Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 52: Dây chuyền và áo len




Thẩm Thạch đồng ý đi cùng Chung Thanh Trúc đến Bách Sơn Giới một lần, đương nhiên không phải là lừa dối. Thế nhưng đâu phải cứ nói đi là đi, trước đó cũng nên có sự chuẩn bị. Tuy Bách Sơn Giới được xem như hậu hoa viên của Lăng Tiêu Tông nhưng đã là khu vực có nhiều yêu thú thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Những thứ khác không nói, riêng lần tỉ thí trước đây ở Bách Sơn Giới để lựa chọn người tham gia Đại hội Tứ Chính thì Thẩm Thạch đã được tận mắt nhìn thấy Thiết Dực Hắc Hạt, vốn là yêu thú lục giai rất hiếm gặp và cả một lũ yêu thú tứ giai khác. Thông thường ở trong thế giói Hồng Mông, một con yêu thú tứ giai mang trong mình yêu đan thì đã có thể xem như là bá chủ một phương.

Chưa kể sau đó hắn còn vô tình thấy từ cái nơi sâu thẳm lẫn tăm tối trong dãy núi ấy có một con quái vật bí ẩn khổng lồ và đáng sợ dị thường.

Vì vậy Bách Sơn Giới thực sự là một dị giới nguy hiểm hơn phần lớn những khu vực mà trước đây Thẩm Thạch đã từng du lịch và thám hiểm qua. Tuy nhiên, do được Lăng Tiêu Tông đã chỉnh đốn và mở mang trong nhiều năm nên vẫn có khả năng khống chế những nguy hiểm này ở một mức độ nào đó, ít nhất là chỉ cần đừng đi quá xa thành Lăng Tiêu thì cũng không lâm vào tình trạng quá nguy hiểm.

Mặt khác, Thẩm Thạch vừa mới ra ngoài sau ba tháng bế quan liên tục, dù đã tĩnh tâm và những tổn thương đã lắng xuống nhưng cũng còn khá nhiều việc cần giải quyết. Vì vậy sau khi hắn và Chung Thanh Trúc bàn bạc một chút thì quyết định mười ngày sau sẽ bắt đầu đi Bách Sơn Giới.

Nhận được lời hứa và kết quả như thế này khiến Chung Thanh Trúc thoạt nhìn hết sức vui vẻ, chẳng biết do nàng nhớ về chuyện cũ hay là vì thấy Thẩm Thạch cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại, không còn buồn bã và bi thương nữa. Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi Chung Thanh Trúc rời đi trước, Thẩm Thạch nhìn theo bóng lưng nàng biến mất ở cuối đường, hắn suy tư trong chốc lát rồi mới tiến lên gọi cửa động phủ củaTôn Hữu.

Nguyên bản cửa đá vẫn đóng chặt chẳng hề dịch chuyển nhưng không lâu sau khi Thẩm Thạch cao giọng gọi to hai tiếng thì đã nghe thấy những âm thanh ù ù vang lên. Tôn Hữu như một làn khói phóng ào ra, sắc mặt mang vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, hắn ôm cổ Thẩm Thạch ghì chặt một cái, sau đó nhìn Thẩm Thạch vừa cười vừa nói: "Khá lắm, đúng là ngươi rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi phải bế quan mấy năm nữa, thậm chí còn lo lắng sau khi ngươi đi ra liền trở mặt, từ nay về sau tuyệt giao với ta."

"Phì!" Thẩm Thạch không nhịn được liền phun ra một hơi.

Bằng hữu nói chuyện với nhau, đấm ngực đập vai, âm thanh cười cười nói nói vang vọng, mặc dù trước đây có buồn bã, ngay cả khi một số người đau đớn và tuyệt vọng nhưng trời đất xoay vần, thời gian trôi qua, ngày lại nối ngày.

Dù nỗi đau khổ hay tuyệt vọng có lớn hơn nữa, chỉ cần thời gian đủ dài thì sẽ dần dần tốt đẹp hơn.

Con người thật nhỏ bé trong cõi trời đất rộng lớn này, cũng chỉ là muối bỏ bể mà thôi.

Hối hả, đám biển người như thủy triều bắt đầu tràn lên. Trong thành Lưu Vân, Thiên Hồng vô số người đang sống cuộc đời của chính mình với những thói quen riêng, còn tại một dị giới xa xôi nọ, trong màn sương mù âm sát không có khả năng tồn tại bất kỳ sự sống nào, dựa lưng vào tòa tháp cao xám xịt là một thân thể rung động lòng người, dường như trong dại dương màu xám tuyệt diệt sinh cơ này lại càng trở nên ngời sáng long lanh. Từng sợi khí màu xám không ngừng tuôn ra từ trên tòa tháp và bay về phía thân thể trần truồng nọ rồi chậm rãi thấm vào bên trong.

Thỉnh thoảng nàng cũng mở to mắt, mặt không đổi sắc nhìn thế giới tăm tối và không có một chút sinh cơ nơi đây. Trong đôi mắt vốn linh hoạt và ôn nhu chỉ còn lại sự lạnh lùng, dường như đang từ từ hòa cùng thế giới đầy khí tức tử vong này.

Ngoại trừ trong tích tắc nào đó, đôi khi từ sâu trong đáy mắt nàng bỗng lóe lên nét buồn bã rất mờ nhạt như có như không rồi nhanh như chớp lại không thấy đâu nữa.

Lúc này, hình dáng của tòa tháp xám xịt đã thu nhỏ chỉ bằng gần một nửa so với trước, hơn nữa theo thời gian thì tốc độ tràn ra của khí xám đang không ngừng tăng lên.

Sau hàng vạn năm trầm tịch, Phi Hồng Giới đã trở thành tử địa, ngăn cách hai đại tộc Nhân-Yêu. Nó đang phát sinh dị biến, không một ai biết, dù đó là Nhân giới hay Yêu giới vì từ lâu đã quen với việc Phi Hồng Giới là một khu vực không có sinh linh nào tồn tại.

Thượng cổ Truyền tống pháp trận của cả hai phe thông với mảnh đất thần bí và chết chóc này qua nhiều năm như vậy vẫn đang tận trung với sứ mạng của mình, phun ra nuốt vào linh khí thiên địa, sau đó cách một khoảng thời gian sẽ có kim quang bao phủ và mở ra pháp trận.

Thế nhưng trong hoang phế của vạn năm sau, vì thời gian dài dằng dặc mài mòn nên thông đạo của cả bên Nhân giới và Yêu giới đều đã bị vứt bỏ, cỏ hoang mọc đầy, ít người lui tới, chỉ đôi khi có ánh kim quang lóe lên thì mới nhắc nhở nơi đây tồn tại một cửa vào nhưng trong bao nhiêu năm rồi cũng chẳng có ai đi qua khu vực hoang vu này.

Thật ra, dấu hiệu bất thường nho nhỏ lúc đầu chính là phát sinh ở bên kia Yêu giới.

Yêu giới thực sự là một thế giới rộng lớn. Như đã biết, nếu so sánh với tất cả lãnh thổ của thế giới Hồng Mông, trừ chủ giới Hồng Mông, thì Yêu giới đều to lớn hơn. Trong lịch sử, Yêu giới đã từng một thời là nơi khởi nguồn cho sự hưng thịnh của Yêu tộc. Từ truyền thuyết sáng tạo trời đất của Cự thần Bàn Cổ thì đây chính là điểm bắt đầu để mở ra thế giới, mặt khác thủy tổ của Yêu tộc là Thiên Yêu Hoàng cũng chính là ra đời tại đây.

Tất cả các loại huyền thoại hùng tráng và mỹ lệ đều đem vị trí của Yêu giới nâng lên đến mức vô cùng cao quý. Tuy nhiên thời thế xoay vần, tính đến hiện tại thì Yêu tộc đã bị Nhân tộc đánh bại hàng vạn năm, từ một kẻ ngồi trên bảo tọa thống trị thế giới Hồng Mông đã biến thành kẻ bị đuổi giết phải vất vả chạy trốn rồi co cụm về lãnh thổ của mình và Yêu tộc co đầu rụt cổ không ló mặt ra nữa, sự cường thịnh năm đó của họ cũng chẳng còn.

Trong những năm qua, ở Yêu giới có vô số bộ tộc Yêu tộc chinh phạt, tàn sát lẫn nhau với tính chất nguyên thủy và đẫm máu nhưng thực lực của toàn bộ chủng tộc không rõ vì sao lại nhất định không khôi phục được sự cường đại như năm đó. Rõ ràng linh lực của thiên địa ở Yêu giới đâu có thiếu thốn nhưng sau hàng vạn năm mà Yêu tộc vẫn không có cách nào mạnh lên. Đại biểu cao nhất cho chiến lực của Yêu tộc là Thiên Yêu, nhiều năm qua cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu so với thời đại cường thịnh của Thiên Yêu Vương Đình năm xưa, cường giả Thiên Yêu xuất hiện lớp lớp như mây thì đúng là đối lập hoàn toàn.

Vì điều này mà vô số Yêu tộc chịu bao đau đớn, đêm đêm chẳng thể say giấc, nhiều kẻ bởi trăm mối không có cách giải nên có đủ các loại phỏng đoán, nào là phong thủy của Yêu giới kém hay Nhân tộc quá mức hèn hạ đã tung ra tất cả nguyền rủa độc địa lên Yêu tộc, hoặc là nói con cháu của Thiên Yêu Hoàng xấu xa, độc địa, bỏ rơi tất cả Yêu tộc nên mới khiến Yêu tộc mất đi cội nguồn lực lượng.

Các loại giải thích thoảng qua như mây khói, thực sự cũng không có cách nào chính thức thuyết phục được ai vì tất cả chỉ là suy đoán mà thôi. Chính tại thời đại nguyên thủy hỗn loạn này, trong vùng đất tràn ngập giết chóc và khí tức bạo ngược, ở một nơi hẻo lánh nào đó đã sớm bị quên lãng, một lần nữa khí tức cổ xưa lại giáng xuống, kim quang nhấp nháy, từ một chỗ mọc lên loại cỏ kỳ lạ không biết tên cao hơn thân người ở bên ngoài Thượng cổ Truyền tống pháp trận, bất ngờ vang lên một hồi âm thanh ầm ì quái dị.

Cách đó không xa, một con thỏ rừng đang ăn những lá cỏ tươi non như bất ngờ cảm thấy cái gì nên giật mình kinh sợ quay đầu nhìn lại. Lúc này, từ trong bụi cỏ dại cao to giống như có một cái bóng đen bất ngờ lay động, nháy mắt liền mạnh mẽ thò vụt ra một cốt trảo trắng đến sởn gai ốc rồi tóm lấy cổ con thỏ rừng.

Con thỏ rừng liều mạng dốc sức giãy đạp kịch liệt nhưng cốt trảo không sứt mẻ chút nào, nó chậm rãi thu về, và cầm con thỏ rừng kéo vào trong bụi cỏ dại.

Một lát sau, từ trong bóng tối bỗng vang lên một hồi tiếng động trầm thấp khiến người ta phải kinh sợ, máu tươi phun tung tóe lên cây cỏ ở chung quanh rồi sau đó theo các phiến lá từ từ chảy xuống, đồng thời những tiếng nhai nuốt cũng truyền ra.

Trong cảnh máu tanh này, một đôi mắt rực lửa lân tinh từ bóng tối chậm rãi hiện lên.
===============
Bách Sơn Giới nhận lời đi khám phá
Chung Thanh Chúc cười rạng rỡ mừng vui
Âm Linh Tháp nơi dị giới xa xôi
Thượng Cổ Quỷ đang ăn mòn thông đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.