Ôm Tài Nữ Về

Chương 17: Ngọt như kẹo




Đường Mạn nằm ở trên giường 3 ngày mới khỏe hơn một chút.

Buổi tối hôm được cảnh sát đưa về, cô đã lạnh đến nỗi tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, may mắn là cảnh sát kịp thời phát hiện, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Cô lên cơn sốt, bác sĩ vội vàng truyền ngay 3 chai thuốc, cô cũng không ra mồ hôi, không ra mồ hôi thì sẽ không hạ sốt, sức khỏe cũng trầm trọng hơn. Mà chu kỳ kinh nguyệt của cô cũng đúng lúc đến thăm, bởi vì bị lạnh ở bên ngoài khá lâu, lần này lượng máu đặc biệt nhiều, cô đau đến nỗi ruột gan quặn thắt, máu cục không ngừng chảy xuống, chảy đến nỗi cơ thể cô gần như bị hút hết. Cảm cúm, phát sốt, nhứt đầu, tan nát cõi lòng, liên tục trong 3 ngày, cô vẫn rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, giãy giụa trong ngây dại, rèm cửa trong phòng được thả xuống, che khuất đi ánh sáng, bởi vì cô không dám tiếp xúc với ánh sáng, cho nên cả căn phòng cũng nhuốm một tầng sầu muộn âm u. Cô chỉ nằm như vậy, không hề có sức sống, không còn cảm giác.

Nhưng trong 3 ngày đó, cô có cảm giác mơ hồ rằng dường như Trương Khải Hiên luôn ở bên cạnh cô, bởi vì có 1 lần, cô khát nước, gọi thều thào, khát, khát quá.

Lúc này, lập tức có một đôi tay nâng cô dậy, cho cô uống nước, là tiếng của anh, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Không cần sợ.”

Cô không biết đó có phải là sự thật không, hay chỉ là, một giấc mơ.

3 ngày sau, cô có chút hơi sức, mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân đang nằm ở trên giường của nhà họ Trương.

Vú Trương vội đến tắm rửa thay quần áo sạch cho cô, cô bảo vú Trương kéo rèm cửa ra.

Bên ngoài là một thế giới trắng xóa, tuyết rơi nhiều như vậy, che giấu hết tất cả những xấu xí vô cùng hoàn hảo, hệt như mọi thứ đều chưa từng tồn tại.

Vú Trương đỡ cô dậy, kê cái gối sau lưng cho cô, để cô dựa vào.

Cô hỏi vú Trương: “Tôi nằm mấy ngày rồi?”

“3 ngày.”

Cô à một tiếng.

Vú Trường nhìn thấy cửa phòng đóng kín, lúc này mới nhỏ giọng nói với cô: “Tối hôm cảnh sát đưa cô về nhà, trong nhà gần như náo loạn cả lên, cho đến bây giờ chưa từng thấy cậu Khải Hiên nổi giận ghê gớm như vậy, cậu ấy gây gổ với bà Trương ở phòng khách, chủ tịch cũng cho rằng bà ấy tự cho là mình thông minh, sau đó cậu Khải Hiên hung dữ nói, muốn ngay ngày hôm sau dọn ra ngoài sống với cô, lúc này bà Trương mới hoảng sợ, không ngừng giải thích với cậu ấy, hơn nữa, còn cam đoan tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cô nữa, chuyện này mới lắng xuống.”

Cô không lên tiếng, Trương Khải Hiên lại có thể vì cô mà trở mặt với mẹ mình, cô thật sự không ngờ tới.

Hóa ra ở trong lòng anh, cô vẫn còn có một chút địa vị.

“Tiểu Lệ cũng đi rồi, bà Trương tìm chủ khác cho nó, không cần nó nữa.”

Cô không có biểu cảm gì, vợ bé đáng thương, rất muốn đẻ trứng đáng tiếc lại không có ổ để nằm.

Vú Trương bước đến, hình như ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cô, bà nói: “Cô cởi quần áo trên người ra đi, để tôi lau người cho cô.” Lúc này Đường Mạn mới phát hiện ra, mình vẫn mặc nguyên bộ đồ của 3 ngày trước, bởi vì lên cơn sốt, sau đó còn đổ mồ hôi, cả người đều là mùi hôi.

Cô đứng lên phối hợp cởi quần áo, ngay cả áo ngực cũng tháo ra luôn, vú Trương đang tìm quần áo ở trong tủ cho cô.

Đúng lúc này, cửa bỗng mở ra, Trương Khải Hiên đi vào. Anh vừa vào đến, đúng lúc nhìn thấy Đường Mạn đang trần trụi, phản xạ tự nhiên, ánh mắt của anh rơi vào trước ngực của Đường Mạn.

Đường Mạn vội vàng kéo chăn qua, quấn chặt lên người mình.

Anh cũng hơi mất tự nhiên, ừ hử vài tiếng.

Sau khi vú Trương tìm quần áo cho cô xong thì lập tức biết điều lui ra.

Đường Mạn nói: “Tôi phải thay đồ.”

Anh đứng bên cạnh cửa sổ, “Em thay đi.”

Đường Mạn cảm thấy đau đầu thật, hai vợ chồng lại rơi vào tình trạng không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Nhân lúc anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Đường Mạn nhanh chóng thay quần áo.

3 ngày không ăn gì, cô chỉ nhớ trong 3 ngày đó, ngày đầu tiên và ngày thứ hai, cô chỉ tỉnh táo lại một chút, rồi vú Trương giúp cô ăn cháo gà, sau đó chỉ ngủ, bất tỉnh, ngủ, bất tỉnh, cái hoạt động luống cuống này, đột nhiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sức khỏe bị suy nhược vì không theo kịp, thay quần áo xong, cô về giường nằm xuống gối, nhắm mắt lại, trước mắt toàn là sao.

Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Lúc này, Đường Mạn mới có cảm giác bụng mình đang kêu ọc ọc, nhưng ăn gì đây, trong miệng cô vừa đắng vừa khô, bựa lưỡi vừa dày vựa nặng, vừa không muốn ăn cũng không có hứng để ăn.

Anh ôn hòa lại gần khuyên bảo cô, “Ngồi dậy ăn chút gì đi, nếu không, anh bảo vú Trương mang vào nhé.”

Đường Mạn chỉ cảm thấy thái độ của anh đã chuyển biến tốt hơn, nịnh nọt ân cần. Cho đến bây giờ, chưa từng được hưởng thụ sự yêu thương của anh, khiến toàn thân cô nổi đầy gai ốc.

Cô thở dài, gắng gượng chống đỡ đứng lên, đi đến phòng tắm để rửa mặt. Anh chờ cô ở bên ngoài, đợi cô đi ra, sẽ đỡ cô cùng đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, Trương Vũ Đồng nhìn thấy cô, lập tức bổ nhào lại đây, thỏ thẻ nói: “Thím út, sắc mặt của thím tệ quá.”

Cô đành cười khổ, bẹo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bây giờ thím là một con chó sói đói bụng suốt 3 ngày.”

Ngồi vào bàn ăn, cô mới phát hiện không phải là giờ ăn cơm, những người khác của họ Trương đều không ở đây, nhưng vú Trương đã cẩn thận chuẩn bị xong cho cô canh gà ác nấu củ từ, còn có mấy món điểm tâm thanh ngọt vừa miệng.

Vú Trương bưng thức ăn và canh đến, không biết cố tình hay vô ý mà nói: “Uống chút canh trước đi, cô không ăn, cậu Khải Hiên cũng không ăn, hai cô cậu thật là! Haiz!”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Trương Khải Hiên một cái, anh cũng nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu nhìn chỗ khác.

Cô cúi đầu ăn canh, mới ăn một hớp lập tức nhíu mày, có phải là không có khẩu vị hay không, tại sao ăn cái gì cũng thấy đắng hết.

Trương Khải Hiên lập tức phát hiện ra, anh hỏi cô: “Sao vậy? Có phải không hợp khẩu vị hay không? Nhiệt độ cơ thể em đã không còn nóng nữa, hiện giờ đã khá hơn chút nào chưa?”

Cô giận dỗi trả lời, “Còn khỏe lắm, chưa chết được.”

Trương Khải Hiên tức sôi máu, người phụ nữ chết tiệt này, đến tình trạng này rồi mà còn mạnh miệng cứng đầu, thật sự là củ cải trắng nấu không nhừ mà.

Mới ăn được mấy miếng thì Đường Mạn ăn không vô nữa, không có khuẩ vị thì an cái gì cũng giống như nhai sáp mà thôi. Cô thở dài đẩy chén ra, quyết định quay về phòng chui rúc trong ổ chăn. Đi đến cầu thang, ngẩng đầu nhìn bậc thang, cô gần như muốn té xỉu, tại sao bậc thang vừa dài vừa nhiều thế kia, chân cô mền nhũng không đi thêm được nữa.

Lúc hày, Trương Khải Hiên chạy đến, anh ôm lấy cô, sau đó bế cô về phòng, Đường Mạn vẫn suy nhược nhưng tỏ vẻ rằng mình có thể đi được, nhưng thật sự hệt như một cọng cỏ không có xương, chỉ có thể để mặc anh bế mình về phòng.

Nằm trên giường, cô quấn chặt chăn lại, nghiêng người, không muốn nói chuyện với anh. Hai ngươi im lặng dường như nấu nhừ thời gian thành nước.

Thật lâu sau, anh mới bước đến, ngồi ở mép giường, tỉ mỉ nhìn cô, anh ngơ ngác, muốn nói lại thôi, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.

Đường Mạn biết anh có lời muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.