Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 3: Cha của Bạch Thước




Tôi sợ tôi tiếp cận khiến cho cậu sợ sệt né tránh, cho nên tôi nhịn đau, chỉ nhìn cậu như vậy.-

Kim Thái Hanh cậu ấy hôn tôi… Lâu như vậy tới nay lần đầu tiên hôn tôi.

Tôi từng điểm từng điểm ôm cổ cậu ấy, tâm lý là một trận chua xót.

Đến ngày mai, cậu ấy muốn quên những chuyện này… Tôi un rẩy, càng thêm ôm chặt cậu ấy.

“Trí Mân…” Kim Thái Hanh rốt rời khỏi đôi môi tôi, khẽ ngâm tên của tôi a.

“Là tại tôi.” Lời nói của tôi nghẹn ngào, đơn giản ba chữ nói ra đều khiến mất sức.

“Trí Mân… Không nên được rời bỏ tôi, không nên ở bên Trịnh Hào Tích.”

“Hảo, tôi không đến bên cạnh Trịnh Hào Tích…” Nhưng là tôi chung quy sẽ rời xa cậu.

Cảm nhận được trên bả vai có chút ướt, cùng với Kim Thái Hanh giống như gào khóc, tôi từng điểm từng điểm xoa lưng cho cậu ấy, nhẹ giọng an ủi.

Nhắm hai mắt lại, chẳng qua là cảm thấy rất mệt, khi tôi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.

Kim Thái Hanh như trước ngủ say, dáng dáp yên bình kia so với bộ dáng đã từng làm tôi sợ hoàn toàn khác nhau.

Tôi đứng dậy, từ tủ bên cạnh lấy ra một cái hộp, sau khi mở ra, một cây bút bị tôi lấy ra.

Đây là bút ghi âm, tôi cũng không biết là tôi mua khi nào, có thể là ngày hôm qua… Cũng có thể là sớm hơn trước đây.

Trí nhớ của tôi thật sự trở nên kém như vậy a…

Sau đó tôi chỉ có thể dựa vào cây bút này ghi lại những kí ức trước đây tôi đều quên.

Mang theo chi này bút, ta đi phía ngoài công viên, tùy ý ngồi xuống ghế.

Mở ra ghi âm bút, suy tư một hồi, vẫn còn có chút khó khăn mở miệng.

“Khi cậu phát hiện cây bút này, khả năng cậu đã không nhìn thấy, cũng có thể có thể không nói được, ký ức cũng toàn bộ đều biến mất, thời điểm đó cậu đã sớm quên mất tất cả bên cạnh cậu, người cậu yêu, và cả chính bản thân cậu.”

Đây sẽ là tôi trong tương lai theo như lời tôi nói, tôi không biết thời điểm đó tôi còn có thể hay không thể phát hiện cây bút này, khả năng còn không có phát hiện thì đã chết.

Tôi hơi dừng lại một chút, nói tiếp: “Tôi không biết lúc này cậu có còn nhớ hay không tên của chính mình, tên của cậu là Phác Trí Mân, bác sĩ nói, trí nhớ của cậu từng điểm từng điểm biến mất, còn có tính mạng của cậu cũng sẽ như sao chổi thoáng qua liền qua.”

Thời gian tựa hồ từng điểm từng điểm trôi qua, tính mạng của tôi cũng đang từng điểm từng điểm trôi qua…

Ghi âm một hồi lâu, có chút không còn sức lực nào, tôi đứng dậy, chuẩn bị muốn lúc trở về, quay đầu lại thấy được một khác trương tựa hồ rất quen thuộc mặt.

“Phác Trí Mân.” Người này an vị tại phía sau tôi, tôi vẫn luôn không có phát hiện.

“Anh… Là ai?” Tôi nghiêng đầu, thân thể có chút cứng ngắc, như trước không nhớ ra được hắn là ai.

“Đem cậu cứu trở về, cậu thật sự không nhớ nổi một chút nào về tôi sao?” Trong mắt của hắn để lộ ra một loại thất vọng.

Tôi không để ý tới hắn, đứng lên chuẩn bị đi, đầu một trận choáng váng.

Thân thể cảm thấy chìm xuống, sau đó tôi liền ngã trên mặt đất.

“Phác Trí Mân!” Một người vội vã chạy tới, ôm tôi, dáng dấp trước mắt kia mơ hồ là Kim Thái Hanh.

“Thái… Hừ…” Nói xong câu đó sau, tôi liền mất đi tri giác.



Lần thứ hai tỉnh lại, hết thảy trước mắt đều là xa lạ, chỉ có một người ngồi ở bên cạnh, cầm trong tay một cây bút.

“Cậu đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Vừa nãy khi cậu té xỉu đã dọa tôi đấy.” Cái người kia xác thực nhìn rất quen mắt, tôi làm sao lại một chút cũng không nhớ được hắn…

Tôi nhìn cây bút trong tay hắn, khàn khàn mà hô: “Trả lại cho tôi.”

“Cậu nói cây bút này sao?”

“Nhanh lên một chút! Khụ khụ khục…” Tựa hồ là bị sặc, tôi thống khổ bưng cuống họng ho kịch liệt.

“Thế nào rồi? Rất khó chịu có đúng không, tôi đi tìm bác sĩ, cậu…”

“Nhanh lên một chút trả lại cho tôi!” Tôi thân thủ tưởng phải bắt được hắn, nặng nề thân thể lập tức từ trên giường té xuống.

“Khụ khụ khụ khục…” Mỗi một lần mà ho khan đều có một lần kịch liệt, máu tươi dần dần bị ho ra.

“Hảo tôi trả lại cho cậu, chớ nói nữa.” Cái người kia đem bút đặt ở trên tay tôi, sau đó ngồi chồm hỗm xuống ôm lấy tôi.

“Thả… Buông tôi ra!” Tôi theo bản năng chống cự hắn, trên người lại hữu khí vô lực.

“Cậu cứ như vậy yêu Kim Thái Hanh sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, tàn nhẫn mà lườm hắn một cái, mắc mớ gì đến nhà ngươi, không muốn nguỵ trang đến mức cùng Trịnh Hào Tích giống nhau buồn nôn.

“Nội dung bút ghi âm tôi đều nghe, bệnh ung thư não của cậu tôi cũng biết.”

“Cậu cứ như vậy yêu Kim Thái Hanh sao? Ngay cả tôi cũng không nhớ sao?” Tôi mất công tốn sức mà đẩy hắn ra, vô lực nằm trên mặt đất.

“Phác Trí Mân!” Cái người kia gào thét một tiếng, đem tôi đè xuống đất, “Thật sự không nhớ ra được tôi sao! Kim Nam Tuấn, danh tự này cậu thật sự quên rồi sao!”

Kim Nam Tuấn…

Tôi tựa hồ đã nghe qua cái tên này, chỉ là hiện tại tôi không rảnh bận tâm.

Hiện tại tôi chỉ muốn đẩy người trên người ra, sau đó rời khỏi nơi này.

“Anh… Cút ngay, để tôi đi… A!” Đôi môi bỗng nhiên bị ngăn chặn, người trước mắt lại hôn tôi.

Nhìn khuôn mặt Kim Nam Tuấn khuếch đại vô số lần, tôi đột nhiên thấy được Trịnh Hào Tích gương mặt.

Tên ác ma kia giống như người.

“Không a… Không!” Tôi tựa như phát điên đẩy hắn ra, qua mấy lần phát hiện căn bản đẩy không được, tôi tàn nhẫn mà đem đôi môi hắn cắn phá.

“A!” Kim Nam Tuấn đau đến buông tôi ra.

“Để tôi trở về! Tôi sẽ không ở chỗ này.” Tôi muốn lên, lại lại một lần nữa bị Kim Nam Tuấn áp trên đất.

“Nhanh lên một chút trả lời tôi!”

“Kim Nam Tuấn anh cút cho tôi! Tôi dựa vào cái gì phải trả lời anh!” Tôi dùng hết bình sinh khí lực hô.

“Tôi không có chút nào yêu thích Kim Thái Hanh! Tôi yêu cậu ấy! Chuyện của tôi cùng anh có quan hệ gì, anh để tôi trở lại!”

Lần thứ nhất cảm thấy được Kim Nam Tuấn cùng Trịnh Hào Tích giống nhau không thể thuyết phục, khiến cho tôi tức giận hô lên.

Kim Nam Tuấn hơi hơi sững sờ, tiếp cười khổ một cái, nói rằng: “Đúng a, chuyện của cậu cùng tôi không có quan hệ… Được, tôi thả cậu trở về.”

Hắn rốt cục buông tôi ra, sau đó lại đem tôi kéo lên.

“Hiện tại cảm giác thế nào, không sao chứ.” Hắn dường như quan tâm hỏi tôi, tôi không nói lời nào, chỉ là trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Cũng không biết tại sao, Kim Nam Tuấn cũng yên lặng mà theo ở phía sau.

Từ khi đi ra khỏi cửa, phía sau tôi vẫn luôn có một người bám theo, tôi hướng đi nơi đâu hắn cũng sẽ cùng hướng đi tới.

Đi hồi lâu, tôi rốt cục không nhịn được xoay đầu lại, nhìn Kim Nam Tuấn cách đó không xa.

“Tại sao muốn vẫn đi theo tôi.”

“Bởi vì…” Kim Nam Tuấn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, “Tôi cảm thấy được cậu cùng người tôi quen biết hoàn toàn khác nhau, tôi rất hiếu kì, cậu như vậy yêu một người là làm sao làm được.”

“Phác Trí Mân, tôi cảm thấy tôi có đối với cậu có một loại cảm giác kỳ quái, tôi không biết kia là cảm giác gì, mà đây là lần đầu tiên cảm thấy được.”

“Tôi có thể… Thật sự thích cậu, mặc dù bây giờ vẫn không thể hoàn toàn xác định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.