Ồn Ào Nhỏ

Chương 56




Khi Phượng Cảnh Kiền bị bắt cóc thì Minh Trạm đã thể hiện tài năng chính trị cực kỳ xuất sắc, ổn định yên bình của đế đô.

Trong lúc đế đô gặp địa chấn thì Minh Trạm lại thể hiện khả năng moi tiền một cách cao trí, trong tình huống ngân khố không còn bạc thì hắn kêu gọi mọi người chung tay góp sức cùng vượt qua cửa ải khó khăn.

Vì vậy sau khi Phượng Cảnh Kiền ban chết cho Phượng Minh Lan và sống chết đòi lập Minh Trạm làm thái tử, tuy rằng mọi người cảm thấy không đúng phép tắc, quyền thừa kế của tiểu hoàng tôn nằm trên con thừa tự, bất quá Minh Trạm đã mơ hồ tỏ vẻ ngày sau sẽ không lưu con nối dõi, cùng với thời điểm truyền ngai vàng cho tiểu hoàng tôn, cho nên các đại thần mới cam chịu chuyện Minh Trạm làm thái tử.

Mà Minh Trạm quả thật là người rất may mắn.

Từ khi Minh Trạm được lập làm thái tử thì Đại Phượng bỗng nhiên trở nên quốc thái dân an, muốn sấm sét thì sẽ có sấm sét, muốn mưa rơi thì sẽ có mưa rơi, đúng là tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa.

Đám đại thần phong kiến rất mê tín, không thể không suy nghĩ, Minh Trạm làm thái tử thật tốt nha. Ngươi xem đi, vừa làm thái tử thì thế đạo liền suông sẻ.

Ngay cả Phượng Cảnh Kiền đối với trận tuyết lớn năm nay cũng cảm thấy vui sướng khó nói nên lời. Vụ mùa năm nay thu hoạch tốt, nay lão thiên gia cao hứng, sang năm không cần phải giảm thuế cho những địa phương cần được cứu tế thiên tai nữa rồi.

Minh Trạm mặc áo choàng lông chồn, cùng Phượng Cảnh Kiền ngồi xếp bằng đối mặt nhau, vừa vào thu thì hắn đã bắt đầu bồi bổ thân thể, nay khuôn mặt trái xoan mà hắn đã vất vả bảo dưỡng lại bắt đầu trở nên tròn trịa, từ nhỏ vốn sợ lạnh cho nên vừa mới lập đông thì hắn đã khoác ba lớp y phục, nhìn bề ngoài tròn vo như trái bóng lông nho nhỏ, trên đùi còn phủ thêm một tấm thảm lông thật dày, trong lòng ôm noãn lô sưởi ấm thì mới có thể vươn tay ra viết vài chữ.

Minh Trạm đang phê tấu chương, đám quan võ liên tục khen ngợi: Chữ viết của thái tử gia rõ ràng, nói năng lại dễ hiểu. Vì Minh Trạm không thích dùng lễ pháp quy củ để châm biếm, mỗi khi hắn mất hứng thì sẽ thẳng thừng quát mắng, vui vẻ thì ra sức khen ngợi, xưa nay phê duyệt tấu chương luôn đơn giản rõ ràng, vừa xem liền hiểu ngay.

Đám quan văn đương nhiên không cao hứng, đều thầm truyền miệng: Thái tử gia nói chuyện khiếm nhã, hoặc là chê cách dùng từ của thái tử gia thế này hoặc thế kia.

Minh Trạm lại rất tinh mắt thính tai, trong một lần quân thần vui đùa, khóe môi nhếch cao, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng tự đắc phô trương, “Chữ này của ta đã phải luyện tập vất vả mới chỉnh tề như vậy, các ngươi thấy sao? Đây là Từ tiên sinh đã dạy ta. Thế nào? tiến bộ không ít đúng không?”

Phượng Cảnh Kiền nở nụ cười, “Làm gì có ai mèo khen mèo dài đuôi như ngươi, cho dù Từ khanh muốn chê ngươi hai câu thì hiện tại cũng không dám nói.”

Từ Tam là thứ tử của Từ gia ở Giang Nam, vì mẫu thân có xuất thân thấp hèn, phụ thân của hắn cũng có nhiều nhi tử, cho nên không thèm để ý đến tiểu thứ tử này, đến lớn mà vẫn không có danh phận gì, sau này phải nhập vào gia phả, nghĩ rằng hắn đứng hàng thứ ba, liền trực tiếp gọi là Từ Tam, rất dễ nhớ. Bất quá không ai ngờ được sau này tiểu thứ tử thi Đình lại liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên. Không biết phụ thân đầy đàn tôn tử của hắn có hối hận vì đã không đặt cho hắn cái tên uy phong một chút hay không.

Từ Tam năm nay bốn mươi tám tuổi, hắn không có quan hệ thân thích với hoàng thất, từ sau khi Nguyễn Hồng Phi rời đi thì vị trí Hộ bộ thượng thư liền bỏ trống, Từ Tam lấy thân phận là tam phẩm Thị lang mà đánh lui phần đông đối thủ cạnh tranh, tiến lên chức vị Hộ bộ thượng thư, bản lĩnh xem như không thấp. Vì hắn xuất thân từ Hàn Lâm viện, lúc trước Phượng Cảnh Kiền phái hắn đến Đạo Trai giảng bài cho các hoàng tử, Minh Trạm ở trong cung cũng học vài năm. Lúc ấy Từ Tam còn ở Hàn Lâm viện, chức quan không cao, cũng không khinh thường tiểu câm Minh Trạm, vì chuyện này mà khi Minh Trạm làm thái tử, Phượng Cảnh Kiền đã tiếp tục phái Từ Tam làm thái tử phó cho Minh Trạm. Nếu không có gì xui xẻo thì cuộc sống phú quý đã ôm chắc vào trong tay.

Từ Tam là người có tiêu chuẩn nhất định, hắn sẽ không khen trực tiếp như thế này À, chữ của điện hạ có thể so với nhị Vương, như vậy rất nịnh nọt, hạ thấp phẩm chất của Thượng thư, hắn mỉm cười, nói đúng trọng tâm. “Nét chữ của điện hạ quả thật tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, nếu kiên trì bền bỉ thì nhất định có thể trở thành một thế hệ danh gia.” Lời nói phía sau chính là đang nịnh nọt. fynnz.wordpress.com

“Đây đây, hiện tại mỗi ngày ta đều phải xem tấu chương, phê ít nhất một vạn chữ.” Minh Trạm nói một cách hào phóng, “Cho dù là một con heo mỗi ngày cầm bút khoa tay múa chân như vậy thì cũng luyện được chữ đẹp, huống hồ gì là ta.”

Lý đại nhân không cẩn thận, bất ngờ phun trà xuống đất, vội vàng tạ tội vì đã thất lễ trước ngự tiền. Vĩnh Ninh Hầu là người thẳng tính, vì trong lòng phải nhịn cười mà trên tay dùng sức quá độ, làm cho tách trà thanh nhuận trên tay bị bóp nát thành bột, bột phấn từ trên tay rơi xuống chân. Muốn không thất lễ cũng không được.

Vẫn là Lại bộ thượng thư Trịnh lão đại nhân lão luyện thành thục, trong mắt mỉm cười, nắm bàn tay rồi ho nhẹ một tiếng, ung dung khen ngợi, “Điện hạ nói chuyện thật khôi hài.”

Phượng Cảnh Kiền nhịn không được mà nở nụ cười, mắng một câu, “Đáng lý nên để phụ vương của ngươi ở đế đô đến sang năm hẵng về Vân Nam thì mới đúng.”

Phượng Cảnh Nam luôn nghiêm khắc đối với Minh Trạm, tức liền mắng, Minh Trạm cãi lại thì sẽ bị đánh, nhiều lần như thế khiến thanh danh dạy con rất nghiêm của Trấn Nam Vương dần dần truyền ra ngoài. Nếu hôm nay lời này của Minh Trạm bị Phượng Cảnh Nam nghe thấy thì Phượng Cảnh Nam tuyệt đối không cho Minh Trạm được sống thoải mái. Về phần Phượng Cảnh Kiền, hắn có vẻ đã quen làm người tốt, với lại hắn cũng thích cá tính hài hước của Minh Trạm, không giống đệ đệ của mình, bị Minh Trạm chọc giận một chút liền đánh liền đá.

Minh Trạm nghĩ đến việc Phượng Cảnh Nam đã rời khỏi đế đô thì cuộc sống của mình cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nhịn không được mà thì thầm cười hỉ hỉ hỉ một cách quái dị, khiến người nghe phải rét run.

Bá điệt hai người đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương thì chợt nghe Phùng Thành tiến vào bẩm báo: Hộ bộ thượng thư Từ Tam, Công bộ thượng thư Lý Bình Chu đại nhân cầu kiến.

Phượng Cảnh Kiền đương nhiên tuyên triệu.

Hai người đều là đạp tuyết mà đến, chẳng qua sắc mặt cũng không quá tốt, có chút mệt mỏi, có chút tiều tụy, từ khi thái tử điện hạ nhập chủ cung đình, vào triều nghe bẩm báo thì bá quan văn võ đều cảm thấy: mệt mỏi quá.

Muốn nói trước kia Minh Trạm ở Chiêu Nhân cung một thời gian, nhưng lúc ấy hắn chỉ cho rằng bản thân mình là trấn sơn thái tuế, chỉ cần hắn ở là đủ rồi, cũng không nhúng tay vào triều chính, vì vậy bọn họ vẫn chưa hiểu rõ tính tình của hắn.

Cũng không phải tính tình của Minh Trạm không tốt hoặc là có gì kỳ quái, ngược lại, hắn bình dị gần gũi, thỉnh thoảng có người làm hắn nghẹn một câu thì hắn cũng không tức giận, thật là có khả năng chịu đựng. Nhưng nếu ngươi muốn đấu khẩu với hắn thì cực kỳ khó chơi.

Tỷ như ngày hôm qua, Phượng Cảnh Kiền thấy tuyết rơi thật đẹp, hoa mai nở rộ trong vườn, hồng mai tuyết trắng, mấy tháng nay cũng quá xuôi chèo mát mái, Phượng Cảnh Kiền liền triệu cận thần cùng mình thưởng tuyết ngắm mai, có thể ở bên cạnh Phượng Cảnh Kiền đều là người có thủ đoạn, mọi người thi từ phụ xướng, rất tao nhã.

Trong tình cảnh này, Phượng Cảnh Kiền đương nhiên muốn Minh Trạm bộc lộ bản lĩnh của mình, nào ngờ vừa quay đầu thì đã không thấy tung tích của thái tử, nhưng nhìn ra xa thì cảm thấy có mùi thịt nướng bay đến, khiến mọi người thèm nhỏ dãi.

“Vạn tuế gia, thái tử gia ở bên kia đang xem ngự trù nướng thịt.” Mặc dù Phùng Thành luôn đi theo bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, nhưng mắt vẫn nhìn xung quanh, tai vẫn nghe tứ hướng.

Phượng Cảnh Kiền thấy khói bốc lên từ vọng lâu ở phía xa xa, bèn cười nói, “Trẫm còn tính cùng các ái khanh ở vọng lâu kia uống trà, ai ngờ lại bị tiểu tử này chiếm đoạt trước.” Tuy có oán trách nhưng lại lộ ra vẻ thân thiết, giống như đang giải thích lý do vì sao Minh Trạm lại đương trường rời khỏi như vậy.

Thái tử điện hạ tự mình thu xếp, làm cho vài vị đại thần có hơi chút ….Chuyện này, thái tử điện hạ, ngài cũng quá gần gũi đi!

Những thứ trong hoàng thất đều thứ tốt, bếp lò vàng óng, bên trong là ngân sương thán không khói, các xâu thịt và rau củ đều được đặt lên phía trên, ngự trù gọn gàng lật mặt thức ăn, thỉnh thoảng phát ra những tiếng xì xèo, tuy rằng Minh Trạm tỏ ra đứng đắn khi đi ra ngoài tiếp đón, nhưng ai tinh mắt thì đều nhìn ra ở khóe môi mỏng của Minh Trạm hơi sáng bóng một chút, dí sát vào thì có thể ngửi được mùi thịt nướng. Tên này đã ăn vụng từ sớm rồi.

Phượng Cảnh Kiền xem như không để ý mà chỉ ngửi thấy hương hoa mai thơm ngát lan tỏa xung quanh vọng lâu, mỉm cười tán thưởng, “Hương hoa thật thơm.”

“Đương nhiên rồi, ta cố ý gọi bọn họ lấy ra từ lễ vật mừng hôn lễ mà.” Minh Trạm khoác tay của Phượng Cảnh Kiền, cười nói, “Ta không biết làm thơ, nhưng cảm thấy trời lạnh thì thật muốn ăn thịt nướng. Thứ này ít người ăn thì không vui, chúng ta cùng ăn thịt uống rượu, thật là khoái hoạt.” Lại kéo ghế cho Phượng Cảnh Kiền, hầu hạ Phượng Cảnh Kiền ngồi xuống, khoát tay với các đại thần, “Mọi người an tọa đi.”

“Cái gì trong thành Côn Minh cũng tốt, bốn mùa như xuân, chẳng qua không có tuyết, nướng thịt ăn cũng không có mùi vị.” Minh Trạm đưa mu bàn tay thử độ ấm của bầu rượu rồi nâng cốc cho Phượng Cảnh Kiền, “Mùa đông tuy lạnh nhưng cũng chỉ có mùa đông thì ăn cái này mới có ý tứ.”

Kỳ thật Minh Trạm có một loại tài năng, hắn đối với mọi người đều rất hiền hòa, hắn cũng không phải nhi tử của Phượng Cảnh Kiền, phía dưới còn có hai tiểu hoàng tôn, tuy rằng hắn thân thiết với Phượng Cảnh Kiền nhưng làm thái tử mà vẫn có thể bảo trì thái độ như ban đầu thì thật sự là có bản lĩnh.

Phượng Cảnh Kiền nâng ly, nhưng không nói gì, trái lại nhìn về phía Minh Trạm mà cười nói, “Minh Trạm, thịt nướng là ngươi bày ra, nói vài câu nâng ly chúc mừng đi.”

“Mượn ly rượu này chúc phụ hoàng vạn thọ xuân.” Minh Trạm không hề luống cuống, lời nói cũng khiến người ta yêu thích, Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, uống cạn ly rượu, vài vị đại thần cũng uống theo.

Đám đại thần đều là người tai mắt nhanh nhẹn, lập tức tham dự, “Hình như rượu này là đào hoa nhưỡng mà bệ hạ trân quý nhiều năm.” Lý Bình Chu Lý đại nhân rất thích uống rượu, may mắn đã được nếm qua nên đương nhiên sẽ không quên.

Phượng Cảnh Kiền không thích uống rượu quá nồng, hắn thích loại rượu có vị nhẹ nhàng, uống một chút để lấy hứng, cũng sẽ không say khướt mà trì hoãn chính sự.

Kế tiếp mọi người vừa ăn vừa thảo luận và trò chuyện, Minh Trạm ăn rất khỏe, hắn không đắn đo nhưng cũng không thô lỗ, thể hiện độ tuổi thiếu niên tinh thần phấn chấn, sức ăn cũng mạnh bạo. Đương nhiên sức ăn của Minh Trạm so với tiểu thân thể của hắn thì có vẻ hơi nhiều một chút.

Phượng Cảnh Kiền lúc nào cũng lo lắng Minh Trạm bị đầy bụng, không thể không nhắc nhở hắn một chút, còn phái người dâng trà tiêu thực cho hắn uống.

Minh Trạm dựa vào chiếc ghế lót đệm da sói, thỏa mãn sờ bụng, “Phụ hoàng, ta không sao, mấy ngày nay ta suy nghĩ một chuyện, khiến tóc của ta cũng rụng đi không ít, phải bồi bổ một chút.”

Phượng Cảnh Kiền nhướng mày, “Hử? Đang suy nghĩ chuyện gì?” Với khả năng ăn ý của hai người thì quả thật muốn tung hứng với nhau cũng không cần phải tập luyện trước, chỉ cần một ánh mắt thì tâm ý đã tương thông.

“Ta không biết nhiều về chế độ chiêu mộ binh sĩ, liền yêu cầu bộ binh chuẩn bị chút tư liệu để giải thích.” Minh Trạm nhìn Bộ binh thượng thư Cố Nhạc Sơn, “Trên cơ bản là địa phương sẽ chiêu mộ binh sĩ, sau đó đổi tướng không đổi binh, binh sĩ ở các nơi trên cơ bản là ở ngay tại địa phương để bảo vệ hoặc là ở trong đại doanh, đại khái chính là như vậy, đúng không?”

Cố Nhạc Sơn vội đáp lời, “Điện hạ nói rất đúng, đa phần là như thế.” Minh Trạm nâng lên tách trà tiêu thực rồi uống vài ngụm, nhàn nhã cười cười, “Ta không thích như vậy. Phụ hoàng, không bằng cải cách đi, để cho binh sĩ Giang Nam đến Tây Bắc ở một thời gian. Nam nhân ở Giang Nam giống như hoa đào nhưỡng, thiên về nhẹ nhàng, tuy khôn khéo nhưng lại thiếu đi hào khí của nam nhân ở phương Bắc. Quân nhân phải có chí khí sát phạt, không thể để cho đất Nam giàu có và trù phú lại dưỡng ra xương cốt mềm mại yếu ớt. Năm nay quan ngoại thu hoạch không tệ, có lẽ sẽ không xâm chiếm để tranh giành với chúng ta, hiện tại thiếu khoảng một vạn người cũng không sao.”

Vài vị đại thần đang ăn thịt nướng rất thoải mái, nghe Minh Trạm nói như vậy thì tâm tư liền bắt đầu tính toán. Điện hạ vừa được lập làm thái tử thì liền động binh, muốn làm gì đây?

Trong khi Phượng Cảnh Kiền lại cười hỏi, “Ngươi có suy nghĩ này từ khi nào?”

Đúng vậy, dù sao cũng phải có nguyên do, Hoàng thượng có thể hỏi được nguyên do thì đương nhiên không còn gì tốt hơn, đám người đều vểnh tai chuẩn bị lắng nghe Minh Trạm giải thích, nào ngờ Minh Trạm lại tiến đến bên tai của Phượng Cảnh Kiền, thấp giọng nói thầm vài câu.

Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Nếu như thế thì cứ thử xem sao.”

Lý Bình Chu là người thẳng thắn, trong lòng thầm nói, ngươi đã nói hết phân nửa, còn giả bộ thần bí để làm gì, cười nói, “Nếu điện hạ có diệu kế thì nói ra một chút để chúng thần mở rộng tầm mắt.”

“Vẫn chưa xác định, không tiện nói với các ngươi.” Hiếm khi Minh Trạm khiêm tốn như vậy, hắn đưa tay cầm lấy tách trà, hỏi Từ Tam, “Từ đại nhân, ngươi là Hộ bộ thượng thư, tách trà này ở bên ngoài có thể bán được bao nhiêu bạc?”

Từ Tam cân nhắc rồi nói, “Điện hạ, đồ sứ Thai Nhữ thượng đẳng không chỉ bán một món mà phải bán đủ bộ. Một bộ như vậy ít nhất cũng phải hơn một ngàn bạc.” Cống phẩm đều là đồ tốt, một năm xuất ra bao nhiêu bộ đều có ghi chép, xưa nay có những thứ có tiền mà không mua được, quan lại bình thường có được một hai bộ cũng cảm thấy luyến tiếc không dám dùng.

Minh Trạm thuận thế uống một ngụm trà, cười nói, “Đồ sứ như vậy ở bên ngoài cũng không quá hiếm thấy. Nếu là bình thường thì trên một trăm hay mấy trăm gì đó. Từ đại nhân là nam nhân, ở vùng biển Tô Hàng Lâm, vì an toàn nên triều đình không mở rộng thị trường ở nơi đó. Không phải triều đình không muốn dân chúng có cuộc sống ấm no giàu có, thật sự là nhiều năm như vậy chúng ta cũng không có hải quân cường đại.”

“Muốn luyện binh thì cần có bạc, có thuyền lớn, có tướng, có binh sĩ, binh sĩ phải ăn lương bổng. Từ đại nhân là Hộ bộ thượng thư, Cố đại nhân là Bộ binh thượng thư, còn có Lý đại nhân là Công bộ thượng thư, hiện tại các ngươi đánh giá thử xem, lấy năm vạn hải quân để tính toán thì cần phải tốn bao nhiêu bạc?”

Minh Trạm đột nhiên đặt ra nan đề, yêu cầu kết quả, ba vị đại nhân đành châu đầu ghé tai, tính toán sơ bộ, hiện tại triều đình không dư giả, bọn họ cũng không quá ủng hộ Minh Trạm tiêu bạc luyện binh. Qua một lúc sau, Từ Tam đại nhân nghiêm mặt kêu khổ, “Thần không phải công phu sư tử ngoạm, thật sự là như thế tử đã nói, những người này ở trên biển chẳng những phải có thuyền còn phải có binh pháo đao thương, tính tổng cộng phải mất trăm ngàn ngân lượng. Điện hạ, nay ngân khố không dư giả, cho dù là một trăm vạn cũng không đủ~” Ba chữ cuối cùng lộ ra một chút thê lương, trước tiên nói rõ ta cũng không có bạc a.

Minh Trạm đương nhiên sẽ không bị hắn hù dọa, cười nói, “Các ngươi không cần lo lắng đến chuyện ngân lượng, ta có cách moi ra bạc.”

Từ Tam nhất thời kinh hỉ, “Chẳng lẽ là Trấn Nam Vương phủ….” Trấn Nam Vương phủ là thế lực gì, kỳ thật Từ Tam cũng không rõ, bất quá vài mỏ bạc ở Vân Nam là có thật. Như vậy không cần phải u sầu vì chuyện ngân lượng, trước kia cảm thấy Minh Trạm là ngoại nhân, nay Minh Trạm đã là thái tử, đương nhiên hắn sẽ thiên về phía đế đô hơn.

Lúc này đám quan viên hiển nhiên lộ ra da mặt dày, ngay cả tam triều nguyên lão Lý đại nhân cũng không sợ mất mặt mũi mà cứ vui vẻ nói, “Như vậy thì tốt quá rồi.”

Cố đại nhân tiếp tục khen, “Điện hạ thật sự là thâm minh đại nghĩa, chính là tấm gương cho chúng thần.” Hận không thể cột chắc chuyện này để Minh Trạm khỏi phải lật lọng.

Nếu là da mặt mỏng thì nhất định sẽ bị đám lão già này bắt chẹt, Minh Trạm cũng không phải hồ đồ, hắn thầm cười hỉ hỉ một trận, cười đến mức đau cả bụng, gò má ửng đỏ, hơn nửa buổi mới lấy lại hơi, vừa cười vừa trêu ghẹo, “Các ngươi đừng nói lời này với ta, nói với phụ vương của ta đó, hắn nhất định sẽ nói, chỉ nghe nói sinh nữ nhi thì tốn của hồi môn, vì sao hắn sinh nhi tử mà cũng phải tốn của hồi môn như vậy a?”

Ba người bị Minh Trạm làm nghẹn họng, da mặt vừa dày vừa già nua lộ ra đỏ bừng thẹn thùng, Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy cũng phì cười.

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.