Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 14




Anh yêu em, lẽ nào em không nhìn thấy tâm ý của anh sao? Xin đừng rời xa anh, bởi vì nước mắt của anh cũng sắp rơi xuống. –

Màu đỏ, là màu ta sợ nhất, vì đó là màu của máu.

Ta không biết Phác Trí Mân hiện tại thống khổ như thế nào, thế nhưng ta phát hiện thân thể của em ấy đã dần không động đậy nữa.

Chất lỏng trên đất chất tràn ra như một đóa hoa hồng, đó là màu đỏ, màu của máu tươi.

Phác Trí Mân dùng sức mà kéo đôi môi, cố gắng mỉm cười khiến người ta không rõ đau lòng.

Em ấy nhắm hai mắt, đôi môi mấp máy, tựa hồ muốn nói cái gì. Ta cúi người xuống, hôn lên trán một cái hôn, trong lúc hoảng hốt, ta tựa hồ nghe đến thanh âm của em.

“Thái… Thái Hanh…”

Phảng phất thanh âm kia lạnh như băng, viền mắt có chút ướt át, ta ngẩng đầu lên.

“Thái… Thái Hanh a…” Phác Trí Mân mỗi một âm đều yếu đuối, bất lực.

Hãy nói đây là một giấc mộng đi, rồi sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại, đây chỉ là một ác mộng đi. Nói cho ta biết đây chỉ là một ác mộng, để ta tỉnh lại, “Có thể… Có thể…” Thanh âm của Trí Mân rất yếu, lại tràn ngập vô hạn tuyệt vọng.

“Có thể… Hôn tôi được không? Chỉ… Một lần…” Phác Trí Mân dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn ta.

Đương nhiên có thể a, đồ ngốc này, chỉ là hiện tại, ta không muốn hôn.

Ta sợ em sẽ rời đi ta, Trí Mân, đừng rời bỏ ta, ta sợ.

Ta ôm Trí Mân thật chặt, để cho em ấy dựa vào người ta, lại chậm chạp không có ủi hạ một cái hôn.

“Cầu… Cầu cậu… Có thể… Có thể hôn tôi không…” Em ấy mất công tốn sức mà mở mắt ra, nhìn chăm chú ta.

Cặp mắt kia, đã từng là như vậy hữu thần, mang theo thần sắc hạnh phúc không tự chủ được nhìn ta.

Nhưng là bây giờ ta chỉ nhìn thấy trong mắt của em ấy, chỉ còn lại tuyệt vọng.

“Tôi… Tôi sắp chết rồi a… Khụ!” Mang theo mùi máu tanh nồng đậm, một nhúm máu toàn bộ phun tung toé ở trên sàn nhà.

“Đừng nói nữa, em sẽ không chết!”

Ta dùng sức mà ôm lấy đầu Phác Trí Mân, trên tay của ta, trên người tất cả đều là máu của Trí Mân.

Màu đỏ, màu đỏ đáng sợ, ta cảm giác linh hồn của ta chính tại từng điểm từng điểm xé rách.

Ta hiện tại chính mắt thấy Phác Trí Mân như đang sắp chết đi, ta sợ, chưa có lúc nào ta sợ sệt như thế.

Dù cho ta ôm chặt lấy Phác Trí Mân, thân thể của em ấy cũng vẫn là như thế lạnh lẽo.

“Quên… Quên tôi đi… Được không? Quên… Quên đi… Sự tồn tại của tôi…”

Ta hảo tưởng vẫn luôn nắm chặt tay em ấy, dùng nhiệt độ của người ta truyền cho em ấy.

“Quên những chuyện… Tôi từng làm với cậu… Tất cả…”

Nhưng một khoảnh khắc nào đó, ta không chút do dự mà buông lỏng em ấy ra, nhìn người đang dần lạnh đi trước mặt.

“Triệt để…  Hoàn toàn… Quên tôi đi…”

Cho đến khi ta nắm lấy lại lần nữa, ở trước mặt ta chỉ là một vết thương đầy rẫy, là một Phác Trí Mân không hề có sức sống.

Thanh âm yếu ớt bên trong ta cái gì đều không nghe thấy.

Trí Mân, em rõ ràng yêu thích đóa hoa kia như thế, lại muốn cho anh đây quên em.

Khi anh ở thời điểm cuối này của em, em lại liền muốn như thế lui ra thế giới của anh.

“Em nói xem làm sao anh quên được! Anh đã không có cách nào rời khỏi em, em lại dễ dàng như vậy mà nói ra từ ‘quên’ này! Em  làm sao nhẫn tâm như vậy!”

Ta giận dữ hét, thế nhưng trong mắt nước mắt lại như thế rơi xuống.

Từ khi sinh ra tới nay, ta rất ít lần gào khóc.

“Đúng… Xin lỗi a.” Sau một hồi, thanh âm run rẩy truyền vào trong tai của ta.

“Vẫn luôn thương tổn anh… Xin lỗi a.”

Không… Không phải, làm sao lại biến thành như vậy.

Người sai rõ ràng là ta, người vẫn luôn làm tổn thương em ấy cũng vẫn là ta.

Nhưng quay đầu lại nói xin lỗi mãi mãi cũng là Phác Trí Mân, mãi mãi cũng là em ấy…

Phác Trí Mân từ từ quay đầu qua, đôi mắt thẳng tắp nhìn bàn.

Trên bàn bày kia một chậu hoa Vật Vong Ngã đã một thời gian dài không có ai để ý, đã dần dần mà khô héo.

Đây là chậu Vật Vong Ngã thứ hai mà Trí Mân trồng, sinh mệnh sắp hết.

Phác Trí Mân nhắm nửa con mắt nhìn đóa hoa kia, há miệng nói gì đó, tựa hồ là quá mệt mỏi, nói rất nhỏ giọng, cho nên ta không nghe thấy.

Ta cúi xuống gần em ấy, ta nghe Phác Trí Mân nói.

“Em ngủ đây.” Trái tim của ta cả kinh, không biết Phác Trí Mân này còn có thể hay không tỉnh lại.

Thế nhưng ta có thể cảm giác được ta chính tại từng điểm từng điểm mất đi em ấy, bất kể là cái gì.

Ta vẫn luôn tại mất đi.

Một trận gió mát phất phơ thổi, thổi lên rèm cửa sổ, kinh động bên cây chim nhỏ.

Theo Phác Trí Mân từng điểm từng điểm nhắm hai mắt, cánh hoa Vật Vong Ngã trên bàn kia cũng thuận theo bay xuống.

Cánh hoa bị thổi bay, bay tới bên cạnh ta, vừa vặn rơi trên vũng máu mặt đất.

Bắn lên từng tia một gợn sóng.

“Yên tĩnh ngủ đi.” Ta nhắm mắt lại tại Phác Trí Mân trên môi ủi hạ một cái hôn.

Lạnh lẽo đôi môi, thân thể của  ấy giống như là một khối băng vậy.

Dù cho ta ôm em ấy, Phác Trí Mân thân thể vẫn là từng điểm từng điểm lạnh hơn, dần dần cứng ngắc bất động.

Ta cái gì cũng không nói, thậm chí một giọt nước mắt cũng sẽ không tiếp tục nắm giữ, ta chỉ là ôm em ấy.

Như đã từng như vậy vẫn luôn ôm em, ta biết ta sẽ không sẽ buông ra nữa.

Ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, ta không biết, ngày này là bi thống cỡ nào.

Thế nhưng ta không thể ngờ tới ngày đó sẽ đến nhanh như vậy, đột ngột như vậy.

Cho nên ta không biết làm sao, ta quỳ trên mặt đất, ôm Phác Trí Mân, cảm nhận cơ thêt cứng ngắc lạnh băng ấy.

Yên tĩnh ôm em ấy, phảng phất sợ sệt tất cả xung quanh sẽ thức tỉnh Phác Trí Mân.

Ta có chút cứng đờ quay đầu, nhìn ti vi đang phát lại bộ phim kia.

Đây chính là bộ phim cuối cùng ta và Phác Trí Mân cùng xem a.

Tôi nhớ tôi chính mình…

Lúc sáng sớm, tất cả xung quanh đều yên tĩnh lại.

Ta từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy người nằm ở bên cạnh ta, ta an tĩnh thụy nhan nhượng khẽ mỉm cười.

Ta chậm rãi mà đặt một cái hôn lên trên gương mặt của người ấy.

Chào buổi sáng.

Chờ ta đứng dậy thời điểm, Phác Trí Mân không thấy, bên cạnh ta là lạnh như băng chăn bông.

Ta đứng ở trước bia mộ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng bệch của Phác Trí Mân.

Từng chút từng chút đem cái nắp che lên, quan tài màu đen cứ như vậy bị từng điểm từng điểm chôn vào lòng đất.

Chung quanh có chút náo động, âm thanh rất lớn.

Trí Mân hiện tại đang ngủ a, các ngươi đừng làm mạnh như thế, vạn nhất thức tỉnh em ấy làm sao bây giờ.

Thời gian chính tại từng điểm từng điểm trôi qua, chờ thời điểm ta phản ứng lại, trước mắt chỉ còn hiện lên bia mộ cùng một gò đất nhô lên.

Từ ngày này trở đi, Phác Trí Mân thì sẽ an nghỉ ở mặt đất, lúc này em ấy sẽ không đau khổ.

Ta không hề khóc lóc, thậm chí một giọt nước mắt cũng không có, ta chỉ là nhìn chăm chú bức ảnh của Phác Trí Mân, nụ cười vui vẻ kia.

Em ấy giống như là không dính khói bụi trần gian.

—— Nếu như, tính mạng của tôi chỉ còn lại một năm, thậm chí không tới một năm, tôi chỉ muốn có làm bốn việc duy nhất.

—— Hôn cậu.

—— Ôm cậu.

—— Yêu cậu.

—— Nhớ cậu.

Ta ngẩng đầu lên, bầu trời màu xám tro càng là như vậy tĩnh mịch.

Ta cũng chỉ là hít vào một hơi thật dài, nhắm mắt lại, trong lòng ngoài ý muốn bình tĩnh.

“Trí Mân, anh nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.