Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 20: Mỉm cười vọng khanh tại nhân gian.




Ngồi vào ghế sau, Chử Ngôn nhìn ra sau, liền thấy hai người Ngụy Thiên Thành cùng Đào Thu đang dây dưa không dứt.

Y có một đoạn thời gian rất dài, đều không đi thám thính tin tức của hai người này, nhưng sau khi sự nghiệp của mình ổn định, rồi xác định quan hệ với Cố Hành Diễn, đã có suy nghĩ đi điều tra.

Kết quả y vừa nói suy nghĩ này cho Cố Hành Diễn, Cố Hành Diễn thế nhưng liền đặt tất cả tình huống điều tra của Ngụy Thiên Thành cùng Đào Thu ở trước mặt y.

Năm đó, mướn người in ảnh của y, thậm chí đưa ảnh của y đến bệnh viện, quả thật chính là Đào Thu, trừ lần đó ra, Đào Thu còn đi tìm lãnh đạo bệnh viện y làm việc, bảo lãnh đạo bệnh viện sa thải y.

Đào Thu luôn theo chân họ nói cha mẹ mình chỉ biết kiếm tiền không quan tâm đến mình, nhưng trên thực tế cha mẹ cậu ta vô cùng coi trọng cậu ta, bởi vì Đào Thu hàng năm ở lại bệnh viện trị liệu, còn tặng lãnh đạo bệnh viện không ít tiền.

Y lúc ấy vừa lúc bị bùng ra gièm pha đồng tính, bệnh viện lại có một bác sĩ mới tới bởi vì kinh nghiệm không đủ làm hại người bệnh vừa phẫu thuật bất hạnh tử vong… Lãnh đạo bệnh viện thương lượng một chút, dứt khoát cứ dựa theo ý của Đào Thu, đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người y, sau đó sa thải y.

Mà Ngụy Thiên Thành… Ngụy Thiên Thành rốt cuộc có biết việc Đào Thu làm hay không Chử Ngôn cũng không rõ lắm, chỉ biết là năm đó khi y gặp chuyện không may, nam nhân này bị Đào Thu cản chân, thẳng đến khi y vào Cố gia, bắt đầu giúp Cố lão gia tử mổ, mới bắt đầu điên cuồng tìm y.

Lúc ấy Ngụy Thiên Thành từng không ngủ nghỉ tìm y năm ngày, sau khi thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu, mới bị người nhà mang về. Nhưng dù thế, Ngụy Thiên Thành cũng không bỏ cuộc việc tìm kiếm y, năm năm nay không chỉ một lần đi bệnh viện Số Một tìm lãnh đạo bệnh viện phiền toái không nói, cũng tìm người phát tin vô số, mỗi lần sinh nhật y hoặc là có ngày kỷ niệm gì linh tinh, còn đều uống đến say mèm, sau đó hét to tên y.

Ban đầu khi Ngụy Thiên Thành và y ở bên nhau, tuy rằng cha mẹ Ngụy Thiên Thành biết, nhưng những người khác thì không biết, nhưng hiện tại Ngụy Thiên Thành ầm ĩ năm năm, người ở vòng luẩn quẩn thượng lưu thành phố H, đối với tính hướng của đại thiếu gia Ngụy gia cũng đã là không ai không biết không ai không hiểu.

Nhưng muốn nói Ngụy Thiên Thành tình thâm, thì tuyệt đối không phải, năm năm này, Ngụy Thiên Thành không tìm được y, lại nuôi một thế thân có vài phần giống y, không chỉ như thế, Ngụy Thiên Thành cùng Đào Thu hai người chia chia hợp hợp, cũng vẫn còn dây dưa với nhau.

Đối với tình huống này, Chử Ngôn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ngụy Thiên Thành nếu muốn điều tra thật, chẳng lẽ còn điều tra không ra việc làm của Đào Thu? Vừa dây dưa với Đào Thu, vừa giả vờ tình thâm, trên đời này sao lại có người vô sỉ như vậy?

Chử Ngôn đang nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy mắt mình bị một đôi tay che lại, bên tai cũng truyền đến tiếng của Cố Hành Diễn: “Anh không thích em nhìn người khác.”

“Bình dấm chua.” Chử Ngôn cười một tiếng, xoay người không hề nhìn ra sau nữa, nụ cười trên mặt cũng càng rực rỡ.

Khi y mới ra nước ngoài, còn tưởng rằng mình rất khó để tiến vào phần tình cảm khác, lại không nghĩ đến cuối cùng vẫn bị Cố Hành Diễn mềm hoá.

So với Ngụy Thiên Thành có chút quá mức ngây thơ còn lạn hảo tâm (lòng tốt rác rưởi?), Cố Hành Diễn sẽ bao dung y yêu thương y, càng làm cho y tâm động, cũng càng làm cho y yên tâm.

Đối mặt với nụ cười của Chử Ngôn, Cố Hành Diễn luôn không thể rời tầm mắt, hiện tại biểu tình trên mặt hắn tuy rằng không thay đổi, trong mắt lại coi như châm lửa, cúi đầu liền ấn một nụ hôn xuống khóe miệng Chử Ngôn.

Bị người đánh lén, Chử Ngôn lập tức liền liếc Cố Hành Diễn, với y mà nói là ánh mắt trừng người, trong mắt Cố Hành Diễn lại là phao mị nhãn, cho nên cuối cùng, Cố Hành Diễn lại ấn xuống một nụ hôn lên mặt y, đồng thời khẽ cười: “Trừng anh một cái nữa xem.”

Nghe thấy tiếng cười của Cố Hành Diễn, Chử Ngôn theo bản năng trừng hắn một cái, nhanh chóng xoay đi: “Bây giờ đang ở trên xe!”

“Chờ trở về anh sẽ thu lãi.” Cố Hành Diễn thấp giọng nói.

“Sắc lang!” Chử Ngôn lại nói.

“Cũng chỉ sắc với em mà thôi.” Cố Hành Diễn nghiêm trang nói, sau đó trước khi Chử Ngôn nổi bão, nhanh chóng dời đi đề tài: “Kẻ thù đã thấy, em tính làm thế nào?”

“Ngày mai liền thả ra ảnh của Đào Thu với Ngụy Thiên Thành, còn có với những người khác.” Chử Ngôn không chút do dự mở miệng.

Y cho người đi theo Đào Thu, rất rõ ràng tuy rằng không chụp được, mấy tấm ảnh mập mờ đã có một chồng lớn, hơn nữa trong mấy tấm này, Đào Thu cũng không đơn giản chỉ là ở chung với Ngụy Thiên Thành.

Ngụy Thiên Thành năm năm này đi nuôi thế thân không nói, còn có một đêm tình với người khác không ít, Đào Thu tuy rằng yêu hắn, nhưng cũng sẽ bất bình, bình thường ở mấy nơi như quán bar linh tinh cấu kết với người khác cũng là không thể tránh.

Nếu không phải ngày qua thành như vậy, khối u trong đầu cậu ta kia, cũng sẽ không càng ngày càng lớn, thậm chí lớn đến trình độ giữ gìn trị liệu cũng không thể giải quyết.

Trước kia khi Đào Thu thanh tâm quả dục, lại được họ chăm sóc rất tốt, khối u đó ảnh hưởng đến cậu ta kỳ thật rất nhỏ, hiện tại sao… Năm năm này cậu ta tranh cãi ầm ĩ với Ngụy Thiên Thành không ít, còn cùng Ngụy Thiên Thành uống rượu đi hộp đêm hoặc là tự mình mượn rượu tiêu sầu, làm vô số việc bệnh nhân không thể làm, bây giờ bệnh tình tự nhiên cũng sắp đến trình độ không thể khống chế.

Nếu không ngoài ý muốn, lần này Đào Thu đến sân bay, hẳn là vì tìm “ngài Joyce”, bởi vì y vừa mới từ chối mổ cho kẻ thù này không lâu.

“Anh sẽ làm tốt.” Cố Hành Diễn nói.

“Cám ơn, anh thật tốt.” Chử Ngôn nghe nói như thế, ôm lấy cổ Cố Hành Diễn, liền ở trên vành tai Cố Hành Diễn liếm một cái.

Hô hấp của Cố Hành Diễn lập tức liền dồn dập, Chử Ngôn cũng ngồi thẳng người nở nụ cười, sau đó cười đáp, lại có chút nghẹn ngào, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.

Y biết rõ, sau khi y trở về, còn tung ra ảnh của Đào Thu, khẳng định sẽ làm cho bệnh tình của Đào Thu tăng thêm, nhưng y vẫn như cũ không muốn tha cho Đào Thu.

Y năm đó thật sự rất tốt với Đào Thu, nửa đêm Đào Thu gọi điện thoại qua nói sợ hãi nói đau đầu, y thậm chí còn đội mưa qua coi cậu, nhưng một đứa em trai y yêu thương như vậy, lại muốn hại y.

Cha mẹ y đều chết, bởi vì do tính hướng nên xa cách với những người thân khác, quan trọng nhất chính là công việc và Ngụy Thiên Thành… Nếu Đào Thu chỉ là cấu kết với Ngụy Thiên Thành, y tuyệt đối sẽ không đến mức như vậy, nhưng Đào Thu hủy đi tất cả của y!

Nhà cũ Cố gia đã gần ngay trước mắt, Chử Ngôn thu lại cảm xúc phức tạp, treo lên nụ cười nhu thuận xuống xe.

Cố lão gia tử rất tốt với y, mấy năm nay y tuy rằng không trở về, nhưng hai người cũng tán gẫu qua video, gửi đồ cho nhau không ngừng. Lão gia tử coi y trở thành cháu mà thương, y tự nhiên cũng coi lão gia tử thành gia gia ruột.

Cha mẹ Ngụy Thiên Thành chưa từng tiếp nhận y qua, Cố gia lại cho y một gia đình ấm áp… Chử Ngôn đưa tay cầm tay Cố Hành Diễn, vừa nắm lấy, Cố Hành Diễn liền nắm chặt tay y.

Muộn tao này! Nụ cười nhu thuận trên mặt Chử Ngôn lại trở nên có chút mê người.

Khi Cố gia một nhà đoàn viên, mọi người vô cùng cao hứng, bên kia, đã có người đang tranh cãi ầm ĩ không dứt.

Buổi sáng ở sân bay Ngụy Thiên Thành không tìm được Chử Ngôn, liền vẫn mất hồn mất vía, sau khi đưa Đào Thu đến bệnh viện, cũng mặc kệ Đào Thu giữ lại, bỏ chạy ra ngoài tìm người.

Chỉ là, Chử Ngôn đã sớm đi Cố gia? Hắn tìm được ở đâu? Sau khi chạy một vòng, hắn cuối cùng vẫn bị một cú điện thoại của mẹ Đào Thu gọi vào bệnh viện.

“Thiên Thành, Tiểu Thu nhất định phải gặp con, bằng không sẽ không chịu uống thuốc, dì xin con, con nhất định phải bên nó.” Mẹ Đào khóe mắt rưng rưng.

Ngụy Thiên Thành nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của mẹ Đào, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn vào phòng bệnh, chờ sau khi hắn nhìn thấy Đào Thu nằm trên giường thoạt nhìn hấp hối, không cam lòng còn sót lại cũng đã biến mất: “Tiểu Đào, thân thể em không tốt, nhanh uống thuốc đi.”

“Thiên Thành ca, thực xin lỗi, là em thân thể không tốt làm hại anh không đuổi theo Chử đại ca…” Đào Thu tội nghiệp nhìn Ngụy Thiên Thành.

Dạng này của Đào Thu, Ngụy Thiên Thành sao còn có thể trách cậu? “Không liên quan đến em… Kỳ thật là anh không tốt, Chử Ngôn em ấy căn bản là không muốn gặp anh…”

“Thiên Thành ca, chúng ta cùng nhau tìm Chử đại ca giải thích chút đi, anh ấy nếu đã trở lại, nhất định vẫn là nhớ đến anh Thiên Thành ca.” Đào Thu cúi đầu nói, trên mặt lại hiện lên chút ác độc.

Năm năm trước, cậu dưới sự giúp đỡ của cha mẹ mình và cha mẹ Ngụy Thiên Thành, không để cho Ngụy Thiên Thành biết bệnh viện là cậu động tay chân, bởi vậy Ngụy Thiên Thành mấy năm nay tuy rằng có chút giận chó đánh mèo với cậu, nhưng vẫn như cũ tận tâm chăm sóc cậu, nhưng nếu Chử Ngôn đã trở lại, chuyện sau này…

Cậu rõ ràng đã ép Chử Ngôn rời đi, người kia vì sao còn muốn quay về?!

“Đúng vậy, em ấy sẽ không tuyệt tình đến thế…” Ngụy Thiên Thành lẩm bẩm nói, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì: “Tiểu Đào, chúng ta không thể cứ vậy được, Chử Ngôn em ấy lúc trước liền vì chuyện này mà bị tức bỏ đi…”

Vẻ mặt Đào Thu nháy mắt trở nên trắng bệch: “Thiên Thành ca, em yêu anh! Em sẽ chết, em không xin gì khác, chỉ xin trước khi chết anh có thể ở bên em… Em van xin anh…”

Dáng vẻ đáng thương của Đào Thu làm cho Ngụy Thiên Thành không nói nên lời từ chối, chỉ có thể an ủi: “Tiểu Đào, em yên tâm, em sẽ không chết, tuy rằng bác sĩ trong nước không dám mổ cho em, nhưng ngài Joyce không phải đến thành phố H rồi sao? Chúng ta nhất định sẽ xin hắn mổ cho em!”

“Lúc trước ba ba em có liên hệ với ngài Joyce, hắn liền không muốn mổ cho em, Thiên Thành ca, em rất sợ…”

Ngụy Thiên Thành ôm lại Đào Thu: “Không sao không sao, anh hiện tại sẽ đi hỏi lãnh đạo bệnh viện một chút, muốn phương thức liên hệ với Joyce đó, anh nhất định sẽ xin hắn mổ cho em.”

“Thiên Thành ca, cám ơn anh.” Đào Thu ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, thoạt nhìn càng điềm đạm đáng yêu.

Ngụy Thiên Thành lấy ra điện thoại di động, nghĩ đến phải gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện ép Chử Ngôn đi, trên mặt liền tràn đầy chán ghét, nhưng tình huống của Đào Thu, lại làm hắn không thể không cúi đầu.

Chỉ là, không đợi Ngụy Thiên Thành gọi điện thoại, di động của hắn cũng đã vang lên, gọi điện thoại tới, đúng là thế thân mà hắn tìm mấy năm nay.

“Thiên Thành, không tốt, vừa rồi em ở trên mạng thấy rất nhiều ảnh chụp của anh! Nghe nói còn có người đưa đến Ngụy thị cùng Đào thị…” Thanh âm bên đầu kia điện thoại tràn đầy lo lắng, lại mang theo… vui sướng khi người gặp họa?

“Cậu nói ảnh chụp gì?” Ngụy Thiên Thành cũng không có tâm tình đi phân biệt cảm xúc của đối phương.

“Thiên thành, là ảnh của anh cùng Đào Thu, còn có Đào Thu… Em cho anh cái website, anh dùng di động xem đi.”

Ngụy Thiên Thành cúp điện thoại, dùng di động mở website, quả nhiên liền thấy không ít ảnh chụp, tấm đầu tiên chính là hắn sau khi say rượu hôn Đào Thu.

Nhìn thấy tấm ảnh này, Ngụy Thiên Thành lập tức liền nghĩ tới chuyện của Chử Ngôn năm năm trước. Khi đó hắn nghĩ ảnh chụp không lộ khung, Chử Ngôn khẳng định có thể giải quyết tốt, Đào Thu lại nói công việc của Chử Ngôn quá bận vừa lúc có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cũng không vội vã liên hệ Chử Ngôn, lại không nghĩ đến lần chần chờ đó, Chử Ngôn liền mất tích.

Lúc trước là Chử Ngôn, hiện tại đổi thành Đào Thu, người có cừu oán trên buôn bán với cha mẹ hắn, dùng thủ đoạn cũng quá vượt giới hạn!

Ngụy Thiên Thành sắc mặt khó coi lướt ra sau, khuôn mặt lập tức trở nên xanh mét.

Hắn nghĩ đến lần này sẽ là ảnh của mình cùng Đào Thu, lại không nghĩ rằng thế nhưng còn có ảnh của Đào Thu cùng người khác. Thậm chí, Đào Thu trên ảnh, còn hoàn toàn khác khi ở cùng hắn.

Nam nhân trang điểm dày, giống như bạch tuộc quấn trên thân người khác kia, nam nhân mặc đồ hở hang khiêu vũ kia, nam nhân hôn môi với người khác kia… Đúng là người hơi một tí liền đau đầu trước mắt?

Đào Thu không phải nói em ấy chưa bao giờ đi hộp đêm quán bar hay sao? Đây là “Chưa bao giờ đi” mà em ấy nói?

Ngụy Thiên Thành chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận đánh thẳng trong lòng mình, nhịn không được liền nhớ tới Chử Ngôn. Chử Ngôn mỗi lần vừa tan tầm liền về nhà, ở bệnh viện còn sẽ tận khả năng điệu thấp, cũng sẽ không cho hắn đội nón xanh!

“Thiên Thành ca, gì thế?” Đào Thu cũng cảm thấy không thích hợp.

“Tự em xem đi!” Ngụy Thiên Thành phẫn nộ nhìn Đào Thu, hắn vẫn nghĩ Đào Thu là một người đơn thuần, không nghĩ tới cá nhân lại là như vậy! Hắn thật sự nhìn lầm cậu!

Đào Thu lấy di động Ngụy Thiên Thành qua, chỉ nhìn thoáng qua liền sắc mặt đại biến, sau đó lập tức lướt ra trước sau, càng lướt thân thể càng run lợi hại.

Cậu luôn rất cẩn thận, có lúc thậm chí còn ở ngoài thành phố, sao tất cả đều bị người chụp được?

Hơn nữa, ảnh chụp bị người đưa đến công ty cha mẹ cậu… Trong mắt Đào Thu để lộ ra sợ hãi.

Ngụy Thiên Thành không nghĩ ra, nhưng cậu nhìn thấy ảnh chụp như vậy, ngẫm lại hôm nay nhìn thấy người kia, cũng đã đoán được người xuống tay là ai.

Chử Ngôn, nhất định là Chử Ngôn, anh ta đến trả thù cậu! Anh ta còn thương Ngụy Thiên Thành! Đào Thu lúc trước nói mình đau đầu, hơn phân nửa là giả vờ, giờ khắc này, đầu cậu lại thật sự đau đớn kịch liệt, gần như khó có thể chịu được.

Ngụy Thiên Thành lúc này cũng đã không muốn lo cho cậu nữa, hắn đoạt lấy di động mình, liền nhanh chóng rời khỏi nơi này, hoàn toàn không để ý kêu gào phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.