Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 33




(Cảm tạ bạn #ducphan đã ủng hộ Nguyệt Phiếu!)

Thượng Đế thấy Chính Nam và Nguyệt Thần nói chuyện có vẻ rất hợp cạ liền lên tiếng trêu chọc: “Lão nói, chàng trai, trước mặt… Trang lại cùng người phụ nữ khác nói chuyện say sưa mà bơ nó như vậy không tốt lắm đâu.”

Nguyệt Thần sắc mặt đại biến nhìn qua người bên cạnh mình, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

“Thiên Tôn, ngài đừng mang con ra làm trò đùa, ngài thừa biết con sẽ không có suy nghĩ đó.” – Trang lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, sau đó liếc sang Nguyệt Thần: “Còn cô, không cần nhìn bản Thần như vậy, bản Thần còn chưa nhỏ nhen tới mức tính toán với cô một chuyện bé xíu như thế.”

Đang lúc Nguyệt Thần thở phào một hơi, Trang lại lên tiếng: “Luôn tiện, thư viện của bản Thần gần đây không hiểu sao xuất hiện rất nhiều Hư Không Du Trùng, nếu cô có rảnh thì qua kiểm tra, quét tước một chút.”

Nguyệt Thần mặt tái mét, cúi đầu nhỏ giọng: “V-vâng, Nguyệt Cơ… hiểu rõ.” – Còn dám nói không nhỏ nhen, không tính toán, lời còn chưa dứt đã bắt người ta đi làm chuyện khổ sai.

Chính Nam hơi nghiêng người qua phía Thượng Đế, nhỏ giọng hỏi: “Hư Không Du Trùng là cái gì thế Thượng Đế?”

“Một loại côn trùng giống con gián, có nhiều chân và mùi rất không dễ chịu.” – Thượng Đế đưa chén trà lên miệng rồi, nhưng nghe tới tên Hư Không Du Trùng cũng chẳng có tâm trạng uống nữa.

“Không phải con gián sao, đập phát chết luôn rồi mà.” – Chính Nam nhún vai tỏ vẻ không hiểu.

Hắn lại hỏi Thượng Đế: “So với chuyện đó, Thượng Đế, con muốn biết tiếp theo con sẽ đi về đâu và đi như thế nào đây ạ?”

“À, về chuyện ấy thì... Nhã Điển, cô tới nói với cậu ấy đi.” – Thượng Đế đứng dậy quay trở lại với ghế đu của mình.

Nguyệt Thần cũng biết nhiệm vụ của mình đã xong nên đứng dậy cung kính chào hai người rồi rời đi.

Nhìn cũng không dám nhìn Chính Nam một cái!

Sợ a! Nói hai câu liền bị đày đi làm khổ sai dằn mặt, nếu nói nữa... chẳng dám tưởng tượng ra sự khủng khiếp gì đang chờ đợi.

“Được rồi, có rất nhiều chuyện ký chủ không nên biết hoặc nói ra ký chủ cũng không hiểu được, cho nên Trang nói ngắn gọn là ký chủ hiện tại có hai lựa chọn.

Thứ nhất, bỏ lại phía sau tất cả mọi thứ, luân hồi và sống một cuộc sống mới.

Thứ hai, quay trở lại Thủy Giới một lần nữa, sống cuộc đời đang sống, làm những gì đang làm, chỉ có đoạn ký ức ở đây hoàn toàn bị xóa đi.”

Chính Nam ngẩn người, lời Trang nói ý tứ rất rõ ràng.

Nếu hắn không muốn trở lại thì cứ vậy luân hồi rồi bỏ tất cả lại phía sau như một nhân sinh đã qua, không còn vương vấn chút manh mối gì cả.

Nhưng nếu hắn còn muốn tiếp tục những gì đang làm, Thượng Đế và Trang sẽ cho hắn một cơ hội nữa.

“Trở lại… có phải trả giá gì hay không?” – Không có bữa ăn nào miễn phí, cũng không có chuyện chết rồi sống lại mà không mất mát gì… trừ khi bạn chết là do lỗi của “ông trời.”

“Ký chủ vẫn đúng là suy nghĩ chu toàn a.” – Trang khen ngợi Chính Nam một câu rồi gật đầu: “Sẽ phải trả giá, còn là một cái giá rất đắt.”

Chính Nam chột dạ: “Đắt sao? Đắt như thế nào?”

“Trong vòng một năm, ký chủ sẽ không thể sử dụng chân khí, không thể cùng Trang giao lưu, mọi tính năng của Hệ Thống, ngoại trừ giao diện đều sẽ bị khóa lại.”

Chính Nam lần nữa sững sờ.

Không thể sử dụng chân khí tức là không thể luyện đan, luyện khí… ngoại trừ nghề nấu ăn tất cả đều phế.

Không thể sử dụng chân khí tức là toàn bộ kỹ năng đều phế.

Nhiện vụ, phế.

Balo, phế.

Tỏa định, giải tỏa phú bà, phế.

Lên cấp, phế.



Ngắn gọn mà nói, trong vòng một năm hắn chính là một cái chân chính phế nhân.

Nhưng mà… lời a!

Quá cmn lời!

Tính năng của hệ thống phế nhưng đầu óc hắn không phế.

Kiến thức về luyện đan, luyện khí… còn, đồng thuật cũng còn.

Một năm lâu hay mau? Lâu chứ!

Nhưng cũng nhanh lắm!

“Chỉ… như vậy thôi sao?” – Chính Nam cảm thấy cái giá này không hề… đắt như lời Trang nói a.

“Như vậy đã rất đắt. Thái Dương vốn là một hạ Thần của Thiên giới, Thiên giới có quy định là Thần không được dùng bản thể xuống hạ giới, nhưng năm đó có “lý do” nên Thái Dương mới có thể xuống hạ giới càn quấy như vậy.” – Đằng nào ký ức ở đây cũng sẽ bị xóa đi nên Trang cũng không ngại tiết lộ với Chính Nam một chút.

“Mặc dù đã phái Nguyệt Cơ xuống giải quyết Thái Dương nhưng Nguyệt Cơ lần đó hạ phàm không phải là bản thể, cho nên việc giết chết Thái Dương tại chỗ là không có khả năng. Cuối cùng Nguyệt Cơ mới phân Thần thể của Thái Dương thành chín phần và phong ấn lại. Chuyện này Nguyệt Cơ cũng đã báo cáo lên và được chấp nhận.”

“À, nói như vậy, Thái Dương Thần lần này ngoi lên khỏi mặt nước quậy “lại” là lỗi của Thiên giới a.” – Chính Nam nói chữ “lại” đặc biệt dài, ánh mắt còn liếc qua Thượng Đế.

Thượng Đế đang vuốt râu đắc ý cũng loạng choạng một cái, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại được.

Trang mặt không thay đổi, gật đầu: “Đúng là lỗi bắt nguồn từ Thiên giới, nhưng chuyện ký chủ không suy tính thiệt hơn, trước sau mà tấn công một nơi có Thần canh giữ với tu vi Không Minh trung kỳ của mình cũng là lỗi của ký chủ nữa.” – Trang hoàn toàn có thể lên tiếng ngăn Chính Nam nhưng ngay lúc đó cô cũng chỉ là một cái A.I, không thể mang những chuyện này nói với Chính Nam được.

Chính Nam thở dài: “Đúng vậy. Nguyên nhân sâu xa là từ Thiên giới, nhưng nguyên nhân trực tiếp là từ tôi. Mỗi người đều có phần sai, như vậy hậu quả tới gánh chung là hợp tình, hợp lý.”

Chính Nam rốt cuộc hiểu được vì sao Thượng Đế không tự mình nói chuyện này với hắn. Thân làm Thượng Đế không thể nhận là mình sai a, không có chạy khỏi đây đã là rất có ý tứ rồi.

“Nếu ký chủ đã hiểu được đầu đuôi, nguyên do của tất cả mọi chuyện, vậy thì lựa chọn của ký chủ là gì?” – Trang vẫn lạnh nhạt, một bộ hàn bang ngàn năm không tan.

“Trở lại, tất nhiên phải trở lại.” – Nói giỡn, kiếp trước “nữa” sống đã đủ vô vi, kiếp này đặc sắc còn chưa có thử hết sao có thể bỏ qua đơn giản như vậy chứ.

“Thiên Tôn, ngài nghe thấy rồi chứ!?”

Thượng Đế ngồi dậy, vung tay đang muốn làm gì đó thì Chính Nam lại la lên: “Khoan! Có chuyện này tôi muốn biết rõ trước.”

“Chuyện gì ký chủ hỏi đi.”

“Cha mẹ tôi có phải đang ở Thiên giới không?” – Chính Nam rất mong chờ nhìn Trang.

Trang không đáp mà nhìn qua Thượng Đế.

“Không sai, bọn họ đúng là đang ở đây.” – Thượng Đế gật đầu, nói tiếp: “Cậu không được phép gặp họ, chưa phải lúc.”

“Phải là được, phải là được. Trước sau gì cũng gặp được thôi.”

“Cậu còn chuyện gì nữa không?”

“À, nếu được thì… Nhã Điển Thần, ngài có thể… cười một cái không?”

Không khí bỗng nhiên ngưng trệ, thời gian ngừng trôi sau câu hỏi của Chính Nam.

“Hahaha… Nhã Điển Thần, ngài… có thể… cười một cái không?” – Thượng Đế lần này rất không có hình tượng ôm bụng cười: “Cười chết bản Thiên Tôn rồi… không được… mấy vạn năm đạo hạnh của bản Thiên Tôn cũng không chống lại được cái chuyện cười này, ahaha.”

Trang không nói hai lời lập tức vung tay đẩy Chính Nam vào một cái khe hư không rồi quay lưng lẩm bẩm: “Nhàm chán.” – Nói, khóe miệng cô cong lên nụ cười nhàn nhạt rồi rất nhanh biến mất.

Thượng Đế khôi phục lại hình tượng của mình, thở dài: “Dùng một phàm nhân để làm việc này… bản Thiên Tôn… đúng là càng ngày càng thảm hại, haiz!”



Thanh Vân Tông, một tuần sau đại chiến.

Một không khí u ám bao trùm toàn bộ tông môn.

“Các cô… ăn uống một chút đi, cả tuần rồi không có ăn uống vết thương làm sao lành được.” – Nguyệt Vịnh rất bất đắc dĩ.

Akatsuki mọi người nhiều ngày rồi đều ngồi ngẩn ngơ trong phòng họp chính nhìn qua chiếc ghế trung tâm trống không.

Ngày đó đại chiến trở về mọi người đều là bị thương rất nặng, nhất là Ngọc Ngân phú bà.

Không chỉ thương thân, mà còn là thương tâm.

“Cô nói anh ấy sẽ trở về, một tuần rồi… khi nào anh ấy mới trở về?” – Ngọc Ngân dùng đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều nhìn qua Tú Anh phú bà. Nếu không phải Tú Anh phú bà nói rằng Chính Nam sẽ trở về thì có lẽ cô cũng chẳng còn sống tới ngày hôm nay.

“Nguyệt Thần nói anh ấy sẽ trở về nhưng không nói khi nào, tôi cũng không rõ lắm.” - Tú Anh phú bà thở dài. Cô đã mấy ngày rồi không ăn, không ngủ, cả người đều tiều tụy rệu rã nhưng hễ nhắm mắt là lại nhớ lại cảnh tượng ngày ấy.

Tim gan quặn thì tâm trang đâu mà ăn với ngủ đây!

Vũ Tuyết phú bà không nói chuyện, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn lòng bàn tay mình thụt ra thụt vào móng vuốt mèo, cười ngây ngô.

Đúng lúc này Lam Phụng bước vào: “Mọi người… mọi người nên tỉnh lại và sống tiếp đi có được không? Chủ nhân lúc nào trở về không ai biết nhưng anh ấy chắc chắn sẽ trở về, trong lúc đó chúng tay nên tiếp tục làm những gì anh ấy đã, đang và muốn làm chứ không phải ở đây đau buồn hoài như thế này.”

Chị Ngân, chị từng nói anh ấy là người cho chị một cuộc đời mới, một nhân dạng mới, một danh phận mới nhưng chị nhìn lại mình đi. Nếu chủ nhân trở về nhìn thấy chị như thế này, có phải chị đã phí hoài công sức của anh ấy không. Chị phải nhớ chị của hiện tại tất cả đều là anh ấy ban cho, chị sao có thể để nó lãng phí như vậy chứ!”

Chị Tú Anh, huyết mạch của chị cũng không nên phí hoài như thế này, chị phải dùng nó để nói với cả đại lục biết chủ nhân năm đó đã biến chị từ một Tu La lạc lối thành một Minh giới Tu La mà cả đại lục đều phải khiếp sợ.”

Còn chị, Bạch Hổ thần sứ! Anh ấy tặng Bạch Hổ huyết mạch cho chị không phải là để làm trò mèo đó, chị nhanh tỉnh lại đi!”

Lam Phụng càng nói càng lớn, tới cuối cùng đã trở thành gầm thét… trong nước mắt.

...

(Cầu đậu đậu, phiếu phiếu!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.