Ồn Ào Nhỏ

Chương 40: Đối xử với Băng Ảnh




Biết rõ Hạ Vệ Thần cố ý trừng phạt những người đo, đạo diễn một vở kịch để những người đó oán hận nàng, nhưng mắt thấy Mỵ thị nhân đang bị đánh kêu đau một cách thê lương, Diệp Vân Sơ không chịu được mở miệng quát nhỏ:

-Dừng tay!

Thấy Diệp Vân Sơ lên tiếng ngăn cản, trên mặt Hạ Vệ Thần cũng không hiện lên vẻ ngoài ý muốn, như đã sớm biết trước nàng sẽ ngăn cản, chỉ thấy mày kiếm của hắn gảy nhẹ, hé mắt nhìn Diệp Vân Sơ, bên mép hiện lên nụ cười khinh thường, thản nhiên nói:

-A? Vương phi có gì muốn nói với Bổn Vương sao?

Diệp Vân Sơ cắn môi, sau đó mới bình tĩnh hỏi:

-Điện hạ vì sao trách phạt các nàng?

Hạ Vệ Thần cười một tiếng chê cười, nụ cười làm gương mặt hắn điên đảo mọi người, nhưng lại phun ra những lời làm đáy lòng người khác lạnh lẽo:

-Bởi vì các nàng đáng bị phạt, thân là nô tài, bất kính với chủ nhân là tội, thân là thị thiếp, coi rẻ chính thất là tội, phạm thượng, va chạm với Vương phi, tội thêm một bậc! Chẳng lẽ Vương phi cho là các nàng không đáng bị phạt? Hay là Vương phi mềm lòng không xem được các nàng chịu tội?

Diệp Vân Sơ nhất thời cứng họng, tiếng kêu thảm thiết của Mỵ thị nhân vẫn vang lên ở bên trong, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Hạ Vệ Thần, một lúc lâu sau mới cắn răng nói:

-Mỵ thị nhân cũng không phải cố ý đụng vào nô tỳ, chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình Mỵ thị nhân, nếu điện hạ trách phạt chuyện này thì cũng nên trách tội nô tỳ!

Môi Hạ Vệ Thần khẽ nhếch, con ngươi đen quét qua đôi mắt Diệp Vân Sơ, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói:

-Nếu Vương phi muốn bị phạt, Bổn Vương sao có thể không thành toàn tâm ý của Vương phi?

Nói xong, hắn quay đầu, lạnh lùng sai thị vệ đang đánh Mỵ thị nhân:

-Dừng tay, Vương phi có lòng tốt không muốn thấy Mỵ thị nhân chịu tội, mau chuyển sang phạt Vương phi! Còn nữa, đây là Vương phi tự nguyện nhận phạt, nên phạt lên năm mươi trượng!

Năm mươi trượng! Diệp Vân Sơ nghe vậy không khỏi hít phải một hơi toàn khí lạnh, Mỵ thị nhân lúc nãy chỉ bị đánh có mười trượng, mà cũng bị đánh đến nỗi ngất lên ngất xuống, máu me be bét, mà nàng bây giờ bị đánh so với Mỵ thị nhân còn thêm năm mươi trượng, nếu bị đánh đủ số trượng đo, nàng không thể chết, nhưng cũng chỉ còn chút hơi tàn. Không nghĩ Hạ Vệ Thần lại tàn nhẫn như vậy, chủ ý hắn đã quyết, không để nàng sống dễ dàng, muốn nàng không sống nổi.

Nhưng lời lúc trước nàng đã nói ra khỏi miệng, bây giờ trăm triệu cũng không thể rút lại, nữa là hôm nay trách phạt cũng không thể lùi lại nửa bước.

Song đúng lúc này thì hai đầu gối Thu Tứ vẫn đi theo Diệp Vân Sơ đã mềm nhũn, quỳ sụp dưới mặt đất, run giọng nói:

-Điện hạ, chủ nhân nhà nô tỳ là thân thể ngàn vàng, lại là công chúa An Khánh, mong điện hạ tha cho chủ nhân, nô tỳ, nô tỳ nguyện chịu phạt thay chủ nhân.

Lời Thu Tứ vừa nói ra, sắc mặt Hạ Vệ Thần trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, cười lạnh một tiếng, nói:

-Hay cho thân thể ngàn vàng, hay cho công chúa An Khánh! Nô tài kia không nói, Bổn Vương cũng quên mất, nếu công chúa An Khánh có xảy ra sơ suất gì ở nơi này, Hoàng đế An Khánh làm sao bỏ qua? Xem ra ngươi thân là công chúa lá ngọc cành vàng, Bổn Vương thật đúng là không dám tự tiện trách phạt! Tốt thôi, nô tài của ngươi đã trung thành như thế, vậy Bổn Vương sẽ để nô tài ngươi chịu phạt thay!

Hạ Vệ Thần nghiến răng nghiến lợi nói, từ sâu trong tâm đã hận không thểđem Diệp Vân Sơ băm thây ra ngàn vạn mảnh! Nếu không phải là ả, sao hắn và Tuyết nhi có thể hữu duyên vô phận được?

-Thu Tứ, ngàn vạn cũng không thể…

Thấy Thu Tứ tự nguyện chịu phạt, trong lòng Diệp Vân Sơ quýnh lên, đang muốn khuyên ngăn, lời còn chưa nói hết, đã thấy Hạ Vệ Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, lạnh giọng quát:

-Còn chưa ra tay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.