Ôm lấy ta nam nhân

Chương 10: Tài sản vô hình




==>==

Kết thúc hai tuần cống hiến không công cho nhà trường, tụi tôi trở lại cuộc sống học sinh bình thường. Nhưng trước khi tạm biệt những ngày “đặc biệt” ấy, tụi tôi thống nhất tặng cho Hiệu trưởng “bụng bự” một món quà nho nhỏ. Chẳng qua là một món quà cảm ơn cho những ngày tuyệt vời nhàn rỗi hiếm hoi mà thầy Hiệu trưởng mang lại.

Cũng không có gì nhiều, 5 lỗ nho nhỏ cả bánh trước và bánh sau xe sẽ dẫn lối cho thầy đến gặp bác sửa xe trước cổng trường. Đáng lẽ thầy Hiệu trưởng nên đàn áp tụi nó thêm một tí, bóc lột sức lao động của tụi nó nhiều hơn một tí, có như thế tụi nó mới không dư thừa năng lượng mà quậy phá lung tung được. Nói vậy thôi chứ một tuần vừa qua cũng đủ làm tụi tôi chết khiếp rồi, may là ra quân với số lượng đông không thì e rằng lúc về chỉ toàn liệt sĩ.

1 tuần, không ngắn không dài, não tụi tôi tạm thời ngưng hoạt động nhưng tay chân với cả người thì lúc nào cũng trong tình trạng mỏi rã rời. Bốn nhỏ con gái tụi tôi, may mắn vẫn được các đấng nam nhi (tụi hắn tự bảo thế) xem trọng, với cả số lượng cũng ít nên hầu như chỉ toàn quanh đi quảnh lại trong thư viện, thỉnh thoảng lang thang “thăm nuôi” mấy nhà vệ sinh. Còn lại bao nhiêu nặng nhọc tụi hắn tự chia nhau làm hết. Tính ra người chịu khổ trong tuần lao dịch này chỉ là đám con trai chứ con gái tụi tôi vẫn còn sướng chán.

Thời khắc trở về với lớp học thân yêu cũng chính là lúc tụi tôi bước vào giai đoạn chạy nước rút cho cuộc chiến quan trọng sắp tới.

Thi thành phố, không chỉ là cuộc đấu giữa các trường THCS mà còn là chiến trường ác liệt để chọn ra những “nhân tài” đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi quốc gia. Hầu như các trường đều rất coi trọng cuộc thi này, nó không chỉ là thước đo chất lượng của mỗi trường mà còn là cơ sở để xếp hạng vị trí của mỗi trường trong toàn thành phố.

Mỗi trường sẽ tham gia tất cả là 7 môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa và với một số trường thì có cả ngoại ngữ 2 là Pháp hoặc Nhật.

Lớp tụi tôi là lớp chuyên toàn khối nên lực lượng chủ chốt của các môn hầu hết nằm trong lớp tôi, cũng là nơi mà các giáo viên dạy bồi dưỡng đặt kì vọng nhiều nhất. Tụi tôi cũng có vài đặc quyền riêng, trừ 3 môn Toán, Văn, Anh bắt buộc thì tụi tôi được ra ngoài học bồi dưỡng vào các môn còn lại nếu muốn, trong thời gian ôn thi có thể không làm bất cứ một bài kiểm tra nào,… Nghe thì có vẻ sướng nhưng nghĩ lại thì áp lực nặng nề, nhà trường đã tạo điều kiện hết sức có thể như vậy mà hình không trở về thế nào cũng bị xem là tội nhân thiên cổ.

Nhưng khổ hơn nữa phải nói đến mười mấy đứa tụi tôi, bị phạt dọn vệ sinh còn chưa đủ, thầy Hiệu Trưởng đã ra tuyên cáo nếu không có giải gì về thì coi chừng cái hạnh kiểm năm lớp 9 sẽ bay đi không một lời từ biệt. Theo thầy “bụng bự” nói thì cái này là lấy công chuộc tội. Nhưng còn may cho tụi tôi, “chị” Minh mặc dù giận thì giận thật nhưng chỉ khuyên răn hai ba câu rồi thôi, biết tụi tôi chịu nhiều áp lực nên cũng không la mắng gì nặng. Vậy mà tôi cứ tưởng khi về sẽ chịu một cơn mưa nước bọt mang tên GVCN ấy chứ.

—2 tuần trước khi thi—

Thời gian này, lớp 9A1 thường xuyên rơi vào tình trạng vườn không nhà trống. Cũng phải, trong khoảng thời gian này đứa nào đứa nấy cũng bu bám cái đội tuyển. Có lúc cả một tuần chả có đứa nào mò mặt lên lớp, mông luôn trong tình trạng dính ghế lớp bồi dưỡng. Thấy vậy nên nhà trường cũng ưu ái miễn học văn hóa trên trường, chỉ chú tâm vào môn thi.

Cũng thời gian này tôi không được gặp tụi nó nhiều, mỗi đứa học mỗi môn mỗi phòng khác nhau thì gặp thường xuyên thế quái nào được. Tôi với cái Thảo theo Địa, cái Phương với ông Phong theo Anh, Trang “trưởng” đi Hóa, Huy “điên” đi Lý, còn hắn với ông Lâm thì đi Toán. Với cả thời điểm nước rút này cũng chả có đứa nào có tâm trạng để chơi bời.

Nhưng không gặp ai chứ hắn thì ngày nào cũng gặp, gặp hoài, gặp miết, gặp đến chai mặt.

“Ting…ting…ting…”

– Đây, xuống đây! Định phá luôn chuông nhà này hay sao vậy?

– Đợi bà muốn gãy cái cổ, làm cái trò con bò gì trên đó mà lâu vậy?

Tôi vừa mở cổng đã thấy hắn mặt nhăn nhăn nhó nhó rõ khó chịu. Ơ hay, hắn là tự nguyện mò sang nhà tôi chứ tôi có bắt ép gì đâu, giờ đứng đây nhìn tôi nhăn mặt nhíu mày quái gì chứ.

– Ngủ dậy đương nhiên phải đánh răng rửa mặt, chải đầu chải tóc cho gọn gàng, rồi phải giải quyết nỗi buồn này nọ, rồi còn…

– Được rồi, LÊN XE!

Hắn bất ngờ lớn giọng làm tôi giật mình. Vốn định cãi lại nhưng ngay lúc đó ba tôi đột nhiên xuất hiện.

– Tâm, con không đi xe đạp à? Ơ…

Ba tôi ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn lễ phép chào: “Con chào bác.”. Ba tôi gật đầu rồi lại quay sang nhìn tôi, như đang đợi một câu giải thích.

Ngạc nhiên cũng phải, mặc dù hắn hay tới nhà chơi, ba mẹ tôi cũng biết mặt hắn nhưng mọi khi đều có mấy đứa nó đi cùng. Hồi đó cứ nghĩ là bạn bè nên cũng không có gì phải ngại, nhưng giờ thì khác. Ba mẹ tôi mặc dù không đòi hỏi con cái nhiều, cũng không quản lý con cái chặt chẽ quá, chỉ cần tôi với nhóc Thiên ngoan ngoãn, học ra học, chơi ra chơi nhưng tôi không biết trong vấn đề này ba mẹ sẽ nghĩ gì. Có như mọi ông ba bà mẹ khác, đều cấm cản con cái không nên yêu khi còn đi học?

Hắn từ ngày đó luôn đều đều xách xe đến nhà chở tôi đi học. Tôi cũng chuẩn bị tâm lý sẵn khi bố mẹ hỏi đến nhưng khi đến lúc tôi lại chẳng thể nào mở miệng được.

– Ba, cùng đường nên bạn con sang chở con đi học cùng.

Tôi cố tình cười tỏ vẻ tự nhiên.

– Ừ, vậy hai đứa đi đi kẻo trễ!

– Thưa ba con đi học!

– Thưa bác con đi!

Xe lăn đều đều trên đường. Tháng 3, ánh mặt trời ngày càng rực rỡ, nhuộm một màu đỏ chói chang ở phương trời Đông. Màu vàng nhạt của nắng bao phủ khắp con đường, một vài giọt nắng nhảy lên áo trắng, nhảy lên tóc đen của tên ngồi phía trước.

Trời thế này, hè đến thật rồi.

Tôi ngồi phía sau hút sữa rồn rột cố gây sự chú ý mà có vẻ như ai đó chả thèm quan tâm. Đi được hơn nửa đoạn đường, hắn không buồn mở miệng nói lấy một câu. À cũng có, ngồi lên xe xong chỉ quăng cho tôi hộp sữa rồi bảo:”Uống đi!”. Cái này cũng không có gì là lạ, sáng nào hắn cũng bồi bổ cho tôi một hộp con bò như vậy. Tôi hỏi thì bảo là mẹ Phan đưa cho tôi uống để cải thiện chiều cao đồng thời bớt ngu đi. Tôi lúc đó thì méo cả mặt muốn tát cho hắn rớt hàm còn hắn thì cứ nhe răng ra mà cười.

– Này, giận à? – Tôi kéo kéo góc áo hắn.

– Không có.

Giọng như vậy mà bảo là không giận, ma nó mới tin.

– Tui không cố ý, tại tui chưa nói chuyện với ba mẹ.

– Bà cũng không định nói đúng không?

Hắn chầm chậm nói. Tôi hơi chột dạ, thật sự tôi rất muốn nói nhưng không biết phải nói với ba mẹ như thế nào.

– Không, tui nhất định sẽ nói mà. – Giọng tôi ỉu xìu như vừa bị ai hút hết sinh khí vậy.

– Ngoan ngoãn uống sữa đi! Có gì tui sẽ đến gặp ba mẹ bà nói chuyện sau, lo mà chú tâm vào kì thi trước mắt đi.

Tôi vừa nghe hắn nói xong thì nghẹn cả sữa lại, nhanh chóng phản đối:

– Không được, ông không được đến. Tui sẽ nói cho ba mẹ biết nên ông không cần phải đến đâu.

Hắn hơi khựng lại, chân trên bàn đạp cũng ngừng lại đôi chút rồi mới tiếp tục đạp. Tôi thấy mình phản ứng hơi quá nên vội ngậm miệng lại, tự trách sao mình ngu thế.

Nửa quãng đường đến trường còn lại im lặng đến khó chịu. Hắn không nói với tôi câu nào, tôi cũng không biết nói gì nên ngậm luôn miệng lại.

——

Ôn xong một đống lý thuyết về địa lý Việt Nam, tôi nằm vật ra bàn. Trông tôi lúc này như mấy con cá nằm thoi thóp trên thớt, chờ đến lúc vào nồi cùng một đống gia vị. Nhỏ Thảo trở lại từ căn tin, mang cho tôi một ít đồ ăn vặt.

– Sao trông mày ủ rũ quá vậy? Mày tới ngày sao?

Nó nói giọng kiểu như là quan tâm tôi lắm ấy, mà tay thì không ngừng bóc bánh bỏ vào mồm ăn lia lịa. Tôi chặn lại nguồn thức ăn của nó, với tay giành lấy gói snack.

– Không phải.

– Thế mày cãi nhau với tên Tuấn à? – Nó lấy tay mở một góp khác, ăn nhóp nhép.

– Cũng gần như vậy.

Tôi chán nản vừa ăn vừa nói.

Mấy đứa này, lúc tôi với hắn thông báo cho tụi nó biết tin, chẳng đứa nào tỏ vẻ gì là bất ngờ, còn làm kiểu như chuyện nhất định sẽ như vậy. Mấy tên con trai còn nhìn hắn tặc lưỡi, rồi bảo cái gì mà tiến độ chậm hơn dự định, làm việc quá trễ nãi,… Tôi nghe mà đầu óc cứ lộn cả lên, chả biết mấy đứa nó đang nói cái gì. Nghe cứ như tôi là con mồi, hắn là chó săn, một lúc nào đấy tôi cũng sẽ bị hắn tóm gọn như chó săn bắt con mồi ấy.

– Này, nhà mày có cấm mày với tên Huy qua lại không?

– Không. Mà sao?

– Cũng không có gì. Tao chưa nói với ba mẹ chuyện tao với hắn, hồi nãy trước ba tao, tao còn bảo hắn là “bạn” nữa. – Đoạn sau tôi hạ giọng nói lí nhí.

– Rồi sao?

– Sao là sao? Hắn không tỏ thái độ gì nên tao cũng không biết hắn suy nghĩ gì nữa.

– Chịu thua mày luôn. Dù thế nào thì mày cũng nên nói rõ với ba mẹ mày, hai đứa bây có phải là ngày một ngày hai đâu mà định giấu.

– Ờ, thôi học bài đi!

Cái này tôi tạm thời dẹp sang một bên vậy, việc quan trọng nhất bây giờ là kì thi sắp tới. Tôi phải học, phải cố gắng nhồi nhét đống kiến thức Địa lý này vào đầu, có thế thì dù có thất trận trở về cũng chẳng có gì phải hối hận hay nuối tiếc cả.

———

“Này tình yêu ơi, ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

“Ơ, thế thằng nào rep tin nhắn của bà thế?”

Tôi nhấn nút gửi tin nhắn vừa soạn xong, lòng cười thầm.

Tôi với hắn lâu lâu dở người lại lôi điện thoại nhắn tin như hai đứa tự kỉ. Và câu mở đầu cho mọi cuộc nói chuyện đều là “Này tình yêu ơi…” không kể người nhắn đầu tiên là tôi hay hắn. Cấu trúc câu thường dùng là như thế này: “Này tình yêu ơi, ăn chưa?”, Này tình yêu ơi, ngủ chưa?”, lâu lâu lại có mùi thơm thoang thoảng xen kẽ kiểu “Này tình yêu ơi, đi ị chưa?”.

Có hắn, mặc dù cuộc sống vẫn vậy nhưng đôi khi có ai đó nhắc nhở ăn uống, nhắc đi ngủ sớm, không cho đọc truyện, lướt web khuya, bắt uống sữa này nọ thấy cũng vui vui. Mà chả có lần nào hắn chịu nói năng cho đàng hoàng, đa số lúc nào cũng toàn ra lệnh bắt làm cái này, bắt bỏ cái kia. Vậy nên biết bao cuộc kháng chiến do tôi cầm đầu đã nổ ra nhưng kết quả thì thua thảm hại, lần nào cũng phải làm theo ý hắn. Nhiều lúc nghĩ lại, hắn giống mẹ tôi hơn là bạn trai tôi.

“Cục nợ to bự của con điên nào đấy!”

“Con nào ngu thế nhở? Đây chỉ thích cục vàng chứ không thích cục nợ.”

“Thế shit cùng một dạng với vàng đấy, có thích không?”

Tôi đọc tin nhắn xong nói không thành lời, không cần nghĩ cũng biết người bên kia mặt hớn như thế nào. Tốt nhất nên chuyển đề tài, nếu cương với hắn đến cùng người nhục mặt duy nhất chỉ có tôi mà thôi.

“Này tình yêu ơi, hát cho đây nghe với!”

“Đùa bố à, khuya rồi còn hát với hò gì!?”

“Mới 22h mà khuya gì, đi đi mà, mấy ngày này học hành căng thẳng lắm.”

“Rồi rồi, vào zalo đi!”

Tôi ấn vào biểu tượng màu xanh trên màn hình, ngay lập tức có một cuộc gọi tới. Bên kia vang lên giọng con trai trầm trầm:

– Một lần này thôi đấy nhé!

Rõ keo kiệt, rõ bủn xỉn.

Tôi để điện thoại trên gối, nhìn màn hình sáng đang thực hiện một kết nối.

“…Our dreams are young and we both know

They’ll take us where we want to go

Hold me now

Touch me now

I don’t want to live without.

Nothing’s gonna change my love for you

You ought to know by now how much I love you

One thing you can be sure of

I’ll never ask for more than your love.

Nothing’s gonna change my love for you

You ought to know by now how much I love you

The world might change my whole life through but,

Nothing’s gonna change my love for you…”

Tối hôm đó một giai điệu, một giọng hát theo tôi vào tận giấc ngủ. Tôi đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi được gặp lại chó Vua, được thấy một nụ cười lộ răng nanh và một lời “Chúc ngủ ngon!”.

____________

Đà Nẵng, 23h 20′ ngày 19/1/2015.

Dạo này Yuu hơi bị lười, hơi bị nhát, hơi bị làm biếng nên bắt mọi người phải đợi lâu. Thành thật xin lỗi!

Tất cả ngủ ngon! G9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.