Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 7




– Đưa tay ra là có thể chạm tới cậu, tôi lại không thể nắm giữ, cho dù rơi lệ tôi cũng phải nhìn chăm chú. –

Hô hấp dồn dập, tiếng rên nhẹ nhàng từ miệng tôi phát ra.

Tôi thực sự rất muốn biết Kim Thái Hanh làm sao phát hiện, nhưng bây giờ tôi không rảnh bận tâm những thứ này.

Tôi chỉ là muốn cảm nhận được cơ thể của cậu ấy, tôi sợ tôi sau đó sẽ không còn cách nào với tới cậu ấy.

Bàn tay không an phận kia cởi áo, quần của tôi ra, sờ lên cơ thể của tôi.

“A… Ân…” Tôi khó nhịn mà phát ra tiếng rên, lập tức hối hận mà cắn răng vì chính mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy.

Tôi che miệng lại, hai mắt mông lung mà nhìn Kim Thái Hanh, cậu ấy là người tôi yêu nhất a.

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ tới dáng dấp của mình sau này, tôi cố nén kích động để không khóc.

Tôi cảm nhận được một mảnh mềm mại che tròng lên khóe mắt của tôi, “Đừng nhẫn nhịn, tôi thích nghe tiếng cậu.”

Kim Thái Hanh ôn nhu nói, hoàn toàn bất đồng với cách nói chuyện của cậu ấy trước đây.

Tôi chậm rãi thả cái tay che miệng kia xuống, mặc cho cậu ấy làm gì với tôi, tôi cũng chỉ là muốn lẳng lặng mà cảm thụ.

“A… A ân… Không… Không muốn…” Hai chân bỗng nhiên bị một lực lớn tách ra, hạ bộ toàn bộ đều hiện ra ở trước mặt Kim Thái Hanh.

Cậu ấy nhẹ tay lướt qua giữa hai chân tôi, móng tay thỉnh thoảng lại đụng tới nơi mẫn cảm.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu đau.” Kim Thái Hanh cúi người hôn lên môi tôi.

Mang tới khoái cảm khiến cho tôi run rẩy suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Ừm… A…” Cơ quan mẫn cảm của tôi không ngừng xoay động eo quan chi, khát vọng.

Lần thứ nhất khát vọng đến, khát vọng bị người trên người triệt để giữ lấy.

Tôi nhớ tới các lần trước, đều là tôi bị ép làm, không có yêu, có lần suýt chút nữa đau đến hôn mê.

Vào lúc ấy, tôi chỉ có đau, thế nhưng hiện tại lần đầu tiên tôi cảm thấy khoái cảm, lần thứ nhất cảm thấy khát vọng.

Có lẽ bởi vì người này không phải Trịnh Hào Tích, cũng không phải Kim Nam Tuấn, mà là Kim Thái Hanh a.

“Ba ——” Một bàn tay dùng lực mà vỗ vào phần giữa hai chân ta.

Cảm giác đau đớn qua đi, liền là một loại cảm giác kỳ quái, rất thoải mái.

“Làm sao chia tâm? Người cậu yêu hiện tại đang cùng cậu làm đây.” Kim Thái Hanh cười cười, cúi xuống trước ngực tôi, cảm giác nóng bỏng làm tôi không tự chủ được phát ra tiếng rên.

Ngay sau đó, đầu v* bị Kim Thái Hanh lấy tay dằn vặt qua lại.

“A… Đừng… Đừng như vậy… Đừng… A!” Ta chỉ cảm thấy Kim Thái Hanh như là cố ý làm như vậy, tàn nhẫn mà cắn tôi.

Quá lớn khoái cảm khiến cho tôi còn không biện pháp tiếp thu, thân thể dần dần run rẩy.

Một ngón tay đưa vào trong quan huyệt, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng Kim Thái Hanh vang ở bên tai.

“Sao lại khẩn trương như thế a, mặt sau đã đầy nước.” Cậu ấy cắn nhẹ lên vành tai tôi, nhiệt khí thổi lên cổ của tôi.

“Ừm… Đừng nói nữa, cậu… A…” Một ngón tay đẩy vào, dịch ruột non chảy ra, nhỏ ở trên giường.

Hai ngón tay tại ở trong mật huyệt của tôi, dục vọng nâng lên, không ngừng mở rộng, phát ra thanh âm rất nhỏ.

Mà chỉ là thanh âm này cũng có thể khiến tôi xấu hổ, tôi hơi ửng đỏ mặt, sau đó dùng tay che lấy.

“Xấu hổ?” Kim Thái Hanh khẽ cười, kéo cái tay đang che khuôn mặt xấu hổ của tôi ra.

“Cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, không cần phải thẹn thùng như thế.”

Cậu ấy liếm xung quanh xương quai xanh của tôi.

Tôi hô hấp càng lúc càng gấp gấp hơn, mặt lại như phát sốt.

Mở rộng, một cự vật đỉnh ở sau mật huyệt của tôi, kiên định mà dường như thiết gùn.

Tôi theo bản năng giữ lấy bờ vai của Kim Thái Hanh, mỗi khi vào lúc này tôi vẫn là không tự chủ được sợ sệt, quá đau.

“Đừng sợ.” Kim Thái Hanh ôn nhu cực kỳ, như là an ủi tôi, “Đau liền gọi tôi, tôi sẽ dừng lại.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại.

“Mở ra, nhìn tôi.” Kim Thái Hanh thanh âm lại một lần nữa vang lên.

Tôi chậm rãi mà mở ra, có chút sợ sệt, mà cuối cùng vẫn không nhắm lại.

Cự vật từ sau mật huyệt chậm rãi tiến vào, dù cho rất nhẹ nhàng, tôi vẫn đau đến kêu lên.

“Buông lỏng một chút, sẽ toàn bộ tiến vào, đừng sợ.” Từng cái từng cái nhẹ nhàng.

Âm hành chậm rãi tiến vào, khi tiến vào hết, chậm rãi chờ ta thích ứng.

Sau đó mãnh liệt ma sát, Kim Thái Hanh vẫn mạng bạo như cū, thế nhưng tôi lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Vừa nãy còn không thích ứng hiện tại có thể cùng cậu ấy phối hợp động đậy, eo bị cậu giữ chắc. Chốc chốc lại đẩy tới nơi sâu xa nhất.

Khi cậu ấy ma sát qua chỗ mẫn cảm, tôi chỉ cảm thấy từng trận đáng sợ khoái cảm sau mật huyệt.

Theo bản năng co rút mặt sau, “Ưm!” Tôi phát ra một tiếng rên lớn.

Kim Thái Hanh cúi gần mặt của tôi, khiến cự vật bên trong càng thêm đi vào sâu hơn.

“Tìm được a, cậu suýt chút nữa là khiến tôi bắn ra rồi.” Nhìn nụ cười kia của cậu, toi chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.

“A! A… Ân không… A ân… Không được! Đừng như vậy…” Kim Thái Hanh thay đổi phương hướng, xông thẳng vào điểm mẫn quan của tôi.

Tôi muốn khép lại chân, lại bị cậu ấy càng thêm dùng lực mà tách ra, phân càng to lớn hơn.

Mật huyệt không tự chủ được co rút, nếu là trước đây cậu ấy nhất định sẽ mắng tôi dâm đãng, nhưng bây giờ lại là Kim Thái Hanh chỉ là vẫn luôn quan tâm tôi. Như là muốn đem người của tôi toàn bộ giao cho cậu ấy.

Cả phòng chỉ còn dư lại tiếng cơ thể va chạm, còn có tiếng rên rỉ của tôi.

Hư nhuyễn vô lực, tôi chỉ có thể bị động mà đón sự tiến công đáng sợ kia của cậu.

Một lần cuối cùng thâm nhập thời điểm, so với vừa nãy bất kỳ lần nào đều phải sâu đậm, suýt chút nữa đem ta miễn cưỡng tách ra.

Không có đau đớn, tôi thoải mái ngẩng đầu lên, thân thể khẽ run.

“A!” Một luồng lăn chất lỏng nóng bỏng bắn ra như là muốn đem tôi lấp kín vậy, sau đó tôi cũng bắn ra, chất lỏng màu trắng toàn bộ dính lên bụng Kim Thái Hanh.

Cao trào qua đi, tôi vô lực nằm ở trên giường, âm thanh khàn khàn.

“Thái Hanh.” Nghỉ ngơi một hồi lâu, tôi mới nói với người vẫn luôn ôm tôi cho tới bây giờ.

“Sao vậy?”

“Cậu muốn hỏi cái gì, hiện tại cứ hỏi đi.” Tôi chỉ là đang suy nghĩ, tôi đã sắp chết, nếu bị phát hiện thì chi bằng đem tất cả các chuyện trước kia kể cho cậu ấy biết.

Hiện tại đã tỉnh táo lại, “Hiện tại cứ hỏi đi, thừa dịp tôi còn có thể nói chuyện, thừa dịp tôi vẫn chưa mất đi ký ức, tất cả đều hỏi đi, bất kể là chuyện về Trịnh Hào Tích, hay là Kim Nam Tuấn…

Tôi suy yếu vô lực nằm ở trên giường nói.

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ là đem tôi ôm vào trong ngực, càng ngày càng gấp.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chẳng biết vì sao rơi xuống, sâu đậm.

Trong trí nhớ của tôi, tất cả những gì tôi trải qua chỉ có thống khổ, hồi ức tuy rằng rất đau, nhưng tôi còn muốn toàn bộ nói cho Kim Thái Hanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.