Ồn Ào Nhỏ

Chương 34: Đoạt vị




Lời của Diệp Vân Sơ làm Hạ Vệ Thần càng tức giận hơn nhưng cũng làm hắn tỉnh ngộ. Nữ tử xấu xí này nói không sai, ngày đó, hắn cầu hôn trên đại điện An Khánh, mọi người đều biết người hắn muốn lấy là Diệp Vân Tuyết, mà lão già An Khánh biết rõ hắn muốn thành thân với Diệp Vân Tuyết, nhưng lại đem nữ tử xấu xí này tới, mục đích của lão ta khi làm chuyện này chỉ có một, đó là biến ả xấu xí này thành một quân cờ để dựng lên ngọn cờ chiến tranh, chỉ cần hắn trong cơn tức giận giết nàng thì lập tức sẽ khởi xướng lên chiến tranh giữa An Khánh và Đông Ly, mà lão già An Khánh đã sớm chuẩn bị khai chiến từ trước, chỉ chờ đến ngày quân cờ này chết, lập tức khởi binh tấn công vào biên cương.

Nhưng nhục nhã ngày hôm nay sao có thể không báo? Ngày đó hắn có đủ lực để có thể công phá biên cảnh của An Khánh, ngày khác hắn cũng có thể dễ dàng làm được. Mưu lớn phải nhẫn nhục, hôm nay để cho lão già An Khánh cùng ả xấu xí này sống thêm ít thời gian! Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, hắn tha cho cái mạng chó của nàng, cũng không có nghĩa sẽ cho nàng sống dễ dàng, hắn muốn cho nàng biết, thế nào, là sống không bằng chết, đây là kết quả của việc đã chọc giận hắn!

Nghĩ vậy, tức giận trong lòng Hạ Vệ Thần giảm vài phần, mày kiếm hắn giãn ra nhìn Diệp Vân Sơ, lạnh giọng quát:

-Vương phi dung mạo xấu xí lại thất đức, cách chức đuổi vào lãnh cung Bích Diện uyển, sau này không ai được phép tới đó, tránh dọa người hầu trong cung!

Nghe lời nói của Hạ Vệ Thần, trong lòng Diệp Vân Sơ thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt, khom người hướng Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng nói:

-Đa tạ điện hạ khai ân!

Nhìn dung nhan Diệp Vân Sơ xấu như ác quỷ, trong lòng Hạ Vệ Thần càng thêm chán ghét, hắn muốn dời ánh mắt đi nhưng lại bị đôi mắt trong trẻo, sáng như nước mùa thu hấp dẫn, làm hắn khó có thể dời mắt.

Trong lòng không khỏi nhớ lại tối hôm đó, đôi mắt sáng trong trẻo, nhớ tới Tuyết nhi của hắn, lòng Hạ Vệ Thần lại càng tức giận không thôi, phẫn nộ quát lên:

-Cút ngay đi!

Diệp Vân Sơ khẽ mỉm cười, không đợi người dưới lại gần liền chậm rãi đi ra ngoài. Dáng điệu nàng uyển chuyển, cử chỉ dịu dàng, mái tóc đen thả xuống giống như thác nước tới tận thắt lưng, nhẹ phiêu diêu theo bước chân của nàng, từ sau lưng nhìn lại thì giống như tiên tử đang cưỡi mây vậy.

Nhìn bóng lưng Diệp Vân Sơ giống như tiên tử, Hạ Vệ Thần không khỏi nhớ lại đêm khó quên đó, đường cong hấp dẫn của nàng, còn làn da mềm mại, làm máu trong người như muốn trào ra. Cho nên ở thời điểm hắn tấn công biên giới An Khánh đã quyết định thu binh, chỉ vì có thể mong cưới được nàng. Nhưng cả trăm lần cũng không nghĩ tới sẽ bị lão già An Khánh kia bày trò.

Tuyết nhi, Tuyết nhi của hắn! Đó là người phụ nữ của hắn, không ai có thể đoạt nàng đi! Vì nàng, khai chiến cũng An Khánh hắn cũng không tiếc! Trong tâm quặn đau, lửa giận bùng lên toàn thân, đôi mắt đen của Hạ Vệ Thần tăng thêm mấy phần lạnh lùng và bạo ngược, giống như ác ma ở địa ngục u ám.

Không thể kiên nhẫn! Hạ Vệ Thần hắn cũng không phải là người dễ xúc động, trong tâm hắn chỉ muốn thành thân, nhưng cũng không phải người trong lòng hắn, ngày hắn khởi binh, cũng là lúc ả xấu xí kia phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.