Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 24




Cô, Ngụy Nhiễm, đường đường là nghiên cứu sinh khoa sinh vật, vào thời điểm tiến hành dã ngoại khảo sát sinh vật chung với giáo sư và các bạn học, bị rắn độc cắn bị thương, rơi vào hôn mê, đợi đến lúc tỉnh lại, vậy mà lại… Vậy mà lại thành một con rắn? Cô cũng từng hoài nghi bản thân biến thành chính con rắn đã cắn mình, nhưng ngay sau khi nhìn thấy tấm lịch trong căn phòng hiện tại, cô lập tức hiểu rõ —— cô, xuyên qua rồi! Bây giờ là năm 1990!

Thế nhưng, tại sao? Tại sao! Tại sao cô lại xuyên qua trở thành một con rắn? Còn, còn là con rắn độc nữa! Đáng giận nhất chính là, vẫn có người thừa dịp lúc cô ngủ, đem cô đây còn chưa quen thuộc xà tính mà bắt lấy, muốn —— xẻ thịt? Ah, không, không nghiêm trọng như vậy, kỳ thực chỉ là muốn lấy nọc độc ra mà thôi.

Nhưng mà, cô thật sự rất muốn phối hợp đó, tuyệt đối sẽ không cắn người linh tinh, nhưng tại sao cái tên này vẫn mài dao soàn soạt, định giết chết cô rồi mới lấy nọc độc thế? Cô thực sự sẽ là một món vật liệu thật biết điều mà, tuyệt đối sẽ không lộn xộn, hu hu, ai tới cứu cứu cô với! Cô không muốn trở thành người đáng thương đầu tiên trong lịch sử ngày thứ nhất xuyên qua liền bị giết, à không, là con rắn đáng thương a ——

“Con rắn kia…” Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ một phía.

Nữ chủ xuyên qua đối mặt với khốn cảnh bị giết, đương nhiên thân phận bây giờ là một con rắn ‘hổ tử vong’, tên khoa học Acanthophis Antarcticus—— đây là sau khi cô nhìn thấy hình tượng mới của chính mình từ trong gương treo trên tường của cửa hàng hỗn tạp lộn xộn này, nhờ trải qua tìm tòi học thức một cách tỉ mỉ ở kiếp trước mà nghiên cứu ra đáp án. Trở thành loài rắn kịch độc xếp hạng thứ chín trên thế giới, vốn là một con rắn cư ngụ ở châu Úc khô ráo đầy đá và bụi cây, không biết tại sao lại xuất hiện ở bên cạnh bãi biển ướt át của Anh Quốc, hơn nữa bị cô — cái người xui xẻo xuyên qua này — bám thân rồi!

Sau khi người đàn ông muốn giết chết cô kia nghe được âm thanh lạnh như băng ấy, vội vã quay đầu sang, hơi cười nói: “A, ngài Snape, ngài cũng có hứng thú với nọc độc của con rắn này sao? Tôi nghĩ hay là chờ tôi lấy nọc độc xong, chúng ta có thể thương lượng kỹ càng.”

Không! Không cần ông lấy nọc độc rồi mới thương lượng, tôi thật sự có thể để ông lấy nọc độc theo định kỳ, sẽ không để ông nuôi không mà! Coi như chỉ là một con rắn, trước hết tôi cũng phải bảo đảm chính mình sống sót cái đã! —— Ngụy Nhiễm điên cuồng kêu gào, thế nhưng âm thanh phát ra đều là “tiếng gào” “xì xì” của rắn, cô quả thực không nghĩ rằng có ai có thể nghe hiểu!

Người đàn ông lạnh lùng ấy — ngài Snape — cẩn thận quan sát con rắn trước mắt một hồi, mới chậm rãi nói: “Ông vẫn không nên giết chết nó, nọc rắn độc không phải chỉ có một lần, có thể chia lần để lấy dần.”

“Nhưng mà, dù sao đây cũng là rắn độc.” Ông chủ do dự một chút, chợt nhìn thấy ánh mắt cực chăm chú của người đàn ông lạnh lùng ấy, bèn đề nghị: “Xem chừng ngài Snape xác thực rất cần chất dịch của loại độc này? Như vậy không bằng chúng ta giao dịch con rắn này nhé?”

Ngài Snape nghe xong, gật gù, “Cũng được, vậy tôi mua con rắn này!”

Thế là, con rắn độc Ngụy Nhiễm đắc ý đổi chủ nhân, tuy rằng như thế cũng sẽ bị lấy nọc, thế nhưng, dù sao thì cũng không cần phải chết nữa. Còn phương pháp quay trở về, ừm, cứ từ từ tìm thôi! Ngụy Nhiễm hưng phấn bắt đầu lắc lư chuyển động ở trong lồng tre “giam giữ” cô, bây giờ cô còn nhỏ, thân thể chỉ dài hơn 20cm, so với thời điểm rắn hổ tử vong thành niên có độ dài 50cm, cô vẫn đang trong thời kỳ tuổi thơ nhá!

Hưng phấn một hồi, cô nhìn nhìn người đàn ông áo đen vẫn luôn mang theo cô đi xung quanh chọn mua vật liệu—— ngài Snape, nhắc mới nói, hắn hẳn là ân nhân cứu mạng cô đi! Hơn nữa, cái họ Snape này cho cô cảm giác rất thân thiết nha, rất giống như vị giáo sư môn Độc dược trong truyện Harry Potter——

Ế? Ngụy Nhiễm nghĩ tới đây, lần thứ hai ngẩng đầu dùng thị lực loài rắn tuy không phi thường ưu tú, nhưng sau khi cô “bám thân”, đã có thể thấy rõ sự vật của cô, đánh giá chủ nhân hiện tại một phen —— tóc đen khá bóng đầy dầu mỡ, sống mũi cao, da dẻ vàng như nghệ, mũ che màu đen, còn có vị trí mà lúc này bọn họ đang đứng, trang phục kỳ lạ của người chung quanh —— chẳng lẽ nói, cô thật sự xuyên vào thế giới Harry Potter, hơn nữa còn biến thành vật liệu ma dược của giáo sư Snape?

Vừa có ý nghĩ như thế, Ngụy Nhiễm bắt đầu cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, sau đó, khi nhìn đến một tòa nhà tên Tiệm đũa phép của Ollivander, cô triệt để thừa nhận bản thân đã đi tới thế giới phù thủy. Chẳng qua, may mắn chính là, bây giờ cô là vật liệu ma dược phi thường quý giá của giáo sư Snape, trong thời gian ngắn, cô không cần lo lắng vấn đề an toàn cho tính mạng mình…

Này, xem như là trong cái rủi có cái may đi nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.