Ồn Ào Nhỏ

Chương 6: Hội thơ (1)




Nàng bật cười nhìn Đặng Vương. Ai chứ Lam Minh Nhật là nàng không tin. Chính Lam Minh Nhật là người đã động lực Nguyễn Minh Phong và Hoàng Minh Thuỵ này.

Nàng núm lấy cổ áo Đặng Vương đưa vào tường đấm vai phát. Đến phát thứ ba bị Đặng Vương nắm chặt lại dựt ngược ra sau.

-"Mày ngu xuẩn khi tin thằng bạn mày rồi. Chính nó đã nói Hoàng Minh Thuỵ là con gái. Nó đã bảo rằng,vì chuyện công ty của Thái Mỹ Tuyền mà mày không bênh vực nó nên nó đã trả đũa đấy. Nó bảo rằng mày là người hạnh phúc nhất. Nó ganh tị,nó không muốn ai hạnh phúc hơn nó. Ngu xuẩn như mày vẫn là ngu xuẩn."

Nàng thả nắm đấm hoàn toàn. Đặng Vương đang nói cái gì vậy hả? Cơm Minh Nhật không thể như thế được.

-"Vì mày luôn được người khác để ý. Nó mất mát từ nhỏ quá nhiều nên nó sẽ cho mày biết cảm giác này lại đấy Hoàng mịn Thuỵ."-Đặng Vương chế nhạo.

Bây giờ nàng mới hiểu ra một điều rằng. Nàng đã quá thờ ơ với hoàn cảnh của nó. Để bây giờ nó đã làm nàng mất đi niềm tin.

-"Biến ra."-Nàng đá Đặng Vương lăn ra sàn.

Chạy một mạch đến nơi nó đang đứng. Ở cantin,nó ngồi đó từ từ đưa từng hạt cơm lên miệng im lặng không nói gì với xung quanh.

-"Lam Minh Nhật."-Nàng gọi tên nó.

Nó nghe thấu người gọi tên mình. Quay lại mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt nhẹ nhàng.

Nàng dao động nhìn nó. Nhưng sao tâm trí cứ làm nàng mất bình tĩnh vì những lời nói của Đặng Vương vừa rồi.

Chát.

Nàng dính bạt tai lên mặt nó.

Mọi người bàng hoàng thấy nàng đã đánh nó rất mạnh. Năm ngón tay mỏng manh kia hiện lên da mặt trắng nõn của nó.

-"Tại sao cậu lại nói tất cả về tớ cho Đặng Vương đó nghe chứ?"

Nó thả muỗng xuống nền. Nói gì cơ? Mình có nói cái gì cho Đặng Vương đâu. Không gặp hắn nữa là nói.

-"Không..."-Nó gượng nói.

-"Chính miệng Đặng Vương đã nói với tớ."-Nàng nắm cổ áo nó hét lên.

Anh thấy nàng càng lúc càng làm quá. Chạy đến ôm nàng ra chỗ khác mặc cho bao nhiêu lời bàn tán xôn xao ở xa.

-"Thôi nào Thuỵ."

-"Buông tao ra."-Nàng đỏ mắt vùng vằn nhìn nó.

Chát.

Tiếng âm thanh của nàng làm ra trên mặt nó sao đứ vang bên tai.

Nó cảm giác cái tát đó mang đến miệng nó mù vị đắng. Một lời nói có thể làm tình bạn vỡ nứt. Có thể lắm chứ. Cứ tưởng trong truyện như thế này sẽ không có một lời nói làm vỡ lòng người khác nhưng sẽ có.

Nó yếu lòng nhưng không cảm xúc đi lặng lẽ. Nhỏ định đuổi theo nhưng bị cô ngăn lại. Cô không hiểu tâm trí mình,nhưng cô lại làm theo nó. Đưa mắt nhìn theo bóng nó khuất dần.

Lam Minh Nhật. Cậu hãy làm gì đi. Tớ van cậu đấy. Con người mạnh mẽ biến đi đâu mất rồi. Gã trong im lặng gọi nó tỉnh giấc.

..............................................................

Nó ngồi ở trong phòng nức nở. đến bây giờ nó mới hiểu được nó yếu đuối hơn bất kì ai hết. Thì ra nó chỉ là một tên yếu đuối giả vờ mạnh mẽ đến bên mọi người và luôn mồm hai từ "chứng minh". Tại sao lúc này khó không thể chứng minh điều gì đó cho mọi người thấy nó không làm.

Nó đang khóc,ngu ngốc thật. Nước mắt rơi mãi làm nó không kiềm lòng theo nức nở liên hồi.

Hoàng Minh Quân. Cậu đang ở đâu?

...

Thái Mỹ Hoà đi lên kí túc xá ở dãy nam với ý định mang thức ăn và nước lên cho nó.

Nó cả ngày không ăn gì. Bây giờ lại nhốt mình vào trong phòng đấy. Người dịu dàng như Thái Mỹ Hoà là người tốt nhất để đến bên cạnh nó bây giờ.

Thái Mỹ Hoà vừa đến bực cuối của cầu thang. Thấy nó đứng đó. Trông rất kì quặc.

Nó mang mang đồng phục học sinh nhưng lại đội mũ che khuất mắt,miệng nở nụ cười đểu cán nhìn Thái Mỹ Hoà.

-"A...chị Nhật. Em mang đồ đến cho chị nè."-Thái Mỹ Hoà nhanh chân chạy trước mặt nó.

Vừa đứng đối diện nhau. Nó vung tay xô Thái Mỹ Hoà té xuống bậc cầu thang mãnh liệt làm mọi thứ Thái Mỹ Hoà cầm trên tay đổ ập.

Vừa đúng lúc Hoàng Minh Long đi theo sau Thái Mỹ Hoà bước lêb thấy cảnh tượng này.

Thái Mỹ Hoà lăn tưng bục lăn xuống cầu thang ngay trước mắt Hoàng Minh Long. Ngước nhìn lên thấy bóng nó cười nữa miệng chạy đi.

Hoàng Minh Long chạy nhanh đến đỡ Thái Mỹ Hoà ngồi dậy. Trán Thái Mỹ Hoà chảy dài máu. Thái Mỹ Hoà bất tỉnh tại đấy.

-"Hoà...Hoà...em mau tỉnh lại cho tôi."

Thái Mỹ Hoà nằm đó không cử động làm Hoàng Minh Long yếu mềm nhấc bổng Thái Mỹ Hoà lên chạy xồng xộc đến bệnh viện.

Nhất định em sẽ không sao.

Lam Minh Nhật. Chị hãy đợi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.