Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 5




Nghe được câu trả lời, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt thất vọng, chỉ có Hàn Đông Liệt kinh ngạc nhìn cô. Thời điểm cầu hôn, anh nghĩ cô sẽ cự tuyệt, hoặc bỏ chạy, hoặc mắng anh là kẻ điên, không dám tưởng tượng cô sẽ gật đầu, vì hi vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn! Nhưng cô lại lo lắng, lại chần chừ, trước đây anh cứ nghĩ chuyện này là tuyệt đối không thể, giờ thành ra có chút hi vọng!

Miệng anh tự nhiên tươi cười, ôm cô trong vòng ngực, nói: “Anh sẽ cho em thời gian cân nhắc, dù cần cả đời, anh vẫn sẽ chờ, chờ em đồng ý mới thôi!”

Được hơi ấm của anh bao bọc, bất an trong lòng Âu Tiểu Thiển lập tức tiêu tan. Có lẽ vừa rồi cô còn muốn đồng ý, cô vừa để vuột mất chú rể rồi, hình như… hiện tại cô đã bắt đầu thấy hối hận?

Nhìn hai người như vậy, mọi người tươi cười, từ từ dạt ra, nhưng họ không nhìn thấy, lẫn trong đám đông có một người đàn ông vẫn luôn quan sát hai người họ, miệng anh tươi cười dịu dàng, tỏa ánh sáng ấm áp.

Lúc sau anh nhìn Âu Tiểu Thiển, rồi chậm rãi xoay người rời đi.

Gió thổi hiu hiu mang theo câu nói của anh: “Tạm biệt, người anh yêu nhất… Chúc em hạnh phúc!”

Chạng vạng, Hàn Đông Liệt cùng Âu Tiểu Thiên về tới biệt thự.

“Hi! Đôi vợ chồng son rốt cục đã về rồi, để tôi phải chờ mòn mỏi!” Hai người vừa đi vào sảnh đã nghe thanh âm lỗ mãng của Thừa Vũ.

Âu Tiểu Thiển liếc mắt nhìn anh, sau đó cũng không thèm để ý, mà Hàn Đông Liệt lại cau mày nói: “Sao cậu lại tới đây?”

“À, mình tới đưa cậu cái này!” Thừa Vũ đi đến trước mặt, đưa cho anh một túi hồ sơ nhỏ.

“Đây là cái gì?” Hàn Đông Liệt tò mò mở ra, bên trong là hai vé máy bay.

Thừa Vũ thần bí cười hề hề, ghé miệng gần lỗ tai anh, nói: “Cậu cũng nên trở về sớm đi, em gái mình ngày nào cũng gọi điện quấy rầy, hỏi cậu đang làm gì bên này. Mình phiền muốn chết rồi, hơn nữa, cậu cũng đừng quên, mình giúp cậu tìm bà xã về, nhưng cậu không được buông tay em gái mình, bằng không cũng không được tổn thương nó, không được làm nó khóc!”

Em gái tính tình không tốt, rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là người thân của anh, anh cũng không muốn cô khóc, hơn nữa nếu bị cô khóc lóc mà quấy rầy, nhất định sẽ rất phiền!

Hàn Đông Liệt nghe xong lời của anh, nắm chặt hai vé máy bay trong tay, đảo mắt nhìn Âu Tiểu Thiển đang ngồi trên sô pha uống nước, hơi nhíu mày.

Mà uống nước xong, Âu Tiểu Thiển nhìn đến ánh mắt của anh, liền tránh né, lại nhìn người hầu bên cạnh nói: “Three đâu? Sao nãy giờ không thấy anh?”

Người hầu cung kính cúi đầu trả lời: “Tiểu thư vừa ra ngoài thì thiếu gia cũng đi, đến giờ cũng chưa trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.