trên đầu ta,”

Mọi người lại kinh hãi nhìn Yến quận vương, trước đây đã từng nghe quận vương rất yêu hộ quốc công chúa, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi kinh ngạc.

Người khác không hiểu Yến Kỳ, nhưng người trong phủ có ai không biết. Tuy bề ngoài hắn ôn nhuận như ngọc, thanh cao, nhưng lạnh lùng băng giá, không để ý tới bất kỳ ai. Ở trong phủ hắn rất khi đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong viện Mặc Thấm, có khi đến vài ngày không nhìn thấy hắn. Người làm trong viện đều nghe theo lệnh của hắn, không cho phép người khác ngoài tiến vào, ai làm trái, sẽ phạt người đó, viện Mặc Thấm là cấm viện trong viện Yến vương.

Đã quen nhìn Yến Kỳ lạnh lùng xa cách, giờ khắc này lại dịu dàng, sủng nhịn, kinh hãi không nói nên lời.

Những người có mặt không khỏi kính nể nàng dâu mới vào cửa, trong lòng quyết định, tuyệt đối không gây chuyện với Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười, dựa vào vai hắn, thì thầm: “Yến Kỳ, nếu có kẻ nào không có mắt trêu chọc trên đầu chúng ta thì phải làm thế nào, ta không nhẫn nhịn được.”

Tuy rằng Vân Nhiễm đang cười cười, nhưng người người đều nghe ra được sự lạnh lùng cảnh cáo, nàng không nhịn được, nếu ai dám trêu chọc chờ nàng trừng trị đi.

Yến Kỳ nghe vậy, lập tức tươi cười: “Đừng nói trêu chọc, nếu nàng thấy ai không vừa mắt, trực tiếp đánh chết hoặc tàn phế mới phải.”

Một câu khiến toàn gia biến sắc, đại nha hoàn Hạ Vũ không kiềm chế được run rẩy, đúng lúc ánh mắt Vân Nhiễm quét qua, nàng ta sợ hãi, nhưng cố gắng trấn định. Vân Nhiễm chậm rãi lên tiếng: “Ngươi chính là Hạ Vũ đại nha hoàn quản sự trong viện Mặc Thấm sao?”

Hạ Vũ nhanh chóng quỳ xuống: “Phải, là nô tỳ, xin quận vương phi tha tội, nô tỳ vẫn an phận thủ thường, không làm chuyện gì khác.”

“Ha, ha, không làm gì, trước đó sao ta lại nghe ngươi muốn dạy quy củ cho nha hoàn của ta?”

Vân Nhiễm nói xong, Hạ Vũ nhanh chóng dập đầu: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, xin quận vương phi trách phạt.

Lúc đó nàng ta không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tình huống như vậy, nếu muốn sống yên ổn thì không nên đắc tội vị quận vương phi này, ngay cả biểu tiểu thư còn bị đánh, huống chi là mình.

Hạ Vũ dập đầu bùm bụp, trên trán rất nhanh đã chảy máu, đáng tiếc Vân Nhiễm không bảo nàng dừng lại, bưng trà lên uống.

Chiêu này khiến mọi người trong Yến gia lại hiểu thêm một điều, lòng của nữ nhân thật ngoan độc.

Vân Nhiễm thấy trên trán nàng ta ngày càng nhiều máu, mới chậm rãi lên tiếng: “Đừng lạy.”

Nàng nhìn nữ nhân này ngứa mắt, nên nhân tiện dọn dẹp một chút, dĩ nhiên lại là nha hoàn khai trai của Yến Kỳ, tuy hắn không động tới, nhưng nữ nhân này như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Yến Kỳ. Chỉ cần nghĩ nàng đã thấy không thoải mái, đã như vậy đầu sỏ cũng nên chịu trách nhiệm.

Hạ Vũ tái mặt, không một tia máu, khiến người xem thương tiếc.

Nhị phu nhân vốn định nói vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Nhiễm ngồi ngay ngắn trong phòng khách lại ngậm miệng, bà ta chỉ bắt nạt kẻ yếu, nhìn thấy nhân vật ngoan độc, nàng ta tuyệt không dám trêu chọc.

Mọi người đều nhìn Vân Nhiễm, không biết nàng ta sẽ xử lý Hạ Vũ như thế nào.

Vân Nhiễm không nhìn bất luận kẻ nào, cười nói: “Hạ Vũ, bản cung phải nói, thân là nha hoàn, ngươi không phù hợp, ta là chủ tử viện Mặc Thấm, sao không hỏi thăm trước xem ta làm người như thế nào, bản cung rất bao che khuyết điểm, người của bản cung còn chưa tới một nha hoàn nho nhỏ đến dạy.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Hạ Vũ lại sợ hãi dập đầu: “Quận vương phi tha mạng.”

Vân Nhiễm không để ý tới nàng ta nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, quản sự viện Mặc Thấm từ giờ để cho Lệ Chi làm đi, về phần nha nhoàn này, tốt xấu gì cũng trông nom viện cho chàng, không có công lao cũng có khổ lao, tặng nàng ta cho quản sự trong vương phủ đi, chàng thấy có được không, chàng xem chọn một người, ta không quen thuộc tình hình trong phủ.”

Yến Kỳ cười ôn nhuận, tiện tay chỉ: “Vậy chỉ hôn nàng ta cho Mã quản sự đi.”

Yến Kỳ nói xong, Yến vương phi hơi tối mặt, Hạ Vũ lại vặn vẹo đến đáng sợ, nàng ta vẫn nghĩ có thể làm nha hoàn thông phòng của quận vương. Mỹ nam tử như long phượng trình tường, dù làm nha hoàn khai trai hoặc thông phòng nàng ta đều nguyện ý, nhưng giờ bắt nàng ta gả cho Mã quản sự, sao nàng ta có thể cam lòng.

Người kia chẳng những đã hơn bốn mươi, hơn nữa hắn không còn vẻ tráng dương cương khí, có vẻ đáng khinh, lưng lại cong, nàng đang như hoa như ngọc gả cho hắn.

Hạ Vũ tuyệt vọng hét lên: “Quận vương, nô tỳ không gả, nô tỳ là Yến vương phi tặng cho ngài, người gả nô tỳ cho quản sự không phải đánh vào thể diện của vương phi sao?”

Hạ Vũ lôi Yến vương phi ra, hy vọng Yến Kỳ có thể nể mặt bà mà thu hồi mệnh lệnh. Nhưng Hạ Vũ đã quên mất vừa rồi cháu gái Yến vương phi mới bị lôi xuống đánh, nàng ta chọn sai người để ôm rồi.

Ánh mắt Yến vương phi u ám, Yến Kỳ dứt khoát tát lên mặt mình, vây cánh cứng cấp, không cần nghe lời của nàng, trên đời nam tử quả nhiên bạc bẽo, mới cưới nàng dâu đã quên nương.

Hạ Vũ còn cầu xin: “Quận vương, tha cho nô tỳ đi.”

Nói xong nàng lại nhanh chóng nhìn Yến vương phi dập đầu: “Yến vương phi, cầu ngài làm chủ cho nô tỳ.”

Vân Tử Khiếu cao hứng nhìn cục diện trước mắt, vừa lòng nói với Yến Kỳ: “Yến Kỳ, tiểu tử tốt, như vậy bổn vương yên tâm để Nhiễm Nhi ở lại, ngươi chăm sóc tốt cho nàng, nếu bắt nạt nàng, bổn vương sẽ không đồng ý.”

Yến Kỳ cười cười: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ không để ai bắt nạt Nhiễm Nhi.”

Yến Kỳ dứt lời, liền nhìn Trực Nhật: “Lập tức kéo nha hoàn này xuống, đưa nàng tới chỗ Mã quản sự, sau này sẽ là thê tử của hắn, nói với hắn nếu nữ nhân này xảy ra chuyện gì, bản quận vương sẽ hỏi tội.”

Hạ Vũ mềm nhũn người, Trực Nhật tới kéo nàng ta ra ngoài.

Hạ Vũ hét lên: “Yến vương phi cứu mạng.”

Đáng tiếc Trực Nhật không có nửa điểm thương hương tiếc ngoc, dẫn nàng ta tiêu sái đi ra ngoài.

Tiêu Ngọc Đình lĩnh đủ hai mươi cái tát đi vào, khuôn mặt sưng vù đầy tơ máu, chỉ lộ ra đôi mắt, nước mắt ào ào nhìn Yến vương phi: “Cô.”

Từ nhỏ Yến vương phi coi nàng như nữ nhi, đau lòng, chạy vội tới đỡ lấy nàng: “Đình Nhi, cô dẫn con đi tìm đại phu.”

Yến vương phi đỡ Tiêu Ngọc Đình ra ngoài, không ngừng thêm một khắc nào, ở lại đây có thể bà sẽ phát điên.

Hai người kia muốn tức chết mình, động đến người của bà, trong mắt bọn họ còn có mẫu phi này sao?

Yến vương phi đỡ Tiêu Ngọc Đình đi rồi, mọi người trong phòng cũng lục tục đứng dạy, chuyện hôm nay quá phấn khích, sau này sẽ không tịch mịch, tin chắc phủ Yến vương dăm ba ngày lại có trò hay.

Nhị phu nhân che miệng cố gắng nhịn cười, nhìn đại phòng tự giết lẫn nhau, thật sảng khoái.

Cứ nghĩ tới chuyện đại bá tiếp nhận vương vị vương gia, hại bà vĩnh viễn thấp hơn bọn họ một cái đầu, bà lại mong đại phòng không được tốt.

Nhị phu nhân dẫn theo người chi thứ hai đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đói chết mất, chúng ta trở về ăn chút gì đó đi.”

Chi thứ hai đi rồi, Triệu trắc phi thấy Yến vương phi đi rồi, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng bà ta làm người khéo đưa đẩy, trước khi rời đi còn không quên dẫn con mình tới chào hỏi Vân Nhiễm, Triệu trắc phi nhiệt tình nói: “Quận vương phi, nếu có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm ta, giúp được ta nhất định sẽ làm.”

Vân Nhiễm khách sáo gật đầu, nàng nghĩ mình không có gì cần tới ba ta giúp, nữ nhân này đâu phải đèn đã cạn dầu, nàng còn lâu mới tin bà ta có ý đồ tốt.

Triệu trắc phi dẫn Yến quân rời đi, Hà di nương, cùng đám người Yến Lăng Nhi, Yến Tương Nhi cũng đi.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Yến vương gia, Vân vương gia cùng phu thê Yến Kỳ.

Hai vương gia cảm khái: “Vân Tử Khiếu, không ngờ chúng ta lại thành thân gia.”

“Đúng vậy, bổn vương thật không ngờ tới, năm người chúng ta?”

Nói tới đây Vân Tử Khiếu đột nhiên dừng lại, ánh mắt tràn đầy mông lúc, một lát lại quay đầu nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: “Hai con tự đi chơi đi, Yến Kỳ đang lúc hưu nhàn, không cần để ý tới chuyện trong triều, dẫn Nhiễm Nhi ra thành đi dạo, chơi cho thật vui.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng cho chàng hưu nhàn.”

“Đúng vậy, ta có mười ngày nghỉ, cùng nàng chơi thật vui, hôm nay chúng ta ra khỏi thành, cưỡi ngựa.” Yến Kỳ nhớ rõ một lần Vân Nhiễm đi đua ngựa với người khác, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, lần này chỉ có hai người bọn họ cùng chơi.

Vân Nhiễm lập tức đồng ý, quyến rũ khẽ cười, lôi kéo Yến Kỳ rời khỏi phòng, mặc kệ hai lão già ôn chuyện cữ, người nào thời trẻ không có một đoạn chuyện cũ oanh oanh liệt liệt, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu cũng không phải ngoại lệ, nhưng đó là chuyện của các ông.

Bây giờ bọn họ chỉ cần hưởng thụ cuộc sống của chính mình, an ổn qua ngày.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm trở lại viện Mặc Thấm, thu xếp vài bộ y phục, dẫn theo vài người làm xuất phủ.

Hôm nay Yến Kỳ dẫn Vân Nhiễm tới Nam Giao đua ngựa, buổi tối ngắm sao đêm không trở lại, nên mang theo quần áo.

Bên ngoài Lương Thành, không thiếu nhà cửa, đều là nhà riêng của các quan viên, Yến gia cũng có một tòa ở Nam giao, gần phủ trưởng công chúa.

Trong cung, sắc mặt Sở Dật Kỳ không được tốt lắm.

Từ lúc nghe tin Vân Nhiễm trở về tổ chức đại hôn với Vân Nhiễm, lòng hắn không thể bình tĩnh, phủ Yến Vân liên thủ, bọn họ có bốn mươi vạn binh quyền, khác gì thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hắn.

Hơn nữa hắn còn ra tay đối phó Vân Nhiễm, nàng ta chẳng những có roi đánh vương, giờ lại gả cho Yến Kỳ. Nàng nhất định trăm phương nghìn kế đối phó hắn, chẳng phải giang sơn Sở gia sẽ rơi vào tay Yến gia sao.

Ban đêm Sở Dật Kỳ gặp ác mộng, thấy liệt tổ liệt tông sở Gia mắng hắn bất hiếu, không giữ được cơ nghiệp tổ tiên.

Hắn bừng tỉnh, rốt cuộc không ngủ được, trời sáng liền triệu Sở Văn Hạo tiến cung thương lượng đối sách, làm thế nào để thu thập Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Hai người kia đều lợi hại, chỉ dựa vào mình hắn căn bản không thu thập được, cho nên Sở Dật Kỳ để Sở Văn Hạo nghĩ cách.

Cuối cùng Sở Văn Hạo nói ra một chủ ý.

“Hoàng thượng, chi bằng liên thủ với Định vương.”

“Cái gì? Liên thủ với Sở Dật Lâm,” Sở Dật Kỳ không vui, Định vương vẫn như hổ rình mồi nhằm vào ngôi hoàng đế, sao có thể hợp tác, tên kia vẫn muốn đoạt giang sơn của hắn.

Sở Văn Hạo nhướng chân mày giải thích: “Hoàng thượng, trước mắt chúng ta có thể hợp tác với Định vương, chờ sau khi diệt trừ Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, hoàng thượng lại loại bỏ Định vương, không phải thảnh thơi an nhàn sao, vĩnh viễn diệt hậu hạo sao? Nếu hoàng thượng vừa đề phòng Định vương, vừa đối phó với hộ quốc công chúa cùng Yến Kỳ, ba mặt đều giáp địch, kết quả bất lợi với mình. So sánh tốt xấu, vẫn nên hợp tác với Định vương, có lợi hơn một chút.”

Sở Dật Kỳ đen mặt, nhưng hắn biết Sở Văn Hạo nói không sai, so sánh hai bên, liên thủ với Định vương vẫn có lợi hơn, trong tay hắn ta không có binh mã. Dù có Kinh Vệ Quân cùng một số quan trong triều, nhưng muốn thành việc còn nhiều khó khắn. Hắn vẫn phái người theo dõi gắt gao, nên không sợ hắn ta lập tức làm phản.

Nhưng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm là mối nguy hiểm trước mắt, bọn họ nếu muốn phản, chỉ cần dẫn đại quân vào Lương Thành, hắn liền thành quân mất nước, hơn nữa quân đội Yến gia đóng ở Tây Nam kinh thành, Vân gia đóng ở Tây Bắc, một trước một sau, ép sát kinh thành.

Sở Dật Kỳ càng nghĩ càng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh nhìn Sở Văn Hạo: “Được, ngươi đi đàm phán với Định vương, chúng ta liên thủ, bắt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm rồi nói sau, chuyện giữa hai bên tạm thời để xuống.”

“Ân, thần lập tức tới phủ Định vương.’

Sở Văn Hạo cung kính lui ra ngoài khóe môi cười lạnh, đáy mắt thị huyết.



Thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh như mới được rửa sạch.

Xe ngựa phủ Yến vương chậm rãi ra khỏi thành, trên đường khá nhiều người bàn tán về đại hôn của Yến quận vương cùng hộ quốc công chúa sinh động như thật, nhất là đến khắc cuối Vân Nhiễm gấp rút trở về hết sức khoa trưởng. Nói Yến Kỳ mắt đỏ, tóc bay, cả người nhiễm yêu khí, sắp hóa thân thành ma, lúc mành chỉ treo chuông, hộ quốc công chúa xuất hiện, ngăn cản Yến quận vương nhập ma.

Vân Nhiễm nghe mọi người bàn tán, nhớ tới tình cảnh lúc đó, vẫn toát mồ hôi lạnh, nếu nàng không về kịp, Yến Kỳ ắt thành ma.

Yến Kỳ không nói lời nào, ôm nàng vào lòng, dấu mặt trong hốc vai, dùng răng cắn cổ nàng.

Vân Nhiễm không chịu được đau, bất mãn trề môi: “Chàng là chó sau, động chút liền cắn người.”

“Ai bảo hôm qua Nhiễm Nhi làm ta sợ, thiếu chút bị dọa chết.”

Nhớ tới cảnh ngày hôm qua hắn vẫn sợ, không phải sợ mình hóa điên thành ma giết người, mà là cảm giác lạnh ngắt như nằm trong hầm băng vạn năm, đến cả máu cũng ngừng chảy.

Hắn sợ Nhiễm Nhi xảy ra chuyện.

Vân Nhiễm né tránh lạnh lùng lên tiếng: “Yến quận vương, định tính sổ sao?”

“Vi phu chỉ muốn ăn lót dạ.”

Yến quận vương buông tha cổ Vân Nhiễm, cắn môi nàng, một lát sau môi nàng đỏ lên hắn mới khé buông lỏng.

Trong xe một mảnh ái muội, Vân Nhiễm bị hôn đến đỏ bừng, giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, môi mềm gợi cảm, ánh mắt Yến quận vương sâu thẳm, hơi thở dốc, trong đầu không thể kiềm chế ý định muốn làm chuyện xấu. Lòng vừa nghĩ tay đã có động tác. Vân Nhiễm nhớ đang trong xe ngựa, liền đẩy tay Yến quận vương, đáng tiếc cả người mềm yếu không chút sức lực, sao chống lại được sự say đắm của Yến quận vương, rất nhanh đã để hắn đắc thủ.

Bên trong một mảnh phong cảnh ân ái triền miền, người dân bên ngoài phát hiện xe ngựa phủ Yến vương, kinh ngạc há hốc mồm.

“Xe ngựa phủ Yến vương, mau ngậm miệng.”

“Nếu để Yến quận vương nghe thấy, chỉ sợ thẹn quá hóa giận.”

Mọi người im lặng, bọn họ lại không biết, giờ khắc này Yến quận vương đâu quan tâm đến bọn họ, hắn chỉ lo quấn lấy nương tử nhà mình làm chuyện xấu.

Xe ngựa rời khỏi kinh thành, đi về phía biệt viên Nam Giao.

Ngoài thành có sông núi, không hề thiếu biệt viện của các quan to, thương nhân quyền quý trong thành. Khi rảnh rỗi sẽ tới nghỉ ngơi.

Phủ Yến vương cũng có một biệt viện, dựa vào lưng chừng núi, tinh xảo, hàm súc, đây là do Yến Kỳ thiết kê,s người khác trong Yến gia chưa từng tới. Mỗi khi chán ở trong vương phủ, hắn sẽ tới đây ở một thời gian.

Lần đại hôn này, hoàng thượng cho hắn hưu nhàn, hắn liền dẫn Vân Nhiễm tới đây, không có ai quấy rầy, ngày ngày ân ái, đỡ phải để ý tới tam cô lục bà trong phủ.

Xe ngựa đã sắp tới biệt viện, người trên xe đã xong cảnh ân ái, bên trong tràn ngập hơi thở kích tình, người Vân Nhiễm đỏ như trứng tôm, khắp người tràn ngập dấu vất. Tận lúc mặc quần áo cho nàng, mới phát hiện mình thô bạo thế nào, hắn khẽ sờ làn da nõn nà của Vân Nhiễm đau lòng tự trách.

“Nhiễm Nhi, thật xin lỗi, ta quá thô lỗ, sau này nhất định sẽ sửa.”

Vân Nhiễm vô lực nằm trong lòng hắn, chờ đến lúc đó, chỉ sợ càng thêm điên cuồng, nhớ gì tới thô lỗ hay không. Mỗi lần bị hắn ép buộc, nàng có cảm giác chết đi sống lại. Có điều lần này khác với lúc động phòng, khi đó chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu, giờ lại thấy nhè nhẹ sung sướng, như sắp bay lên trời, cho nên nàng còn điên cuồng hơn hắn. Chỉ sợ nếu không phải ở trong xe nàng đã vùng lên áp đảo.

Vân Nhiễm cười như mèo, ánh mắt ướt át xinh đẹp.

Yến Kỳ mặc từng món quần áo cho nàng, xử lý hiện trường hai người hoan ái, Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, sửa sang hoàn tất, Yến đại quận vương cúi người thì thầm bên tai Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nàng có hài lòng với vi phu không?”

Hắn có chút lo lắng, chưa từng trải qua chuyện haon ái, thường xuyên nghe thấy đám nam nhân tâm sự nữ nhi ở trên giường không được thỏa mãn sẽ hồng hạnh xuất tường.

Hắn không biết cái gì gọi là thỏa mãn, không biết Nhiễm Nhi có vừa lòng không.

Hắn chưa từng có nữ nhân, không thành thạo, không có kỹ xảo, thô bạo để lại vết hôn trên người nàng, có khi nào nàng chê hắn thô lỗ không.

Vân Nhiễm trợn mắt, thấy Yến quận vương không sợ trời không sợ đất đang lo lắng nhìn mình. Giống như lo mình chưa hài lòng với biểu hiện của chàng, Vân Nhiễm khẽ cười, vươn tay sờ hai má Yến Kỳ, hóa ra người này đáng yêu như vậy.

Nàng còn chưa từng thấy nam nhân nào lo lắng chuyện này, để ý tới cảm nhận của nữ nhân, tiểu Yến Tử nhà nàng tuyệt đối là nam nhân tốt.

Vân Nhiễm giật mình, ngẩng đầu khẽ hôn Yến Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Thưởng cho chàng, biểu hiện tuyệt vời xuất sắc.”

Mắt Yến quận vương sáng rực, trong lòng hừng hực tinh thần, hắn biểu hiện tốt, công phu trên giường khiến Nhiễm Nhi hài lòng, tuy không có kỹ xảo, nhưng nàng không chê.

Yến quận vương không lo lắng, ôm chặt Vân Nhiễm, mềm giọng: “Sau này ta sẽ cẩn thận, khiến nàng vui sướng hơn, không làm nàng đau.

“Umh, chàng sẽ trở thành nam nhân tốt nhất, dù là trên giường.”

Vân Nhiễm khẳng định khiến Yến quận vương yên lòng, hùng tâm tráng khí, không còn lo lắng. Hắn sợ mình không thành thạo, làm đau Nhiễm Nhi khiến nàng tức giận, giờ thì không thành vấn đề nữa rồi.

Xe ngựa chạy thẳng tới biệt viện Nam Giao, dừng lại trước một tòa nhà chạm trổ, Trực Nhật cung kính: “Gia, đã tới biệt viện.”

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng: “Umh.”

Có người lên tiếng trả lời, nhấc màn xe lên, Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm nhảy xuống xe, Vân Nhiễm thẹn thùng nhớ vừa rồi hai người hoan ái trong xe ngựa, không còn mặt mũi gặp người. Tuy rằng Yến Kỳ đã dọn dẹp, nhưng cẩn thận vẫn có thể phát hiện dấu vết, khiến nàng không thoải mái.

Bất quá đám thuộc hạ mặt không đổi sắc làm như không biết chuyện gia.

Gia cùng quận vương phi ân ái, bọn họ cao hứng còn không kịp, có cái gì phải tính toán.

Trực Nhật đứng cạnh Long Nhất, Long Nhị. Trước đó nàng đã nói chờ sau khi nàng gả tới phủ Yến vương, bọn họ không cần làm ám vệ, giống như bọn Trực Nhật chờ lệnh là được.

Bây giờ hai người không cần ẩn nấp, vừa thấy Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm xuống xe cùng kêu lên: “Gặp qua quận vương, quận vương phi.”

Yến Kỳ gật đầu, phất tay dặn dò: “Các ngươi chia ra canh gác phòng thủ, đừng để cho bất kỳ kẻ nào xông vào biệt viện, nếu có dấu hiệu lập tức báo lại.”

Từ giờ phút này trở đi, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm Nhiễm Nhi, hơn nữa những người làm tổn thương bọn họ, hắn sẽ không tha.

Yến Kỳ cười lạnh, ánh mắt tàn nhẫn độc ác, Định vương, hoàng đế, bản quận vương đấu với các ngươi.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm vào trong phong, Sơn Trà cùng Dữu Tử theo sao, Lệ Chi ở lại trong viện Mặc Thấm làm quen với tình hình, Hạ Vũ đã bị đuổi, Lệ Chi tiếp nhận công việc phải nhanh chóng bắt đầu. Nên lần này, Vân Nhiễm không dẫn theo nàng.

Sơn Trà cùng Dữu Tử thấy Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, mắt thấy chủ tử đã vào phòng, bọn họ trực tiếp canh gác bên ngoài, không đi vào quấy rầy chủ tử.

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm lên giường nằm nghỉ, hai người câu được câu không nói chuyện.

Vân Nhiễm cười cười nhắc nhở Yến quận vương: “Yến Kỳ, không phải chàng nói đưa ta tới Nam Sơn cưỡi ngựa sao?”

Yến Kỳ cười như họa: “Đua ngựa lúc nào đi cũng được, chỉ cần có thời gian, chúng ta ngủ một lát, đêm nay lên núi ngắm sao, nàng biết không, ở đây ngắm sao khác với những nơi khác.”

Yến Kỳ cúi đầu hôn Vân Nhiễm: “Ngoan, chúng ta ngủ một chút, tối dẫn nàng đi ngắm.”

Vân Nhiễm nhắm mắt lại, nằm trong lòng Yến Kỳ, hắn cũng mệt mỏi. Vân Nhiễm không về, hắn không thể ngủ được, bây giờ cảm nhận được nàng đã trở lại, gả cho hắn, hắn mới yên lòng, mệt mỏi, ôm Nhiễm Nhi cảm nhận sự bình yên thoải mái trước giờ chưa từng có.

Hắn mơ thấy mộng đẹp, có một tòa đào viên, hắn với Nhiễm Nhi có hai tiểu bảo bối đáng yêu đang vui đùa, đây là mong ước cả đời hắn, giấc mộng này khiến tâm trạng hắn vô cùng sung sướng.

….

Ánh trăng như nước bao phủ núi rừng, mỏng manh như sa, chiếu sáng một mảnh núi rừng, gió nhẹ phất qua tạo thành tiếng động ào ào.

Trên bầu trời, biển sao nhấp nháy giống như ánh mắt đứa nhỏ bướng bỉnh.

Lúc này trên đỉnh núi có hai người đang dựa vào nhau ngắm sao, khoảng cách thật gần, giống như chỉ cần vươn tay ra có thể chạm tới, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Chỉ là giờ khắc này hai người đang cấu véo nhau, người này liếc người kia.

Hai người không phải Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm mà là Phá Nguyệt cùng Long Nhị giả trang.

Phá Nguyệt cao gần bằng Yến Kỳ, Long Nhị tuy cao hơn Vân Nhiễm nhưng nhỏ gầy, mặc quần áo của nàng vào, cùng một kiểu tóc, nhìn từ xa cũng rất giống, hai người tình chàng ý thiếp dựa vào nhau ngắm sao.

Chẳng qua hai người không cảm thấy sung sướng, trong bụng còn phát hỏa, đều trừng mắt liếc đối phương.

Long Nhị nói thầm: “Móng heo của ngươi cách xa thắt lưng của gia một chút.”

“Ngươi tưởng ta nguyện ý sao, nếu để cho người chỗ tối biết chúng ta là giả, Yến gia tuyệt đối lột da ta.”

“Vậy ngươi cũng không cần phải nghiêm túc như vậy?”

“Không nghiêm túc không được, đại gia.”

Phá Nguyệt bất mãn lườm Long Nhị, đột nhiên nghiêm túc nhìn hắn: “Long Nhị gia, phương diện đó ngươi bình thường chứ.”

Long Nhị nhất thời không có phản ứng: “Phương diện nào?”

Đến khi thấy rõ ánh mặt Phá Nguyệt đang đùa cợt, liền mắng to: “Ta đánh dắm, ngươi có tin gia đánh mặt ngươi.”

“Ngươi kích động như vậy làm gì, không phải thì thôi, hay là bị ta nói trúng tâm sự.”

Phá Nguyệt bất mãn trêu chọc Long Nhị, cuối cùng còn nói thêm: “Nhưng mà tính hướng của gia bình thường, gia thích nữ nhân, cho nên ngươi đừng mơ mộng.”

Long Nhị tức hộc máu muốn đánh mặt người này, hủy mặt của ngươi, cho ngươi tự kỷ.

“Ngươi không tự kỷ sẽ chết sao.”

“Gia không tự kỷ, gia chỉ khẳng định chân tương, nếu không Yến gia có thể tuyển hắn trong số nhiều người như vậy. Vì dáng vẻ hắn giống gia, ngươi không biết sao gia chúng ta là đệ nhất mỹ nam trong Lương Thành, ta chính là thứ hai.”

Long Nhị không dư hơi, ánh mắt hung ác: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ việc này kết thúc, mỗi ngày ta đuổi giết ngươi một trăm lần.”

“Không đến mức đó chứ, ngươi vì hận, thẹn quá hóa giận sao.” Phá Nguyệt tiếp tục nói, có ý tứ công kích Long Nhị. Long Nhị cắn răng, ta nhẫn, người này không phải muốn mình bị công chúa răn dạy sao, muốn áp chế mình sao? Nằm mơ.

Long Nhị cười, tay ôm eo Phá Nguyệt, vẻ mặt thâm tình ôn nhu: “Phá gia, chàng nói đúng rồi, tới, nói cho ta biết, sao ngươi thấy được tính hướng của ta có vấn đề. Phá gia, chàng nhìn thật đúng, người ta còn tưởng?”

Long Nhị nháy mắt với Phá Nguyệt, hắn nháy mắt bị sét đánh ngây ngẩn cả người. Long Nhị ra vẻ ôm ngực, dịu dàng kiều mỵ nói: “Phá gia, người ta muốn thượng chàng, phải làm sao bây giờ.”

Phá Nguyệt kịch liệt hét lên: “Sao ngươi không đi chết đi.”

Long Nhị lập tức thở dài, che miệng hắn: “Phá gia, chàng đừng kêu, sẽ khiến Yến gia lột gia chàng.”

Hừ, không phải muốn chơi sao, chơi chết người. Long Nhị sấn tới, vùi cả người vào trong lòng phá Nguyệt, ôm eo hắn trong mắt người ngoài, hai người đang ân ái nhiệt tình, như phu thê tân hôn.

Nhưng Phá Nguyệt lại có xúc động muốn tát chết nam nhân này, hung hăng ra lệnh: “Cút xa ra một chút cho lão tử.”

Long Nhị hừ lạnh: “Có bản lĩnh ngươi giơ chân đạp đi, xem Yến gia có lột gia ngươi không, nếu không chịu đựng đi, không phải muốn chơi sao, gia chơi với ngươi.”

Long Nhị tiếp tục biểu diễn tiết mục dịu dàng, khẽ đưa tay vuốt môi Phá Nguyệt khiến hắn run lẩy bẩy cả người nổi da gà, giọng tự nhiên ỉu xìu: “Ca, ta sai rồi, ta sai rồi, không chơi nữa, sẽ có người tới, đừng làm chuyện xấu, chúng ta đang làm nhiệm vụ.”

“Chấp hành nhiệm vụ, thuận tiện ngắm trăng sao, không phải rất tốt sao?” Long Nhị không chịu buông tha.

Núi rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gầm của dã thú, đột nhiên gần đó có hàn khí, Phá Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, lập tức nói: “Ngươi mau xuống, chỗ tối có người tới.”

Cuối cùng Long Nhị cũng tha cho Phá Nguyệt ngồi thẳng thân hình, Phá Nguyệt toát mồ hôi lạnh, đám chết tiệt, thiếu chút nữa đùa chết hắn rồi, chờ xong chuyện này, xác định phải đi tính sổ rõ ràng.

Trong bóng đêm, vang lên tiếng động, khiến người ta lạnh sống lưng không tự giác nghĩ tới, một loài bò sát không xương đang bò trên người.

Phá Nguyệt cùng Long Nhị đang ngừn tụ nội lực, biến sắc mặt, nhìn toàn bộ sườn núi, đen kịt rắn, chúng không giống rắn bình thường bò chậm chạp, tốc độ cực nhanh, đều là rắn độc, không hề thiếu kịch độc.

Có người thổi sáo, đám rắn nhanh chóng bò lên cây.

Phá Nguyệt cùng Long Nhị không kiềm chế được biến sắc, cả người nhảy lên không trung, không dám dừng lại trên cây, mà thuộc hạ mai phục trong núi phát hiện ra đám rắn cũng biến sắc lắc mình lao ra, nhưng khắp nơi đều là rắn, mọi người không thoát được.

Dĩ nhiên lại đại xà trận.

Phá Nguyệt dẫn theo mười mấy thuộc hạ bị vây trong trận, người người biến sắc, tay cầm trường kiếm, đối phó với đàn rắn, bọn chúng dường như phát điên, từ bốn phương tám hướng lao tới, khiến người ta khó lòng phòng bị. Chẳng sợ bọn họ liều mạng chém giết, đám rắn vẫn điên cuồng xông lên.

Cả đỉnh núi đều là rắn, mọi người không thoát ra được.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm không có trên núi, bọn họ ở một nơi khác, trước đó bọn họ đã biết, chỗ tối có người theo dõi mình, cho nên đặt bẫy khiến kẻ đứng sau toàn quân bị diệt. Chỉ là bọn họ không ngờ đối phương dùng đại xà trận.

Lúc này đã có người tới báo cho Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Sắc mặt hai người không tốt lắm, Yến Kỳ nhìn nhị thống lĩnh giám sát ti Quân Hốc: “Bản vương đi phá xà trận, ngươi thả lang độc yên ra, nhất định phải khiến đám người kia có đi không có về, khiế cho toàn quân bị diệt.”

Yến Kỳ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nàng ở đây, ta sẽ lập tức trở lại, ta rất quen thuộc xà trận, nàng đừng lo lắng, ta biết phá trận thế nào.”

Sao Vân Nhiễm đồng ý cho mình hắn mạo hiểm, trực tiếp kéo tay hắn: “Đi thôi, nếu không chỉ sợ bọn họ gặp nguy hiểm.”

Yến Kỳ nghĩ nghĩ nở nụ cười, nắm chặt tay Nhiễm Nhi, có hắn ở đây, hắn sẽ bảo vệ nàng, hai bóng người như vệt sáng nháy mắt phi về phía đỉnh núi, đám người trực nhật nhanh chóng đuổi kịp.

Yến Kỳ quả thật có nghiên cứu qua xà trận, hiểu rõ quan trọng nhất là người huấn luyện. Rắn bị dược vật khống chế mất đi bản tính, không sợ chết, người huấn luyện dùng tiếng sáo để không chế, chỉ cần kẻ cầm đầu chết, xà trận sẽ bị phá.

Yến Kỳ lôi kéo Vân Nhiễm xuyên qua núi rừng, hắn dùng nội lực cường đại cảm nhận xem kẻ cầm đầu đang ở chỗ nào, chờ khi xác định được phương hướng, cả người như luồng sáng, lao thẳng đến một góc khuất trong rừng.

Vân Nhiễm theo sát hắn hai người đi thẳng về hướng kẻ chỉ huy xà trận.

Yến Kỳ quát lạnh: “Kẻ nào dám cả gan chạy tới dây giở trò quỷ, rõ ràng là tìm chết.”

Dứt lời, hắn vung ngọc tác lên, nhằm thẳng người đang thổi sao, kẻ kia hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được ngọc trác. Vì sự xuất hiện đột ngột của Yến Kỳ, hắn nhất thời dừng lại động tác, đàn rắn bất động tại chỗ giống như đã chết.

Lúc này đám người Phá Nguyệt đã có người bị thương trên mặt đen kịt độc khí, nhưng chưa đến mức mất mạng. Bởi vì tất cả mọi người đều uống qua giải độc đan, bọn họ định dùng khói độc, không ngờ kẻ địch lại thiết lập xà trận.

Một hướng khác, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: “Người tới không ít, không biết chúng ta bắt cá lớn, hay là họ bắt cá lớn.”

Hắn thét lên một tiếng, dám người Quân Hốc lập tức châm khói độc báo động, đây dùng phân sói tẩm độc dượng, tốc độ lan tràn chóng mặt, huống chi đêm nay gió lớn, bọn họ đứng trên đỉnh, những người này rất nhanh sẽ trúng độc.

Vân Nhiễm cười lạnh, kẻ sau lưng có lẽ am hiểu độc dược, có lẽ bọn họ biết nàng có bản lĩnh này, bình thường đều mang theo thuốc giải. Nhưng họ lại không biết, độc lần này khác bình thường, lang độc yên không sắc, không bị, dùng phân của dã thú luyện thành, dược thảo bình thường không thể giải. Dù họ có ăn giải độc đan cũng không có tác dụng.

Bốn phía có hàng nghìn cây đuốc nhằm về phía Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, đột nhiên một đạo thanh âm lạnh băng như sấm truyền trong đêm.

“Bắn, giết bọn họ.”

Màn tên đen kịt nhằm thẳng về phía đám người bọn họ, ngọc tác trong tay Yến Kỳ vung lên, như con gió lớn cuốn lấy các mũi tến, hắn vung tay, nội lực bùng phát mạnh mẽ ném tên ngược trở về hướng bắn.

Sàn sạt, “Bong,” “Bong,” Tiếng va đập đinh đang vang lên.

Một hướng khác, Vân Nhiễm cầm kiếm vô hồn chém gãy tên bay tới, Trực Nhật cùng vài tên thuộc hạ cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng ra tay đối phó với mưa tiễn.

Kẻ chỉ huy trận ám sát lần này không khỏi sốt ruột.

Lần đầu tiên sử dụng đại trận ép hai người kia, lại phái ra rất nhiều cao thủ, đẩy mạnh công kích, nếu cuối cùng vẫn thất bại, hắn còn mặt mũi nào đi gặp người.

Ý niệm vừa hiện lên, ánh mắt bắn ra sát thị huyết, tàn nhẫn: “Giết.”

Mưa tên lại bắn tới, Yến Kỳ ngưng khí, cuốn lấy màn tên, ném ngược trả lại, lần này nội lực cường đại không những đánh rớt tên, còn khiến đám hắc y nhân bị thương.

Những người đêm nay tới đều là cao thủ, không ngờ xà trận mưa tên đều không làm bị thương hai người kia. Kẻ cầm đầu vặn vẹo, đồng đời có chút hổn hển, hắn còn mong vào trận chiến hôm nay để lập công dánh, không ngờ hai người kia khó chơi như vậy.

Người cầm đầu lười dùng tên tiếp tục bắn, trực tiếp ra lệnh cho hắc y nhân: “Mọi người lên, giết chết những người này.”

Hắn vừa ra lệnh đám hắc như nhân như mãnh hổ xuống núi, lao vội tới, nhưng có người vừa chạy được vài bước đã cảm thấy không thích hợp, đổ mồ hôi lạnh, muốn ngất đi, bước chân nạng nề, hắn nói nhanh.

“Không tốt, chúng ta trúng độc.”

Một lời vừa dứt, nhiều người biến sắc mặt, có kẻ đã ôm ngực ngã xuống, người người khó hiểu, rõ ràng mình đã uống qua giải độc đan, sao còn trúng độc.

Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lạnh lùng nhìn tất cả, trầm giọng ra lệnh cho đám người Quân Hốc: “Người đâu, giết hết, không chừa một ai.”

Vô số bóng người lao ra, tay cầm trường kiếm, chém giết như bình thường như vặt rau thái hành.

Đám người hắc y nhân trúng độc khói, dù võ công có cao tới đâu cũng không dùng được, đành để mặc cho đám tu la gặt đầu.

Trên một chiếc xe ngựa, có người người đang sung sướng chơi cờ, tâm trạng không tệ.

Hai kẻ này chính là Sở Dật Lâm cùng Sở Văn Hạo.

Ý cười nhợt nhạt, nhìn bàn cờ, nghĩ đêm nay có thể diệt Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ, hai người rất cao hứng.

Sở Văn Hạo hạ một quân cờ, ngẩng đầu nhìn Sở Dật Lâm: “Chỉ cần loại bỏ Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, sau đó ngươi có thể an tâm đối phó vị kia, bản thế tử trước xin chúc mừng vương gia đi lên vương vị.”

Sở Dật Lâm cười rộ lên, hạ một quân cờ, vừa cười vừa nói: “Chỉ cần bổn vương có thể đăng cơ, sẽ không bạc đãi phủ Cẩm Thân vương các ngươi.”

Nói xong, hình như hắn nhớ tới chuyện gì, nâng mắt nhìn Sở Văn Hạo: “Nhưng ngươi nói đêm nay chúng ta sẽ thành công sao? Nếu thất bại thì sao?”

Sở Dật Lâm có chút không chắc chắn, biết đâu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ. Giống như lần trước, rõ ràng hắn giết Vân Nhiễm, nhưng nàng lại thuận lợi thoát thân, đêm nay biết đâu lại có chuyện ngoài ý muốn.

Sở Văn Hạo bật cười: “Định vương suy nghĩ nhiều, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm liên thủ, chúng ta quả thật không phải đối thủ. Nhưng ngươi đừng quên, bọn họ đang tân hôn, ngọt ngào ân ái còn không kịp, sao có thể nghĩ chúng ta sẽ ra tay. Không có gì bất ngờ, chỉ sợ bây giờ còn đang trong mộng đẹp, chết như vậy cũng là chuyện may mắn.”

Sở Văn Hạo tặc lưỡi xem cờ, thấy Định vương vẫn nhíu mày như trước, Sở Văn Hạo nói tiếp: “Vương gia yên tâm đi, không có chuyện gì, chúng ta bày xà đại trận, lại phái ra nhiều cao thủ như vậy vây bắt. Hơn nữa cao thủ đều ăn giải độc đan, võ công lợi hại, chẳng lo có xà trận, chỉ bằng bọn họ đánh bừa cũng có thể giết chết bọn họ.”

Sở Văn Hạo vừa nói xong, bên ngoài có tiếng động, thuộc hạ chạy tới bẩm báo, kêu thảm thiết: “Vương gia, thế tử, chúng ta thảm bại.”

Sở Văn Hạo khó có thể tin nhanh chóng vén rèm nhìn ra ngoài: “Ngươi nói gì?”

Giọng hắn lạc hẳn đi, trận thế lớn như vậy, nhiều cao thủ như vậy còn thảm bại, chuyện gì đây.

Sở Văn Hạo nhảy ra ngoài, đây là người Mai gia phủ Tĩnh Xuyên hầu, cũng là kẻ chỉ huy cuộc vây bắt đêm nay. Lúc này hắn cũng trúng khói độc, liều chết lao về đây, thở hổn hển: “Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, chờ chúng ta, nên toàn quân bị diệt. Chúng dùng khói độc, tuy rằng chúng ta ăn giải độc hoàn nhưng vô dụng.”

Một câu toàn quân bị diệt khiến hai người kia mặt như tro tàn, không còn vẻ vui sướng cao hứng trước đó.

Cố tình, trong đêm còn mơ hồ nghe thấy tiếng reo hoan hô trên núi, giống như đang chúc mừng những kẻ đã chết.

Định vương cùng Sở Văn Hạo không chịu nổi đả kích, trực tiếp hộc máu, Sở Văn Hạo trầm giọng: “Tiến cung.”

Đêm nay, có không ít người là do hoàng thượng phái ra bây giờ toàn quân bị diệt chỉ sợ hắn cũng hộc máu.

Sở Dật Kỳ vẫn chưa ngủ, chờ đợi Định vương cùng Sở Văn Hạo báo tin, nghĩ tới đêm nay có thể diệt Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, hắn liền hưng phấn không ngủ được.

Hứa công công nhanh chóng tiến vào bẩm báo, hoàng đế cao hứng phất tay: “Mời Định vương cùng thế tử tiến vào.”

Hứa công công thở dài khi thấy hoàng đế cao hứng, khóe miệng muốn nói lại không dám. Chỉ sợ hoàng đế chém rơi đầu mình, vẫn để cho thế tử cùng Định vương chịu đi.

Hứa công công lui ra ngoài, Định vương cùng Sở Văn Hạo tiến vào, Sở Dật Kỳ liền biết không tốt, mặt hai người kia tái nhợt, khóe miệng còn có máu, lòng Sở Dật Kỳ trầm xuống, vui mừng thoáng chốc rơi xuống đáy vực.

“Có phải lại thất bại.”

Định vương gật đầu: “Đúng vậy hoàng huynh.”

“Tổn thất bao nhiêu?”

Sở Dật Kỳ quan tâm nhất là chuyện này, đêm nay phần lớn binh lính là của hắn, bây giờ thất bại, hắn quan tâm nhất là người của mình còn bao nhiêu.

Định vương nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng huynh, toàn quân bị diệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.