Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 2: Mở Đầu




Yêu cũng như nháy mắt, cùng cậu phân biệt một ngày kia nháy mắt, ái tình cũng thuận theo rời đi, đau lòng không thôi. –

Đời tôi chỉ hận một người, đó là Trịnh Hào Tích, hắn là tên xấu xa.

Đời tôi chỉ yêu một người, đó là Kim Thái Hanh, nhưng cậu ấy lại rất hận tôi.

Ta nói dối, tôi lừa cậu ấy, tôi nói tôi không yêu cậu ấy.

Kim Thái Hanh là người dễ bị kích động, rất ít khi có thể chân chính tỉnh táo lại, tại ngày ấy, tôi nhìn thấy cậu bị thương mà lại mang cừu hận trong hai mắt.

Tôi nghĩ tôi hẳn là kẻ ngu nhất đi, vì một người mà tôi có thể chật vật như vậy.

Tôi cảm thấy tôi thật sự sắp không được, trước Trịnh Hào Tích đã làm nhữg gì với tôi, tôi cũng chỉ mơ hồ nhớ được một chút.

Hắn uy hiếp tôi, hắn cũng uy hiếp người tôi yêu.

Từ sau chuyện lần trước, cùng Kim Thái Hanh sống cùng một tuần lễ, tôi đối với cậu ấy cần phải rất quen thuộc.

Nhưng có lúc, tôi từ trong phòng đi ra, nhìn vật thể trước mắt, vừa quen biết… Vừa xa lạ.

Tôi giống như thật sự đã quên một thứ gì. Ở trong “Nhà” này, vật tôi quen thuộc nhất chỉ còn một vật—chậu hoa đặt trong hộc tủ.

Tôi cũng không biết đó là cái gì, thật giống đã quên mất, chỉ là cảm thấy đó là một vật rất quan trọng.

Tôi ngắm nhìn chậu hoa kia, một người từ bên cạnh gặp thoáng qua, dường như đối xử lạnh lùng như người xa lạ.

“Thái… Hừ…” Tôi theo bản năng gọi lên cái tên này, mà lại ngoài ý muốn cảm thấy mất công tốn sức.

Người kia không để ý tới tôi, chỉ là nhẹ giọng nói: “Biến.”

Tôi không biết tâm lý đang tác quái cái gì, tôi chỉ là đột nhiên nắm lấy tay cậu, muốn nói chuyện, lại cái gì cũng không nói ra được.

“Đừng đụng tôi, thật buồn nôn!” Nam nhân hất tay tôi ra, khí lực lớn đến mức đẩy tôi ngã xuống đất.

“Phác Trí Mân, tôi cho cậu ở lại nơi này đã tốt lắm rồi! Ai cho cậu lớn gan như vậy làm bậy!” Thanh âm của nam nhân hiện ra cực độ phẫn nộ, tôi lại không một chút nào hiểu tôi đã làm sai điều gì.

Thân thể bắt đầu run rẩy, rõ ràng không làm gì sai tôi lại khó giải thích được bắt đầu sợ sệt…

Cái kia vẫn luôn quanh quẩn tại đầu óc tôi, thân ảnh nhất thời rõ ràng lên.

Đường viền, hai mắt, đều cùng nam nhân trước mắt giống nhau như đúc.

Có thể tôi chính là không nhớ được tên của cậu ấy.

Kim Thái Hanh… Trịnh Hào Tích… Tại trí nhớ của tôi chỉ có hai cái tên này không thể quên được.

Có thể hay không một cái trong đó chính là tên của cậu ấy?

“Cậu còn dám quấn lấy tôi, tôi sẽ không lại để cho cậu ở lại chỗ này nữa.” Nam nhân trước mắt rời đi.

Đột nhiên cảm thấy tim kịch liệt bắt đầu nhảy lên, ngực… Đau quá…

Tôi bị bệnh sao? Là thế nào?

Tôi lựa chọn lén đi ra ngoài, đón xe đi đến bệnh viện kiểm tra.

Khi tôi rời khỏi cửa, tôi cảm thấy cả người đều đang run rẩy…

“Chát——” một bàn tay nặng nề hướng tới, Kim Thái Hanh đã uống rượu.

Mỗi khi vào lúc này, tôi biết tôi mãi mãi cũng không chạy khỏi, bị cậu ấy xâm phạm, tôi đã quen.

“Ban đầu tôi vì sao lại biết được cậu! Phác Trí Mân, cậu thật sự rất buồn nôn!” Kim Thái Hanh nằm nhoài trên bàn, lời nói ác độc như lưỡi kiếm đâm vào trái tim của tôi.

—— Bệnh ung thư não của cậu đã tiến vào giai đoạn 2, chuyển biến xấu tựa hồ rất nhanh, nếu như cậu không muốn trị liệu cũng chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài sinh mệnh.

Nhớ tới câu nói này, tôi liền bắt đầu sợ, hai tay xoa lưng Kim Thái Hanh, tôi muốn ôm lấy cậu ấy, cậu ấy vẫn là hất ta ra.

Tôi thật sự sợ sệt, tôi sẽ quên tất cả về cậu ấy, tên… vẻ ngoài… Thậm chí cả người.

—— Khi cậu bước vào thời kì cuối, cậu sẽ quên hết tất cả người bên cạnh, thị lực cũng giảm xuống, giao tiếp cũng có chướng ngại rất lớn, vào lúc ấy, cậu chỉ có thể chờ chết.

“Cậu biến a! Cậu tại sao không chết đi! Phác Trí Mân, ban đầu tôi thực sự là mắt bị mù, mới có thể biết cậu.”

Tôi cười khổ, Kim Thái Hanh cũng không kiên cường, cậu ấy rất yếu đuối, chỉ có điều tôi một lần lại một lần nữa mà làm thương tổn cậu ấy.

“Thái… Hừ… Cậu tiếp tục hận tôi đi… Đem tôi hận chết… Thậm chí giết tôi, tôi cũng không ngại.”

Người uống rượu, ngày tiếp theo đối với ngày trước cơ hồ không nhớ ra được, e rằng, vào lúc này nói ra tiếng lòg của tôi cũng tốt.

Cậu ấy không sẽ nhớ, cậu ấy đã say rồi, lời tôi từng nói có trời cũng sẽ không nhớ.

“Tôi hiện tại… hức… Thật sự rất đau a, tôi thật sự muốn giết cậu a, tôi hận cậu! Nhưng tôi cũng rất yêu cậu a…” Kim Thái Hanh dùng sức mà ném chai rượu không xuống đất, thống khổ bụm mặt nằm nhoài trên bàn.

—— Cậu thật sự không muốn trị liệu sao? Cậu bây giờ đã bắt đầu chuyển biến xấu, lại như cậu im lặng, ung thư não sẽ khiến cậu mất đi ký ức, còn có thị lực cùng khả năng giao tiếp.

“Thái Hanh a… Tôi cũng rất yêu cậu a…” Tôi cảm thấy được tôi nói câu nói này như là dùng hết bình sinh toàn bộ khí lực.

“Trước kia tại sao cậu lại… Muốn cùng Trịnh Hào Tích thượng trên giường? Chơi như vậy tôi rất khỏe sao? Cách…”

Tôi ngồi ở bên cạnh cậu ấy, hít thở sâu một chút, sau đó từ từ mở miệng nói: “Tôi sắp chết rồi a.”

Khả năng đến một ngày kia, tôi sẽ nằm ở trên giường bệnh, hoặc là băng lãnh trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch.

Tim từ lâu không tái nhảy lên, hô hấp cũng hoàn toàn không có.

Khi đó tôi, cõng lấy quá nhiều cừu hận của cậu, linh hồn triệt để sẽ vào địa ngục, cũng không còn cách nào nhìn thấy cậu.

“…” Kim Thái Hanh thoáng sững sờ, sau đó uống một chai rượu lớn, không nói gì.

“Tôi biết bây giờ cậu rất chán ghét tôi, tôi làm rất nhiều làm chuyện cậu chán ghét, xin lỗi.”

Tôi thăm dò mà nắm lấy tay Kim Thái Hanh, cậu ấy lại không có hất ta ra.

“Tôi nói rồi, tôi yêu thích Vật Vong Ngã, loại hoa đó rất đẹp, thế nhưng hiện tại tôi đã suýt chút nữa quên mất bộ dáng của loài hoa kia đó.”

Tôi sớm muộn cũng sẽ quên cậu, tôi không nghĩ sống tạm đến ngày đó, càng không muốn hiện tại phải chết.

“Cậu gạt tôi.” Kim Thái Hanh hơi hí mắt nhìn tôi, trong đôi mắt cậu như có hơi nước.

“Tôi không có nói dối, tôi cũng sẽ không nói khoác… Thái Hanh… Tôi nói những câu nói này, hôm sau cậu sẽ quên mất, cậu không nhớ gì cả, tôi bây giờ nói này cậu cũng sẽ không để ở trong lòng, chờ đến lúc ấy, tình cảm của cậu đối với tôi đã sớm phai đi.”

Tôi nói đến đây, trong đôi mắt dần dần mơ hồ.

Tôi có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh mạo liền tại trước mắt tôi, nhưng là lại từng điểm từng điểm cảm thấy mơ hồ.

“Tôi chỉ là một cái trong đó…”

Tôi cảm thấy tôi bắt đầu ô yết, nói chuyện cũng càng ngày càng mất công tốn sức.

“Mà cậu… Lại là của tôi… Người duy nhất…”

Khi tôi nói xong câu đó thời điểm, tôi đã không có cách nào nói thêm nữa, nước mắt như bôn hội hạ xuống.

Run rẩy một cái tay khác bị nắm thật chặt, sau đó, một mảnh mềm mại ngậm vào miệng của tôi.

Tôi mất công tốn sức mà mở mắt ra, thị lực vốn không tốt, nhưng tôi còn là có thể cảm nhận được, Kim Thái Hanh cậu ấy hôn tôi, rất chăm chú mà hôn.

Thái Hanh a… Tôi thật sự yêu cậu a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.