Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Quyển 4 - Chương 118: Đêm đông về kinh




Đỗ Long và Đường Lệ Phượng nhảy theo điệu nhạc chậm rãi một cách ăn ý, Đường Lệ Phượng không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mặt Đỗ Long, Đỗ Long liền hỏi:

-Bí thư Đường, trên mặt tôi dính bụi à?

Đường Lệ Phượng chậm rãi lắc đầu nói:

-Không, tôi cảm thấy cậu rất giống một người mà tôi đã từng quen, tôi mất liên lạc với anh ta lâu lắm rồi, cho nên tôi muốn xem tỉ mỉ một chút... Chu tiên sinh, cậu có thể tháo kính ra để tôi nhìn mắt của cậu không? Tôi nghe nói dù cho hóa trang siêu đến mấy cũng không thể thay đổi được khoảng cách của ánh mắt...

Đỗ Long thở dài, tháo mắt kính xuống, nói:

-Bí thư Đường, chị cứ việc xem đi, hôm nay chị là người thứ hai cảm thấy tôi giống người nào đó, không biết là vận may hay nỗi bất hạnh của tôi đây...

Đường Lệ Phượng nhìn kỹ một hồi, mặc dù trong lòng cảm thấy rất giống, nhưng lại không dám khẳng định ngay lúc này. Suy cho cùng người bịt mặt kia là một tội phạm ô danh, mà Chu tiên sinh trước mắt lại là người lương thiện khẳng khái, ông chủ lớn, cô không thể phạm sai lầm!

Đỗ Long chậm rãi đeo mắt kính vào, hắn nói:

-Bí thư Đường, chị cũng không phân biệt được sao? Chị cho rằng tôi và người đó rất giống nhau phải không?

Đường Lệ Phượng nói một cách mờ mịt:

-Tôi không biết... Tôi có chút choáng váng, có thể dựa vào vai cậu một chút không?

Đỗ Long nhún nhún vai, nói:

- Rất vinh hạnh.

Đường Lệ Phượng tựa mặt vào, cô nhắm mắt lại dựa vào ngực Đỗ Long, một bộ dạng tập trung tinh thần cảm nhận, bộ dạng ấm áp và dễ thương đó rất khiến người ta muốn cuối đầu hôn lên trán cô. Tuy nhiên Đỗ Long cũng không dám làm như thế, bởi vì hắn hiểu rằng Đường Lệ Phượng làm như vậy là vì cố gắng cảm nhận mùi trên người của hắn mà thôi.

Đỗ Long không thể không cảm thấy vui mừng trong lòng, hoá trang dùng là một số ít hương vị của các đồ vật này nọ, hắn còn sức lên người một ít nước hoa, nếu không đêm nay gặp Đường Lệ Phượng trở tay không kịp rồi, tuy nhiên mùi nước hoa không thể như lần trước giải trừ hoàn toàn hoài nghi, phỏng chừng Đường Lệ Phượng lúc này đây sẽ không đơn giản từ bỏ ý đồ như vậy, sau này trước mặt cô ta phải cẩn thận mới được.

-Bí thư Đường... Rất nhiều người ở đây đang nhìn chúng ta đấy...

Đỗ Long nói khẽ với Đường Lệ Phượng, Đường Lệ Phượng cuối cùng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với Đỗ Long và nói:

-Rất xin lỗi, tôi thật sự quá mệt mỏi, vừa rồi thiếu chút nữa ngủ... Chu tiên sinh, xin lỗi thất lễ một lát ...

Đường Lệ Phượng nói xong liền vội vàng bước đi, Đỗ Long buồn bã nhìn theo cô, khúc đầu tiên chưa xong đã bị Tô Linh Vân phá, mà có thể nói là do hắn tự tìm, không ngờ tới lần thứ hai bị phá nhanh hơn, trong lòng cảm thấy có chút bực bội.

-Chu tiên sinh, chuyện vừa rồi tôi thật là có lỗi...

Lại một mỹ nữ nhân cơ hội đi tới, Đỗ Long cười nói:

-Uỷ viên Lý, nếu sự tình đã nói rõ, cũng không cần phải xin lỗi lần nữa, quả thật vừa rồi phản ứng của tôi cũng có hơi quá một chút.

Lý Thụy Trân cười nói:

-Phản ứng của Chu tiên sinh mới là bình thường, đổi lại là chồng trước của tôi...

Sắc mặt Lý Thụy Trân sạm lại, nói:

-Lúc hắn yêu tôi nhất... Không nói lời nào đã đi qua đánh người rồi...

Đỗ Long thầm nghĩ rằng đổi nơi đổi người nói không chừng đã phải đến bệnh viện cấp cứu rồi, điều này có thể so sánh không?

Đỗ Long nói:

-Ủy viên Lý, tôi nghe chuyện của cô rồi, đời người giống như thị trường chứng khoán, nhấp nhô bất định đó là bình thường, sau khi trải qua mỗi lần sóng gió, uỷ viên Lý nhất định sẽ cải thiện mình hơn.

Lý Thụy Trân gật đầu cảm kích, nói:

-Chu tiên sinh, tôi có thể nhảy cùng anh một bản không?

Đỗ Long cười nói:

-Rất hân hạnh, nhảy bao lâu cũng được, chỉ cần Ủy viên Lý cao hứng.

Lý Thụy Trân nói:

-Đừng gọi ta là uỷ viên Lý, Chu tiên sinh cứ gọi tôi Thụy Trân đi, tôi kỳ thật không thích người ta gọi tôi là ỦY viên Lý... Gia nhập Hiệp hội hiệp thương chính trị chẳng qua là vì tự bảo vệ mình... Không ngờ cuối cùng cái danh này không cho tôi cảm giác an toàn bao nhiêu, ngược lại mang đến nhiều nỗi thống khổ...

Đỗ Long đương nhiên biết cô vì sao thống khổ như vậy, bởi vì hắn nhìn lén qua video của Lý Bân, lúc ấy khi Lý Bân cường đoạt cô, luôn mồm gọi cô là uỷ viên Lý và quý bà tỷ phú, càng làm càng hứng thú...

-Điều đó cô không thể đoán trước được, cũng không phải lỗi của cô...

Đỗ Long bắt đầu kiên nhẫn an ủi. Sau khi nghe hắn an ủi, Lý Thụy Trân nhanh chóng vui trở lại, rồi tràn đầy cảm xúc nói:

-Tôi bây giờ tốt hơn nhiều, thảo nào cháu gái tôi cứ khuyên nên tìm nhiều người để trò chuyện, nhưng nếu không có người ưu tú giống Chu tiên sinh như vậy, cho dù có nói chuyện cùng họ cũng không có ích gì hết.

Đỗ Long cười nói:

-Cháu gái của cô rất là hiểu chuyện đấy, cô ta nói kỳ thật không sai, trò chuyện với nhiều người, bất kể nói về vấn đề gì, đều rất có ích cho bản thân.

Lý Thụy Trân đau khổ cười nói:

-Nếu con bé hiểu chuyện thì đã không càn quấy như vậy rồi, ôi... Con bé là bác sĩ tâm lý, khi xảy ra chuyện rồi mới giúp tôi trị liệu...

Đỗ Long mở to hai mắt, hỏi:

-Cô ta tới thành phố Thụy Bảo chưa lâu sao?

Lý Thụy Trân nói:

-Đúng vậy, nhưng đến rồi lại không muốn đi, muốn nhanh chóng mở văn phòng tư vấn tâm lý ở nơi này, còn năn nỉ tôi đi khắp nơi giúp con bé tìm hộ khách hàng, thật sự là hết cách với nó.. À... Con bé lại chạy tới trêu chọc bạn gái của Chu tiên sinh rồi... Thật là...

Đỗ Long cười nói:

-Để cho cô ấy đi đi, bạn cùng tuổi có nhiều đề tài để trò chuyện... Cô đã cho tôi gọi cô Thụy Trân, vậy cô cũng đừng gọi tôi là Chu tiên sinh, gọi tên tôi được rồi, Dịch Thăng... Tên này không tồi nhỉ...

Hai người trò chuyện càng lúc càng hăng say, nhảy liên tục nhiều bài, cho đến khi có người không vui.

Sau khi kết thúc bài hát, Lâm Nhã Hân đi đến bên cạnh hai người ho một tiếng, cười nói:

-Uỷ viên Lý, có thể để Chu tiên sinh nhảy với tôi một lúc không? Cô đã giành anh ấy hơi lâu rồi đấy.

Lý Thụy Trân liếc mắt nhìn Lâm Nhã Hân một cái, cười nói:

-Đàn ông tốt lúc nào cũng bận rộn... Xin cô đợi một chút...

Lý Thụy Trân nhón chân hạ giọng nói vào tai của Đỗ Long:

-Cô ta cũng là người của anh sao? Đừng phủ nhận, tôi nhìn ra được... Danh thiếp của tôi ở túi bên trái của anh... Khi nào rảnh thì gọi điện cho tôi... tôi đợi anh...

Lý Thụy Trân nói xong liền buông tay ra, quay đầu mở to hai mắt nói với Lâm Nhã Hân:

-Anh ấy là của cô, Chu tiên sinh, tạm biệt...

Nhạc lại vang lên, Lâm Nhã Hân ôm lấy vai Đỗ Long, Đỗ Long thì ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô ta, hai người cùng nhau đong đưa theo điệu nhạc, Lâm Nhã Hân thấp giọng cười nói:

-A Long, đây là lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ, không ngờ tới phải chờ đợi lâu như vậy mới đến lượt tôi... Anh có phải thích Lý Thụy Trân hay không? Thân hình cô ta cũng tạm được, nhưng không đẹp bằng em, tuổi cũng lớn hơn em...

Nghe những lời đầy ghen tuông của cô ta, Đỗ Long cười nói:

-Chúng ta đúng là lần đầu tiên khiêu vũ, tuy nhiên nhảy múa cùng nhau còn ít sao? Chưa một lần nào mà em không nhảy múa ngất ngây đến tình trạng kiệt sức hay sao? Trong lòng anh em chiếm vị trí nhiều nhất, còn ghen tị cái gì?

Lâm Nhã Hân thiên kiều chớp mắt lườm hắn một cái, nói:

-Phụ nữ đều ghen tỵ, ai cũng không ngoại lệ, nhưng em biết là không thể giữ anh rồi, cho nên em sẽ không ghen tị... Thế nào, có muốn em giúp anh hẹn hò với cô ta không?

Đỗ Long nhìn cô có chút ngẩn người, bởi vì Lâm Nhã Hân đang kẹp tấm danh thiếp trong tay một cách đắc ý, thật không biết cô lấy tấm danh thiếp ra từ khi nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.