Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 4




Mã Lan Thấm rùng mình một cái, chạm đến khí thế bén nhọn của Tư Nam Tuyệt cùng với ánh mắt lạnh lẽo của Vân Tuyết Phi, sắc mặt bà ta hơi đổi, thân thể run rẩy kịch liệt, bà ta kéo ra một nụ cười khó coi: "Ta...ta không cố ý!" Nói xong trực tiếp ngồi liệt ở trên mặt đất, trong lòng tỏa ra từng trận khí lạnh.

Mắt Vân Tuyết Phi khép hờ, ở dưới trời chiều lông mi dài hiện ra vẻ hoa lệ lạnh lẽo, nàng đột nhiên đưa tay đặt ở trên tay Tư Nam Tuyệt, ngẩng đầu cho Tư Nam Tuyệt một ánh mắt yên ổn, sau đó nhẹ nhàng rút tay mình ra, lộ ra một nụ cười quỷ dị với Mã Lan Thấm.

Nàng bỏ qua Mã Lan Thấm đi tới trước mặt Vân Hoài Thiên, khi Vân Hoài Thiên khẩn trương run rẩy, cúi người đưa tay nâng ông ta lên, dịu dàng khẽ mở miệng: "Người là phụ thân sinh ra ta nuôi ta, cho dù làm việc gì sai, ta cũng sẽ không trách người!"

Vân Hoài Thiên vốn khẩn trương sợ hái, sau khi nghe Vân Tuyết Phi dịu dàng bảo đảm, ngẩng đầu lên nhìn kĩ nữ nhi mà ông ta luôn luôn không muốn gặp, thấy Vân Tuyết Phi không có chút hận ý nào đối với ông ta, chỉ đau lòng bất đắc dĩ nhìn mình, dfienddn lieqiudoon ông ta cũng nghĩ, dù sao ông ta cũng là phụ thân của nàng, nếu như nàng xử trí ông ta chính là bất hiếu, máy mắn nha đầu này thức thời! Ông ta không khỏi cười ha ha không ngừng, vỗ tay Vân Tuyết Phi nói xin lỗi: "Là phụ thân có lỗi với con, con là đứa bé ngoan hiếu thuận, về sau phụ thân không bao giờ kiếm ăn như vậy nữa!"

Vân Tuyết Phi lấy tay của mình ra, khéo léo gật đầu một cái: "Phụ thân nên nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay!"

Vô ý liếc mắt nhìn Mã Lan Thấm một cái, thấy ánh mắt hơi hy vọng của bà ta, Vân Tuyết Phi lập tức lên tiếng nói chuyện: "Mã di nương to gan lớn mật, ta là đích tiểu thư của Vân phủ, hộ quốc vương phi, nhưng bà không để bổn vương phi ở trong mắt chút nào, lại nhiều lần tìm bổn vương phi gây phiền toái, không phân biệt được tôn ti, không để vương phủ ở trong mắt, phụ thân nên xử trí tốt!"

Nụ cười trên mặt Vân Hoài Thiên cứng lại, không ngờ nữ nhi lại muốn truy cứu, không phải truy cứu Mã Lan Thấm cũng bằng với đánh miệng của ông ta sao? Nhưng dù sao truy cứu một người cũng hơn liên lụy đến hai người nhất là nhìn sắc mặt vương gia âm trầm thế kia, ông ta suy nghĩ trong nháy mắt, sau đó đưa ra quyết định, cười nói: "Nhất định phải xử trí, đều do nữ nhân này, nếu không phải bà ta, phụ thân cũng không đến mức làm chuyện hồ đồ này! Cũng may Tuyết Phi thâm minh đại nghĩa, có thể hiểu phụ thân!"

Sắc mặt Mã Lan Thấm tái đi, không thể tin nhìn người nam nhân mà mình đi theo hơn nửa đời người trước mắt, bà ta cho rằng ông ta chỉ hoa tâm, không ngờ lúc gặp nguy hiểm lại không chút do dự đẩy bà ta ra chịu trận, mặc dù chuyện này đúng là do bà ta thổi gió bên tai ông ta, nhưng nếu như ông ta không có lòng riêng, làm sao có thể thực hiện kế hoạch với bà ta?

Bà ta không tin, bà ta không tin ông ta sẽ tàn nhẫn đối với mình như vậy, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng, huống chi bà ta và ông ta không chỉ có một đêm, bọn họ có vô số đêm triền miên ân ái, ánh mắt kỳ vọng của bà ta đặt ở trên người ông ta, hi vọng ông ta đột nhiên có thể tìm ra lương tâm, nhớ lại bà ta tốt, có thể dũng cảm đứng ra nói chuyện giúp bà ta, như vậy cho dù đến cuối cùng muốn trừng phạt bà ta, bà ta cũng cam tâm tình nguyện!

Nhưng chờ một lúc, ông ta cũng không đưa mắt dời đến trên người bà ta, con ngươi vốn hi vọng kỳ tích của bà ta dần dần xám xịt, đây chính là người nam nhân mà bà ta lãng phí tuổi thanh xuân và tinh lực để tranh đoạt sao? Bà ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời này rất buồn cười, điểm xuất phát trong mưu đồ của bà ta đúng là vì chính mình, dfienddn lieqiudoon vì ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu của Vân phủ, nhưng bà ta càng là vì ông ta, vì dã tâm của ông ta!

Thấy Mã Lan Thấm sợ hãi giãy giụa, thậm chí đến cuối cùng ánh mắt tuyệt vọng đau lòng, khỏi phải nói trong lòng Vân Tuyết Phi thoải mái bao nhiêu, chuyện sẽ không dừng như vậy, trước kia Tô Uyển chịu khổ, bây giờ ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần!

"Đã như vậy, phụ thân định xử trí Mã di nương như thế nào?" Bước chân của Vân Tuyết Phi ép sát, một đôi mắt sắc bén thẳng tắp ép hỏi.

"Ặc, chuyện này, chuyện này. . . . . ." Vân Hoài Thiên Thiên Nguyên vốn có một chút thiện cảm đối với Vân Tuyết Phi, giờ phút này tất cả đều biến mất hầu như không còn, ông ta không ngờ nha đầu này không cho mặt mũi như vậy, dù gì ông ta cũng là chủ nhân của Vân phủ, hôm nay Mã Lan Thấm gây họa lớn cho ông ta như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho bà ta, nhưng ông ta xử trí và bị buộc xử trí, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau!

"Chẳng lẽ phụ thân còn chưa nghĩ ra? Hay phụ thân không nỡ xử trí Mã di nương, dù sao mới vừa rồi chính ta nhìn thấy phụ thân và Mã di nương vô cùng ân ái!"

Ánh mắt cười như không cười của Vân Tuyết Phi khiến toàn thân Vân Hoài Thiên mất tự nhiên, nghĩ đến vừa rồi ông ta và Mã Lan Thấm thân thiết quên mình ở tiền tiền sảnh, bị nữ nhi của mình nói ra trước mặt mọi người, giống như không mặc y phục bại lộ ở trước mặt mọi người, gương mặt già nua của ông ta nhất thời cảm thấy trên mặt không ánh sáng, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, tiễn tên ôn thần trước mắt đi!

"Vậy theo nữ nhi ngoan, xử trí như thế nào mới là tốt nhất?" Vân Hoài Thiên nghĩ ông ta xử trí nhẹ, khẳng định trong lòng vương gia cho rằng ông ta trị gia không nghiêm, nha đầu Vân Tuyết Phi này cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng! Nếu như ông ta xử trí nặng, trong lòng Mã Lan Thấm nhất định oán hận ông ta, còn không bằng ném củ khoai nóng bỏng tay cho Vân Tuyết Phi, đến lúc đó Mã Lan Thấm muốn hận cũng chỉ hận nha đầu này!

"Nếu phụ thân không tiện mở miệng, như vậy nữ nhi sẽ làm thay!" Nàng chân thành đi tới trước mặt Mã Lan Thấm, ánh nắng chiều chiếu vào trên váy dài phiêu dật của nàng, dfienddn lieqiudoon khiến cho dung nhan của nàng càng thêm linh động xinh đẹp tuyệt trần không nói nên lời! Sắc mặt nàng nghiêm nghị nói: "Mã di nương không tuân thủ tôn ti, tâm tư ác độc, bây giờ biếm làm nha hoàn tam đẳng, phải học tập lễ nghi, về sau không thể tự cho rằng mình là di nương!"

Vừa dứt lời, Mã Lan Thấm hung hăng ngẩng đầu lên, mục tiêu cả đời này của bà ta là tuyệt không làm thiếp thất cho người ta, không ngờ quay đầu lại, ngay cả thân phận di nương cũng không gánh nổi, bà ta thành nha hoàn, nữ nhi Hân Nhan sẽ thế nào? Trong phủ có mấy người phụ nhân, mọi người đều không phải đèn đã cạn dầu, trước kia bà ta dựa vào thân phận Nhị Di Nương còn có thể áp chế họ, hiện tại chính mình trở thành nha hoàn đê tiện nhất, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chỉnh bà ta!

Nghĩ đến tương lai hoàn toàn u ám của mình, bà ta như rơi hầm băng, vội vàng quỳ đi tới trước mặt Vân Hoài Thiên, lôi kéo vạt áo Vân Hoài Thiên lên tiếng xin xỏ: "Lão gia, ông không thể đối với ta như vậy, dù sao ta theo ông thời gian dài, không có công lao cũng có khổ lao, nếu như ta thành nha hoàn, ông bảo sau này Hân Nhan ngẩng đầu ở trước mặt những người khác như thế nào?"

Trong lòng Vân Hoài Thiên vốn không muốn, dù sao ông ta và bà ta còn có nữ nhi, nhưng vẫn do dự, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tư Nam Tuyệt, ông ta chậm rãi thu hồi lòng đồng tình, kéo vạt áo, dfienddn lieqiudoon lạnh lùng vô tình nói một câu: "Tự mình làm bậy thì không thể sống được!" Cũng không thể trách ông ta, hiện tại ông ta cũng khó bảo toàn bản thân, làm đến tình trạng hiện tại, đều là chủ ý ngu xuẩn của bà ta!

Lê Họa quỳ gối một bên, không ngờ nữ tử trước mặt rõ ràng nhìn rất yếu đuối, thế nhưng có thể bức hai người kia đến trình độ như vậy, hơn nữa người nam nhân trước mắt còn là phụ thân của nàng ta (VTP)! Xử trí Vân Hoài Thiên và Mã Lan Thấm, cũng là gián tiếp mà nói cho nàng ta biết, nhưng nàng ta có chút không rõ, nữ nhân có tâm kế như vậy giành được cưng chiều và yêu thương của nam nhân như thiên thần kia như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.