Ồn Ào Nhỏ

Chương 14: Trên đường hồi kinh




Mà hơn mười môn phái cương quốc cũng rất ủng hộ Nam Đường cương quốc, ít có phân tranh, kể từ đó, con dân trong mảnh sơn hà này có thể nói là an cư lạc nghiệp, như ở trong thế ngoại đào nguyên.

Lý Thất Dạ đi không bao xa liền tiến vào trong một toà thành cổ. Tại Nam Đường chi địa, thành trấn nơi này cùng với những địa phương khác là không giống.

Ở chỗ này, không có thành trì cao ngất, không có đại đạo rộng lớn, không có kiến trúc trang nghiêm, ở trong cả tòa cổ thành này, chính là dòng sông vờn quanh, từng đầu nước sông bốn phương thông suốt, quán xuyên mỗi một nơi hẻo lánh trong cả tòa cổ thành.

Tại một tòa cổ thành dạng này, chỉ cần ngươi ngồi lên một chiếc thuyền, ngươi liền có thể đi đến bất kỳ chỗ nào trong thành.

Hơn nữa, trong thành này, không chỉ là dòng sông bốn phương thông suốt, đồng thời ở trong thành có rất nhiều cổ thụ to lớn, có thể nói, ở chỗ này, khắp nơi là bóng cây xanh râm mát, ở chỗ này, khắp nơi là nước chảy, cho người ta một loại cảm giác Lưu Thủy Nhân Gia.

Lý Thất Dạ bộ dáng chật vật, thậm chí có thể nói là đầu bù cấu mặt, nhưng mà, hắn một cái thoạt nhìn giốngnhư phàm nhân đi ở trong thành cổ như vậy, lại không có làm người khác chú ý chút nào, nhiều nhất mọi người coi hắn là một tên ăn mày mà thôi.

Bộ dáng giống như Lý Thất Dạ, tu sĩ là sẽ không nhìn nhiều hắn một chút, chỉ có phàm nhân từ bên cạnh hắn trải qua sẽ ném cho hắn năm ba đồng tệ.

Cho nên, Lý Thất Dạ đi không bao xa, liền nhận được không ít đồng tệ, nguyên nhân rất đơn giản, nơi này là đất lành, an cư lạc nghiệp, phàm nhân đều là trôi qua khá giàu có, đối với một tên ăn mày như Lý Thất Dạ, phàm nhân cũng là cam tâm tình nguyện bố thí.

Nhìn đồng tệ trong tay một chút, Lý Thất Dạ không khỏi cười một tiếng, cũng tiện tay đem đồng tệ thu lại.

- Tiểu hữu, tiến đến uống một ly rượu như thế nào?

Thời điểm Lý Thất Dạ trải qua một gốc đại thụ che trời, một thanh âm quen thuộc vang lên.

Cây đại thụ che trời này sinh trưởng tại bờ sông, dưới tàng cây có một tiệm rượu tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải địa phương người bình thường có thể tới ăn uống.

Lúc này, vị trí sát đường của tiệm rượu có ngồi hơn mười tu sĩ, hơn mười tu sĩ này có thể được xưng là người quen biết cũ của Lý Thất Dạ, bọn hắn chính là đoàn người Y Xuyên.

Lúc này, Y Xuyên tay nâng chén rượu, hướng Lý Thất Dạ chào hỏi, mười phần khách khí.

Lý Thất Dạ nhìn Y Xuyên một chút, nở nụ cười, sải bước đi vào, đại mã kim đao hướng trước mặt Y Xuyên ngồi xuống. Cái này khiến đệ tử ngồi ở bên cạnh Y Xuyên không thể không chuyển ra vị trí.

Gặp Lý Thất Dạ ở trước mặt hoàng chủ khinh thường như thế, có chút đệ tử trong nội tâm bất mãn, mà Y Xuyên lại không trách móc, hắn là mười phần thưởng thức người trẻ tuổi trước mắt này.

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Lý Thất Dạ đại mã kim đao ngồi xuống, vừa cười vừa nói.

Lúc này bộ dáng Lý Thất Dạ đầu bù cấu mặt cùng thần thái đại mã kim đao kia không hợp nhau, nhưng mà, không hợp nhau như vậy xuất hiện ở trên người Lý Thất Dạ, lại là chuyện đương nhiên.

Y Xuyên để người ta rót đầy cho Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ ngửa đầu liền uống một hơi cạn sạch, không khỏi cảm khái thở dài một tiếng, nói ra:

- Chính là cái vị này, rượu ngon vùng sông nước, luôn luôn không đồng dạng, mỗi lần đi ngang qua, đều muốn nâng ly một phen.

Sau khi Lý Thất Dạ uống xong, Y Xuyên cười cười, nói ra:

- Nói như vậy tiểu hữu không phải nhân sĩ cảnh nội Nam Đường.

- Bốn biển là nhà.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:

- Bất quá, Nam Đường là một địa phương để cho người ta quyến luyến, lại tới đây, khiến cho người tâm thần thanh thản.

Y Xuyên cười nói ra:

- Tiểu hữu không nghĩ tới lưu lại? Tìm sư môn, một lòng vấn đạo, thẳng tiến đại đạo chi môn.

- Nói như vậy, ngươi là muốn thu ta làm đồ đệ rồi?

Lý Thất Dạ đặt chén rượu xuống, nở nụ cười, nhìn lấy Y Xuyên nói.

- Hừ, ở trước mặt bệ hạ chớ có hành vi phóng túng!

A Bảo gặp Lý Thất Dạ khinh thường như thế, một bộ không coi ai ra gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói ra.

Y Xuyên lắc nhẹ tay, ngăn lại a Bảo, cười nói ra:

- Không dối gạt tiểu hữu, lão phu đích thật là có ý tứ này, nếu như tiểu hữu nguyện ý, không ngại bái nhập môn hạ của ta. Mặc dù nói, lão phu không dám nói để ngươi vấn đỉnh thiên hạ, nhưng, tuyệt đối có thể để ngươi có cơ hội đại triển quyền cước.

Y Xuyên đích thật là mười phần thưởng thức Lý Thất Dạ, cho nên, để hắn ra suy nghĩ thu đồ đệ. Hắn thấy, có đôi khi đệ tử thiên phú tốt ngược lại dễ dàng tìm, tương phản đệ tử có đại nghị lực, có kiên định càng khó tìm hơn.

- Ngươi có hảo ý ta là tâm lĩnh.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:

- Ta thích phiêu bạt tứ hải, khắp nơi là nhà, đột nhiên an định lại, nhiều hơn một phần ý thức trách nhiệm, cái này khiến ta không thoải mái.

Lý Thất Dạ lời này là nửa thật nửa giả, lời nói trước là thuận miệng nói, nửa câu sau đích thật là thật.

- Tiểu hữu chê môn hộ ta nhỏ?

Y Xuyên cười nói ra:

- Nếu như vậy. Ta cũng không trách móc.

Tại đương kim Nam Xích Địa, Y Xuyên không phải hạng người tuyệt thế gì, nhưng cũng coi là nhân vật có chút phân lượng. Hắn người này mặc dù không có thiên phú tuyệt thế, nhưng mà, có ý chí rộng lớn, hắn là một người bình dị gần gũi.

- Hừ, Tô Hàng quốc ta tại Nam Cương chi địa cũng là một đại cương quốc! Bệ hạ chính là một Thánh Hoàng, thu ngươi làm đồ đệ. Đây là vinh hạnh của ngươi!

A Bảo gặp Lý Thất Dạ cự tuyệt, không khỏi hừ lạnh một tiếng, biểu thị bất mãn.

Trên thực tế, vãn bối sau lưng Y Xuyên cũng không ít đối với Lý Thất Dạ bất mãn, thậm chí là nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, theo bọn hắn nghĩ, một phàm nhân như Lý Thất Dạ có thể bái nhập bệ hạ bọn hắn là một đại vinh hạnh, nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ cự tuyệt, này làm sao không khiến bọn hắn cảm thấy bất bình đây.

- Không thể nói bừa.

Y Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, đối với bọn người a Bảo nói ra:

- Người có chí riêng. Cái này không có gì lạ.

Hắn thân là hoàng chủ, nhưng không có kiêu ngạo của hoàng chủ.

Lý Thất Dạ uống một ly rượu ngon, nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:

- Ngươi thật sự là một người tốt, hôm nay uống một ly rượu ngon của ngươi, ta liền thiếu ngươi một cái nhân tình, về sau có chuyện gì, có thể tới tìm Lý Thất Dạ ta.

Thời điểm Y Xuyên nghe được cái tên "Lý Thất Dạ" này cảm thấy có chút quen tai, cảm giác giống như ở nơi nào nghe qua, nhưng mà lại không nhớ nổi, hắn không khỏi tinh tế suy nghĩ.

- Chuyện gì đều có thể tìm ngươi?

A Ly nháy con mắt một cái, tò mò nói.

Lý Thất Dạ nhìn lấy tiểu cô nương này, nở nụ cười, gật đầu nói ra:

- Không sai, sự tình gì đều có thể tìm ta, bất quá, chỉ hạn một lần.

- Thật hay giả?

A Ly hé miệng cười khẽ, nói ra:

- Cái này nghe giống như là khoác lác, ngươi chỉ là một phàm nhân mà thôi, sư phụ của chúng ta làm sao có thể hướng ngươi xin giúp đỡ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.