Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 24: Thâm cung sát ý thịnh.




Ngụy Thiên Thành nhìn Chử Ngôn cùng Cố Hành Diễn lái xe rời đi, sức lực trên người như là bị tát cạn, tựa lên tường ngơ ngác nhìn phía trước.

Mẹ hắn còn ở bên cạnh lải nhải, nói Chử Ngôn nói bậy, mấy lời mà hắn trước kia thường thường nghe thấy, khi đó không cảm thấy có gì, nhiều nhất là sau đó tùy ý an ủi Chử Ngôn vài câu, hiện tại lại đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Mẹ, năm đó mẹ luôn nói ảnh của Chử Ngôn là đối thủ cạnh tranh buôn bán của Ngụy gia tản ra, kỳ thật căn bản là không phải… Chuyện lúc đó, mẹ cũng tham dự có phải hay không?”

Trên mặt mẹ Ngụy rõ ràng có chút không được tự nhiên, nhanh chóng nhíu mày: “Sao có thể!”

“Mẹ! Mẹ nói thật cho con! Rốt cuộc có phải hay không!”

“Đúng thì sao? Thiên Thành, con đúng là bị hồ ly tinh kia mê đầu rồi, mẹ là mẹ con, con lại la mẹ như vậy?”

“Mẹ, mẹ sao có thể làm vậy, mẹ có biết Chử Ngôn với con mà nói có bao nhiêu quan trọng hay không?”

“Quan trọng quan trọng, trong mắt con cũng chỉ có Chử Ngôn có phải hay không? Nó dẫn con đi đường cong, mẹ hận nó không thể đi chết, lúc trước nếu không phải nó đột nhiên không thấy đâu, mẹ liền muốn tìm người rạch mặt nó, đáng tiếc nó chạy quá nhanh…”

Mẹ Ngụy có chút miệng không lựa lời, Ngụy Thiên Thành nghe lời mẹ mình, trong mắt tràn đầy không thể tin: “Là con theo đuổi Chử Ngôn… Mẹ, con chưa bao giờ biết thì ra mẹ lại đáng sợ như vậy! Lòng dạ ác độc!”

“Con dám nói mẹ như vậy?” Mẹ Ngụy sửng sốt, Ngụy Thiên Thành vì Chử Ngôn kia, thế dám nói bà như vậy!

“Con nói đều là nói thật!”

“Mẹ là mẹ con! Con nhiều lần vì Chử Ngôn kia mà ngỗ nghịch mẹ, mẹ sao không thể dạy dỗ nó? Đào Thu không tốt sao? Nó toàn tâm toàn ý với con, cũng sẽ không ngăn cản con kết hôn với nữ nhân…”

“Mẹ cảm thấy Đào Thu tốt, thì mẹ tự đi kết hôn với cậu ta đi!” Ngụy Thiên Thành phẫn nộ nhìn mẹ mình, mẹ hắn làm hại hắn mất đi người mình yêu nhất, thật đúng là buồn cười!

Ngụy Thiên Thành chứa đầy hận ý liếc nhìn mẹ mình, xoay người bỏ chạy cũng không quay đầu lại.

Mẹ Ngụy nhìn con trai mình chạy trốn, muốn la tiếp, lại bị cha Ngụy gọi lại: “Lúc trước chính là bà với Đào Thu nghĩ ra cái biện pháp thối kia, bây giờ khen ngược, Chử Ngôn kia đặt lên Cố thiếu, tôi nhìn xem bà muốn kết thúc như thế nào.”

“Cố thiếu, là thiếu gia Cố gia?” Mẹ Ngụy cũng biết đến Cố gia: “Nam nhân chân chó với Chử Ngôn vừa nãy, sao lại là Cố thiếu?”

“Đó chính là Cố Hành Diễn!” Cha Ngụy nghĩ đến Cố Hành Diễn luôn luôn ổn trọng lạnh lùng lại có dáng vẻ lấy lòng Chử Ngôn vừa nãy, trong lúc nhất thời vô cùng lo lắng.

Ông lo lắng, rõ ràng rất cần thiết, bởi vì ngày hôm sau, một bạn hàng lớn đến công ty ông đặt hàng lại đột nhiên không muốn tiếp tục hẹn, mà ngày thứ ba, khi người làm ăn không khác với ông ở thành phố H đều nhận được thiệp mời của Cố gia, ông cái gì cũng không nhận được.

Đây cũng thôi đi, khi ông sợ Cố thiếu đối phó mình, con trai ông thế nhưng rời nhà đi, còn không muốn trở về!

Bọn họ năm đó cáu giận Chử Ngôn bẻ cong con trai mình, hơn nữa trong nhà Đào Thu có tiền còn đồng ý cho Ngụy Thiên Thành kết hôn với người khác, liền giúp đỡ Đào Thu đối phó Chử Ngôn… Chuyện này, có phải thật sự làm sai rồi hay không?

Cha Ngụy cả ngày lo lắng đề phòng, lại không nghĩ đến sau đó, thế nhưng lại nhận được điện thoại của cha Đào, nói là Ngụy Thiên Thành uống say đến chỗ họ quậy phá.

Sinh đứa con trai như vậy, mình quả thực đúng là tạo nghiệt! Cũng trách ông với vợ từ nhỏ quá chiều con trai, kết quả chiều nó vì lợi ích cá nhân lại quá mức ngây thơ.

Bây giờ con trai ở Đào gia, họ cũng không thể không đi xem đi…

Đào Thu nghe tiếng cãi vã ngoài phòng bệnh, nắm tay càng nắm càng chặt.

Chử Ngôn kết hôn, đối tượng còn là đại thiếu gia Cố gia?

Vì sao cậu phải ở bệnh viện chờ chết, Chử Ngôn còn có thể may mắn như vậy?

Cậu vốn không hề ghét Chử Ngôn, thậm chí cảm thấy một bác sĩ đơn thuần như Chử Ngôn rất dễ lừa gạt, thẳng đến khi Ngụy Thiên Thành xuất hiện.

Trước đây cậu luôn là tiêu điểm của mọi người, ánh mắt của Ngụy Thiên Thành, lại luôn dừng trên người Chử Ngôn, không chỉ như thế, Ngụy Thiên Thành còn rất ôn nhu với Chử Ngôn.

Cậu theo bản năng muốn được Ngụy Thiên Thành chú ý, cũng vì sự cố gắng này, mà Ngụy Thiên Thành, cũng quả thật càng ngày càng tốt với cậu, bất tri bất giác, cậu liền yêu Ngụy Thiên Thành.

Nhưng Ngụy Thiên Thành không hề yêu cậu, Ngụy Thiên Thành yêu luôn là Chử Ngôn, chỉ bởi vì Chử Ngôn dễ nhìn hơn cậu?

Chử Ngôn bộ dạng xinh đẹp, có thân thể khỏe mạnh, không cần giả vờ đáng thương như cậu, chỉ cần cười một cái là có thể được người khác nhìn chăm chú, đây rốt cuộc là dựa vào cái gì?

Từ nhỏ đến lớn, cậu dù muốn gì cũng có thể lấy tới tay, hiện tại cậu muốn Ngụy Thiên Thành, tự nhiên nhất định cũng được, nhưng cậu tốn nhiều năm, Ngụy Thiên Thành cùng Chử Ngôn vẫn bên nhau như cũ, hai người này, thậm chí còn tính ra nước ngoài kết hôn.

Tuy rằng Ngụy Thiên Thành không yêu cậu, lúc này cũng đã vô cùng để ý đến cậu, không chỉ như thế, cha mẹ Ngụy Thiên Thành cũng càng thích cậu, vì thế, cậu liền đặt bẫy, làm cho Chử Ngôn thân bại danh liệt.

Cậu biết lấy tính cách của Chử Ngôn, sau khi chia tay với Ngụy Thiên Thành tuyệt đối sẽ cao chạy xa bay, bởi vậy còn xếp người tính hủy mặt Chử Ngôn, lại không nghĩ tới Chử Ngôn sau đó sẽ mất tích.

Chử Ngôn quay về, không chỉ thân phận thay đổi lớn, còn có lựa chọn tốt hơn, mà Ngụy Thiên Thành, hắn vẫn như cũ không yêu cậu.

Cậu thì sao? Cậu sẽ chết!

Đào Thu đột nhiên liền nghĩ tới chuyện mấy hôm trước, khi đó cha mẹ cậu đi tìm ngài Joyce, cậu ở bệnh viện, kết quả lãnh đạo bệnh viện từng nhận hối lộ của cậu đột nhiên lại đây, thế nhưng nói với cậu Joyce chính là Chử Ngôn.

Sau đó, cha mẹ cậu cũng chứng thật điểm này, Ngụy Thiên Thành thậm chí còn chạy tới ồn ào với cậu một trận…

Cậu vì Ngụy Thiên Thành trả giá nhiều như vậy, Ngụy Thiên Thành thế nhưng còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, không thèm gặp lại với cậu!

Nghĩ đến lời Ngụy Thiên Thành nói lúc trước, sắc mặt Đào Thu liền càng ngày càng khó coi, mà sau đó, Ngụy Thiên Thành đầy người mùi rượu đột nhiên chạy vào, tát một cái lên mặt cậu: “Đều là mày, mày là đồ độc ác, Chử Ngôn tốt với mày như vậy, mày còn đi hại em ấy! Em ấy sẽ không giúp mày mổ, mày vui rồi đi? Đây là mày tự làm tự chịu!”

Đào Thu lớn như vậy cũng coi như chỉ bị Chử Ngôn tát một bàn tay qua, bình thường luôn được người nâng như búp bê sứ, hiện tại bị Ngụy Thiên Thành đánh, cả người đều có chút ngẩn ngơ, rất nhanh, cậu lại lộ ra một nụ cười hoàn toàn khác với trước đây, không mang theo chút hồn nhiên: “Tôi là tự làm tự chịu, anh cũng vậy thôi! Lúc trước Chử Ngôn cho anh chọn một người giữa tôi và hắn, là chính anh chọn tôi, hắn tới tìm anh, anh còn khanh khanh ta ta với tôi… Anh đời này cũng đừng nghĩ ở bên hắn nữa!”

Ngụy Thiên Thành hai ngày này vẫn không ngủ qua, hắn oán hận cha mẹ mình, oán hận cha mẹ Đào Thu, càng oán hận Đào Thu, hiện tại nghe thấy Đào Thu nói vậy, hắn một tay lại đánh qua.

“Cậu làm cái gì!” Cha Đào mẹ Đào vội vàng đi lên cản người, Đào Thu lại nhìn Ngụy Thiên Thành có chút hoảng hốt.

Ngụy Thiên Thành từng che chở cậu khắp nơi, từng vào lúc cậu nửa đêm muốn ăn món nào đó mà chạy hơn nửa thành phố để mua cho cậu, từng vì cậu ủy khuất Chử Ngôn…

Cậu luôn nghĩ, Ngụy Thiên Thành cũng yêu cậu, thậm chí còn đắc chí bởi vì bản thân có thể từ trong tay Chử Ngôn ưu tú hơn mình rất nhiều mà cướp được Ngụy Thiên Thành, nhưng bây giờ thì sao?

Ngụy Thiên Thành đầy người mùi rượu, lôi thôi nhếch nhác này, đúng là người cậu thích sao?

Nếu không có Ngụy Thiên Thành… Đầu Đào Thu đau kịch liệt, mơ hồ lại nhớ tới nhiều năm trước bác sĩ có nói với cậu, chỉ cần hảo hảo uống thuốc không phẫu thuật cậu cũng có thể chống đỡ vài chục năm, đột nhiên vô cùng phẫn nộ.

“Đồ vô liêm sỉ mấy người! Sớm hay muộn cũng gặp báo ứng!” Ngụy Thiên Thành bởi vì say rượu mà đỏ bừng trên mặt tuôn ra gân xanh, thoạt nhìn tựa như ác ma, Đào Thu thấy một màn như vậy, đột nhiên ngồi xuống, xách bình thuỷ bên cạnh lên liền ném qua Ngụy Thiên Thành.

“A!” Bình thuỷ nện vào đầu Ngụy Thiên Thành, bọt nước văng khắp nơi, ngay cả cha Đào mẹ Đào cũng bị lan qua, nhất thời tất cả đều hét ra tiếng.

Đào Thu luôn luôn không để ý cảm nhận của cha mẹ, lúc này ngược lại là cười: “Ngụy Thiên Thành, tôi sẽ chết, tôi yêu anh như vậy, anh chết cùng tôi luôn đi!” Vừa nói, cậu vừa cầm lấy dao trái cây bên cạnh đâm vào bụng Ngụy Thiên Thành.

Thứ cậu không chiếm được, người khác cũng đừng muốn có được!

“A!” Tiếng thét chói tai càng vang dội vang lên, lần này thét chói tai, lại thêm cha mẹ Ngụy Thiên Thành.

Ngụy Thiên Thành tuy rằng bị dao đâm, nhưng vốn là bị thương ở bệnh viện, bởi vậy rất nhanh liền được trị liệu, cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng Ngụy gia cùng Đào gia, lần này xem như hoàn toàn trở mặt.

Cha mẹ Đào Thu cảm thấy Ngụy Thiên Thành quá tuyệt tình, cha mẹ Ngụy Thiên Thành cảm thấy tất cả chuyện nhà họ gặp phải đều là Đào Thu làm hại, người hai nhà vốn có quan hệ rất tốt, từ đó cũng không muốn qua lại nữa.

Mà người có gia thế không khác với họ ở thành phố H, cũng đều không muốn theo chân họ qua lại, tuy rằng không có người chủ động làm gì họ, nhưng khi sản phẩm của họ đặt cùng sản phẩm giống nhau của những người khác, người ta khẳng định sẽ không chọn họ.

Mặc kệ là sản nghiệp Ngụy gia hay là sản nghiệp Đào gia, tránh không được liền chậm rãi bắt đầu ngâm nước, sau này, nếu người lãnh đạo của họ có thể quyết đoán một chút, hảo hảo làm tốt quan hệ, nói không chừng còn có thể chuyển bại thành thắng, chỉ là người Đào gia vội vàng chữa bệnh cho Đào Thu, người Ngụy gia vội vàng dẹp yên con trai cả ngày say rượu quậy phá, sao còn có thể lo chuyện khác?

Công ty hai nhà này, rốt cuộc vẫn biến mất.

Cha mẹ Cố Hành Diễn sau khi xác định con trai hoàn toàn cong, dùng t*ng trùng và trứng mà họ đã sớm chuẩn bị xong tìm người mang thai hộ sinh ra em trai của Cố Hành Diễn – Cố Hành Chu.

Mười năm sau, Chử Ngôn cùng Cố Hành Diễn mang theo Cố Hành Chu trở về thành phố H, khi tiến hành lễ tang của Cố lão gia tử, mơ hồ nghe nói Đào Thu ở thủ đô tuy rằng thành công bỏ đi u não, lại thành một người thực vật, mà Ngụy Thiên Thành…

Nghe nói hắn vài năm đầu, chia chia hợp hợp với rất nhiều người, gần như thành phong cảnh của thành phố H, sau đó Ngụy gia suy tàn, cũng liền theo cha mẹ, chẳng biết đi đâu.

Chử Ngôn tùy ý nghe một lỗ tai, liền không để ở trong lòng, những người đó, đều đã không liên quan đến y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.