Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo

Chương 5: Đã lâu không gặp




Sau một phen giáo dục Liên Duyệt rốt cục thả Tần Vô Phong rời đi.

Tần Vô Phong theo thường lệ đi tới gian phòng Vân Khuynh, lúc đến lại phát hiện trong phòng không có ai, hắn ngẩn người xong mới nhớ tới sáng sớm bởi vì tắm rửa, hắn đã đem Vân Khuynh ôm tới phòng hắn.

Lẽ nào, hiện tại Vân Khuynh còn đang ở chỗ hắn???

Tần Vô Phong xốc lại tinh thần, quét sạch trầm trọng vừa rồi, sắc mặt tĩnh lại, đi đến gian phòng của mình.

Vân Khuynh quả nhiên là ở chỗ hắn, đồng thời đang bình yên ngủ.

Tần Vô Phong đứng ở trước giường chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Vân Khuynh, nhìn nhìn hắn đột nhiên nhớ tới lời nương nói với hắn, phải để Vân Khuynh quen thuộc thân mật giữa bọn họ...

Như vậy, nhân cơ hội này, từ nay về sau ngủ cùng giường thế nào???

Tần Vô Phong nghĩ, sau đó không quấy rối Vân Khuynh, động tác mềm nhẹ cởi quần áo chui vào trong chăn bông.

Thế nhưng thân thể mang theo cảm giác mát lạnh, vẫn khiến Vân Khuynh vốn ngủ không say lập tức tỉnh lại.

“Ngô...”

Y chậm rãi mở mắt, nhưng trước mắt một mảnh tối đen, thân thể mang theo cảm giác hơi mát lạnh dán lên người y, thân thể y trong nháy mắt cứng ngắc.

“Đại ca???”

Trong bóng đêm, y thử hỏi.

Trong ánh mắt Tần Vô Phong chứa đựng ôn nhu, tinh tế nhìn y, nhẹ nhàng mở miệng: “Ân, đánh thức ngươi???”

Vân Khuynh lắc đầu: “Không có... Vốn không phải ngủ rất say... Ách...”

Y đang nói, cánh tay thon dài của Tần Vô Phong bá đạo đặt lên thắt lưng y.

“Đại ca, chúng ta...”

“Vân nhi, thời gian không còn sớm, đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi.”

Tần Vô Phong điềm nhiên như không mở miệng, trong bóng đêm Vân Khuynh cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng hắn lại có thể đem tất cả biểu tình của Vân Khuynh nhìn không xót cái gì.

Nét mặt Vân Khuynh bởi vì hắn tiếp xúc mà hiện lên đỏ ửng khiến hắn phi thường vui vẻ, xem ra, đích xác như lời nương hắn nói, Vân Khuynh đối với hắn, hẳn là có tình.

“Nhưng đại ca, này...”

Vân Khuynh đang muốn kháng nghị, y nghĩ cả người từ trong ra ngoài đều xấu hổ đến cực điểm, tối hôm qua vừa trải qua một đêm điên cuồng, đêm nay lại còn phải thân mật ngủ cùng nhau???

Tần Vô Phong tự nhiên là biết Vân Khuynh muốn nói cái gì, hắn cong môi nói: “Hiện tại đã vào đêm, Vân nhi quay về phòng mình có chút không thích hợp, mà trong phòng đại ca chỉ có một cái giường...

Nếu như Vân nhi thực sự chú ý, đại ca liền đi xuống ngủ trên ghế dài...

Chỉ là khí trời hiện tại, ngủ ở trên ghế, nhất định sẽ rất lạnh...”

Học đi đôi với hành, Liên Duyệt kêu Tần Vô Phong làm bộ thụ thương gì gì đó, Tần Vô Phong làm không nổi, như vậy, giả vờ đáng thương hẳn là vẫn được.

Kỳ thực lấy võ công của hắn, đứng trong đất tuyết nguyên một đêm cũng không sao, chỉ là, để tranh thủ Vân Khuynh đồng tình, hắn liền nói như vậy.

Vân Khuynh vừa nghĩ tới bên ngoài trời băng đất tuyết, hiện tại lại hơn nửa đêm, nếu như thật để Tần Vô Phong ngủ trên ghế dài, Tần Vô Phong nhất định sẽ bị cảm lạnh, vừa nghĩ như thế y liền nhẹ dạ.

“Hay là thôi đi... Ban đêm rất lạnh, đại ca, vẫn là lưu lại đi!!!”

Vân Khuynh chậm rãi mở miệng, nét mặt càng thêm đỏ ửng.

Dưới màn đêm che giấu, ý cười bên môi Tần Vô Phong cũng càng sâu thêm.

Ngủ cùng giường, có thể nhìn khuôn mặt lúc y đang ngủ, lúc tỉnh lại, cũng có thể nhìn thấy dung nhan của y đầu tiên, mới chỉ tưởng tượng một chút, Tần Vô Phong liền thấy hạnh phúc không gì sánh được.

Duy nhất không hoàn mỹ chính là vừa đụng đến Vân Khuynh, thân thể hắn liền nổi lên phản ứng, hắn nổi lên phản ứng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì, chỉ có thể nhịn, nỗ lực nhịn, bởi vậy ngủ cùng giường, đối với Tần Vô Phong mà nói, là một dày vò vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Mặt khác, ngoại trừ tối hôm qua có chút hoang đường, đây vẫn là lần đầu tiên Tần Vô Phong ngủ cùng Vân Khuynh.

Cho nên cả đêm, trong lòng Tần Vô Phong tràn đầy tình tự ấm áp, cảm giác hạnh phúc có chút nghi ngờ là ảo giác nơi đáy lòng hắn khiến hắn vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, thẳng đến hừng đông.

Sáng sớm, Vân Khuynh như trước đang ngủ, hơn nữa bởi vì ban đêm rất lạnh, y vô ý thức tới gần Tần Vô Phong, càng dựa càng gần, cuối cùng cả người đều dựa sát vào lòng Tần Vô Phong.

Vân Khuynh chưa tỉnh lại, Tần Vô Phong tự nhiên sẽ không quấy rối, hắn lẳng lặng ôm Vân Khuynh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của y, tâm tư hàng vạn hàng nghìn. Chỉ là hắn không muốn quấy rối Vân Khuynh ngủ, không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy, ngày mới chưa lên bao lâu, vị nương cực kỳ để bụng nhi tử của hắn liền hăng hái bừng bừng chạy tới.

Hơn nữa, Liên Duyệt luôn luôn tri thư đạt lễ trong lòng Tần Vô Phong, dĩ nhiên ngay cả cửa cũng chưa gõ, trực tiếp đá cửa mà vào.

“Tiểu Khuynh, ta lại tới, ngươi đã dậy chưa???”

Liên Duyệt hấp tấp chạy vào cửa, hấp tấp vén lên màn giường.

Tần Vô Phong nhăn chặt lông mày, rất sợ Liên Duyệt làm Vân Khuynh giật mình tỉnh giấc, nhưng động tác của Liên Duyệt không nhẹ, thanh âm cũng không nhỏ, Vân Khuynh cho dù ngủ rất say, cũng bị thanh âm kia đánh thức.

Y chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy mình được vây trong một vòng tay ấm áp, cực kỳ ấm áp, ngủ cũng dị thường thoải mái, toàn thân xương khớp của y đều bởi vì nằm ở trên giường quá lâu mà trở nên mỏi nhừ, ngay cả muốn nắm tay ngáp một cái cũng run run không ngớt.

Đem khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ ửng đỏ cọ cọ trước ngực Tần Vô Phong, lông mi dày dài của y run rẩy, chậm rãi mở một đôi mắt to không quá tỉnh táo.

Lúc này, Liên Duyệt vén lên màn giường, thấy tình cảnh trong giường xong, đang mắt to trừng mắt nhỏ với đại nhi tử có chút không vui của nàng.

Trong lòng Liên Duyệt sợ hãi than, đại nhi tử của nàng thật giỏi, mới vậy mà đã nhanh tay kéo tiểu Khuynh lên đến trên giường.

Tần Vô Phong có chút buồn bực mẫu thân nhà mình quấy rối Vân Khuynh ngủ.

Vân Khuynh mở mắt ra xong, mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Liên Duyệt, trong giây lát dường như trở lại kiếp trước, y hơi nhe răng cười với Liên Duyệt, phi thường tự nhiên mở miệng nói: “Tỷ.”

Liên Duyệt nghe vậy lập tức mặc kệ Tần Vô Phong, nhìn về phía Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ta xem ngươi chính là có xu hướng phát triển thành tiểu trư, mang thai mười tháng cũng không thể mỗi ngày đều nằm trên giường, thỉnh thoảng vận động vẫn rất cần thiết, ngày hôm nay ngươi không được ngủ, mau đứng lên cho ta.”

Tiếng tiểu Khuynh này khiến Vân Khuynh triệt để tỉnh táo lại, y a một tiếng xong rồi nói: “Nương.”

Gọi xong lại nhớ tới chuyện tối qua, mới ý thức được mình hiện tại đang nằm cùng giường với Tần Vô Phong.

Trời ạ!!!

Dĩ nhiên bị Liên Duyệt thấy y và Tần Vô Phong ngủ cùng giường!!!

Giết y đi!!!

“Nương, sao ngươi lại tới đây???”

Trong lúc Vân Khuynh kinh hoảng vì Liên Duyệt thấy y và Tần Vô Phong ngủ cùng giường, Tần Vô Phong mở miệng.

Liên Duyệt nhíu mày: “Tiểu Phong, ta là đến tìm tiểu Khuynh, không phải ta nói, tiểu Song đem tiểu Khuynh giao phó cho ngươi, ngươi sao lại để y ngủ mỗi ngày như vậy???

Ta xem y ngoại trừ càng ngày càng giống tiểu trư ra căn bản không giống một người mang thai, nôn nghén cũng không có. Ta còn đang suy nghĩ, có phải là ngủ quá nhiều, thân thể bị bệnh gì rồi không???”

Thật sự là không thể trách Liên Duyệt nghĩ như vậy, dù sao từ tối hôm qua Liên Duyệt nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh liền một mực nằm ở trên giường.

Vân Khuynh như vậy, khiến Liên Duyệt không khó tưởng tượng y bình thường là như thế nào, bởi vậy nàng mới nhắc nhở hai người.

Tần Vô Phong đối với chuyện này hoàn toàn là thường dân, vừa nghe nương hắn nói vậy liền lập tức khẩn trương: “Thật sao???”

Lúc nhìn thấy Liên Duyệt xác định gật đầu, Tần Vô Phong lập tức để Vân Khuynh rời giường.

Sau đó nhìn về phía Liên Duyệt, Liên Duyệt cong môi, mỉm cười lắc đầu rời đi, đem không gian lưu lại cho hai người này, còn nàng ngồi ở gian ngoài chờ bọn hắn rửa mặt chải đầu chỉnh tề.

Vân Khuynh chóng mặt trong chốc lát để Tần Vô Phong giúp y mặc quần áo: “Đại ca, nương nàng...”

Tần Vô Phong sắc mặt hoà dịu, động tác trên tay không ngừng, dõng dạc thoải mái nói: “Không sao, ngươi ta đều là nam nhi thân, ngủ cùng nhau cũng không có việc gì, nương nàng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”

Vân Khuynh chậm rãi nhăn mày, lời tuy là nói vậy, nhưng then chốt là, dù y là nam tử nhưng y cũng là ‘Thê tử’ của người khác, còn là đệ muội của Tần Vô Phong, nói như vậy, y và Tần Vô Phong ngủ cùng nhau vẫn rất kỳ quái.

Tần Vô Phong giúp mình và Vân Khuynh đều quần áo nón nảy chỉnh tề xong, bắt đầu chỉnh lý mái tóc dài đen như mực: “Vân nhi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ngươi xem nương nàng không phải chưa mắng một câu sao, nương sẽ không đem những việc nhỏ này để ở trong lòng.”

Mà kỳ thực nương hắn lúc này là vạn phần hiếu kỳ hắn làm thế nào đem Vân Khuynh kéo lên trên giường.

Vân Khuynh còn có chút thấp thỏm, lẽ nào Liên Duyệt thực sự không để ý???

Kế tiếp biểu hiện rõ ràng không có dị thường của Liên Duyệt nói cho Vân Khuynh, nàng thật sự không đem chuyện y và Tần Vô Phong ngủ cùng giường để ở trong lòng, thẳng đến lúc đó, Vân Khuynh mới thở ra một hơi.

Cùng lúc này, độc của Tần Vô Song rất nhanh liền giải, vết thương trên người, sau mấy lần vận công liền không còn đáng ngại.

Một tâm nhớ thương Vân Khuynh đang đợi lam ngân hoa, Tần Vô Song không muốn ở lâu nửa khắc ở Tà Vu cốc, đến khi thân thể gần bình thường trở lại liền lập tức muốn rời đi.

Tà Vu cốc cốc chủ lần thứ hai tiễn đưa hắn, còn chọn ra hai mươi tộc nhân võ công cổ thuật không tệ muốn hộ tống Tần Vô Song rời đi.

Tần Vô Song mang theo lam ngân hoa uyển chuyển từ chối: “Cốc chủ, chuyện ngày hôm trước Mạc Nguyệt nhất định sẽ không bỏ qua, ta lần này đi nhất định hung hiểm dị thường, cho nên, ta dự định dịch dung ngầm rời đi.

Nếu như cốc chủ phái người hộ tống ta, người sẽ rất nhiều, nhiều người, mục tiêu liền lớn, mục tiêu lớn, sẽ càng nguy hiểm.

Cho nên, ta vẫn là một mình rời đi thì hơn.”

Tà Vu cốc cốc chủ trầm tư nửa ngày: “Được rồi, thế nhưng Tần công tử nhất định phải chú ý an toàn, Bách Mạc Cung là một trong tam đại trọng địa của Liệt Phong quốc, thế lực không thể coi thường, nếu là gặp phải, Tần công tử tận lực dùng trí lấy thắng, tốt nhất không nên cứng đối cứng với bọn chúng.”

Tần Vô Song gật đầu, nhấc chân rời đi.

Tà Vu cốc cốc chủ lại gọi lại hắn, Tần Vô Song nghi hoặc quay đầu lại: “Cốc chủ còn có việc sao?”

Trong tay Tà Vu cốc cốc chủ cầm một hộp ngọc màu lam, đi về phía trước vài bước đuổi kịp hắn: “Con biến dị kim tàm cổ này, thỉnh Tần công tử nhận lấy.”

Tần Vô Song nhíu nhíu mày: “Đây là bảo bối của Tà Vu cốc các ngươi, hơn nữa ta muốn nó cũng không có chỗ dùng.”

Tà Vu cốc cốc chủ lắc đầu: “Không, biến dị kim tàm cổ có lợi rất lớn đối với người tập võ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.