Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 18




Bọt nước long lanh trong suốt, không ngừng chuyển động trên người nam nhân, dường như chảy theo đường nét, phác họa nam nhân vô cùng tinh tế.

Hàng mi sắc như đao, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, miệng hình trái tim.

Một đôi huyết mâu hình lá răm, màu mắt rực rỡ, dường như chất chứa ma lực vô tận. . .

Tuấn tú và đầy gợi cảm mị hoặc!

Nam nhân tuyệt sắc như thế, khiến Đồng Nhạc Nhạc một hồi trố mắt nhìn, trợn mắt há hốc mồm.

Trái tim nhỏ bé, không chịu nổi tuyệt sắc mị hoặc như vậy, không ngừng đập mạnh 'bịch bịch' .

Hơn nữa, lúc này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc có một cơn xúc động, chính là muốn mạnh mẽ xông tới, chà đạp tuyệt sắc nam nhân một phen!

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ phóng túng, tuyệt sắc nam nhân ở bên trong ôn tuyền, hình như nhận thấy cái gì đó, huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc đứng ở trên bờ.

Khi chứng kiến vẻ mặt ngây ra như phỗng, nhìn thấy ánh mắt thèm nhỏ dãi của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu động lòng người Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng lóe lên một cái.

Lập tức, không nói gì, chỉ là từ từ bơi tới bên bờ, sau đó đưa lưng về phía Đồng Nhạc Nhạc.

"Ngươi tới chà lưng cho trẫm!"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.

Khói xanh lượn lờ, quả là kiều diễm, đặc biệt gợi cảm!

Nghe vậy, sau khi Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần, trong lòng không khỏi nhói lên một cái.

Ánh mắt nhẹ nhàng buông xuống, liền rơi trên tấm lưng rộng rãi của nam nhân kia.

Mặc dù, nam nhân đang đưa lưng về phía nàng, nhưng không ngờ phía sau lưng lại đẹp như vậy.

Nhưng mà Huyền Lăng Thương lại để cho nàng chà lưng cho hắn!? Từ trước tới nay cũng chưa từng có .

Ngày hôm nay Huyền Lăng Thương rốt cuộc làm sao vậy! ?

Trong lòng nghi hoặc, phía trước, bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.

"Còn không đến sao! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng phục hồi tinh thần, vứt đi trong lòng nghi hoặc, nhanh chóng mở miệng nói.

"Dạ!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đồng ý, mắt nhung quét nhanh một lượt trên mặt đất.

Thấy ở trên bờ, trừ để trang phục của Huyền Lăng Thương, còn có một khăn nhỏ sạch sẽ.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng tới gần, sau đó khom lưng cầm lấy chiếc khăn sạch kia, đi tới phía sau Huyền Lăng Thương.

Chậm rãi ngồi xổm người xuống, Đồng Nhạc Nhạc trước hít một hơi thật sâu, điều chỉnh sự kinh hoàng trong lòng, cầm trong tay khăn đặt vào bên trong ôn tuyền thấm ướt, bắt đầu chà phía sau lưng Huyền Lăng Thương.

Đối với việc bưng trà nước linh tinh, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm thành thói quen .

Trái lại việc chà lưng, Đồng Nhạc Nhạc như là đại cô nương bước lên kiệu hoa, là lần đầu tiên đây!

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc có phần hơi khẩn trương.

Sợ mình dùng sức lớn, khiến Huyền Lăng Thương đau, nên chà cực kì nhẹ nhàng, chăm chú.

Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc chăm chú chà lưng, Huyền Lăng Thương giờ cảm thấy bức bối không thôi.

Từ hôm giao thừa, thích khách đột nhiên tập kích, mặc dù vết thương nhẹ, chẳng qua vết thương này đối với hắn mà nói căn bản không đáng nhắc tới.

Chỉ là, điều khiến Huyền Lăng Thương hắn khó chịu chính là, tiểu thái giám này, từ sau ngày đó, không chỉ mỗi ngày đến trong phòng tên thị vệ kia, tự mình thay dược cho hắn.

Hơn nữa mỗi ngày còn hầm canh đưa đến chổ thị vệ kia.

Hắn cùng thị vệ kia quan hệ thật không bình thường!

Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Huyền Lăng Thương, giống như có một quả núi lửa, không ngừng bùng nổ.

Tuy nhiên, hắn tức giận chính là.

Bây giờ kẻ khiến hắn tức giận, đó là tiểu thái giám này, lại hoàn toàn không biết.

Mỗi ngày tiếp tục cùng thị vệ kia ở chung một chỗ.

Chẳng lẽ trong suy nghĩ của hắn thị vệ kia quan trọng như thế sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương tức giận không thôi.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không nhịn được, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Gần đây ngươi với Bạch Thập Nhị thị vệ hay đi cùng nhau, hình như quan hệ của hai ngươi rất tốt! ?"

Nam nhân mở miệng, giống như thuận miệng hỏi, âm thanh nhẹ nhàng.

Chỉ là, trên gương mặt tuấn tú kia, một mảnh âm u.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc đưa lưng về phía Huyền Lăng Thương, chưa nhận thấy khác thường trên mặt nam nhân.

Khi nàng nghe được những lời nói của Huyền Lăng Thương, gương mặt có hơi sửng sốt, trong lòng kinh ngạc.

Làm sao Huyền Lăng Thương đối với chuyện của mình lại biết rõ như vậy! ?

Mà ngay cả nàng gần đây đi cùng với Bạch Thập Nhị, hắn cũng biết.

Đối với tính cách của Huyền Lăng Thương từ trước tới nay không quan tâm đến chuyện riêng của đám cung nhân, không phải sao! ?

Trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc phút chốc trầm lặng nói ra chi tiết.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, lần trước Thập Nhị đã cứu nô tài, nô tài vì tạ ơn hắn, mỗi ngày tự mình chăm sóc hắn."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, hơn nữa, lời nàng nói cũng là thật, không nghĩ tới cái khác.

Tuy nhiên, nàng cũng không biết, lời của nàng, rơi vào trong lòng Huyền Lăng Thương, lại làm cho lửa giận trong lòng hắn, xoẹt một tiếng bốc cháy phừng phừng.

Trên gương mặt tuấn tú kia, thần sắc càng phát ra âm u .

"A, hắn đã cứu ngươi, cho nên mỗi ngày ngươi tự mình hầm canh cho hắn uống, mỗi ngày thay dược cho hắn! ? Đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng, vậy thì của trẫm đâu! ?"

Nam nhân mở miệng, giọng điệu trầm thấp, Đồng Nhạc Nhạc càng nghe, càng cảm giác được nam nhân nén giận trong câu nói.

Nhất là, mặc dù nam nhân đưa lưng về phía nàng, nhưng từ trên người nam nhân phát ra khí lạnh kinh hoàng, làm cho người ta không thể khinh thường!

Cảm giác được nam nhân tức giận, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.

Làm sao Huyền Lăng Thương đối với chuyện của mình cùng Bạch Thập Nhị lại biết rõ như vậy! ? Ngay cả việc nàng mỗi ngày giúp Bạch Thập Nhị thay đổi dược, hầm canh cho Bạch Thập Nhị uống, đều hiểu rõ như vậy! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.