Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 67: Sinh nhật




Đêm khuya vắng lặng, Lục Tu tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy rào rạt trong phòng tắm nhưng chẳng rõ tại sao lại không ngủ được. Tắm gì mà lâu dữ vậy, hắn bực dọc trở mình.

Qua vài phút, chợt nghe tiếng Văn Thiên bước ra khỏi phòng tắm. Thế nhưng anh lại không đi tới phòng khách như mọi khi, mà đứng yên trước cửa phòng tắm, giây lát sau, anh lại bước về phía Lục Tu. Tim Lục Tu như muốn nhảy tọt ra khỏi cổ, hắn quấn chăn không dám cục cựa, tiếp theo đó có cảm giác như là Văn Thiên vừa ngồi xuống đằng sau, bầu không khí nóng và ướt át xộc tới, làm nhịp thở của Lục Tu chậm hẳn lại.

Văn Thiên tựa vào lưng Lục Tu, hai tay ôm lấy vai hắn. Lục Tu có cảm giác làn da cách một lớp chăn bắt đầu trở nên nóng rực, đẩy đẩy tay về phía sau muốn tách ra xa một chút, thế nhưng Văn Thiên lại tiến thêm một bước – vùi đầu vào hõm cổ hắn làm ổ. Lục Tu căng thẳng, vừa định dùng sức đẩy anh ra, lại chợt Nghe Văn Thiên rầu rĩ nói đằng sau – “Đừng nhúc nhích mà Lục Tu, cho tôi ôm một lát đi.”

Lục Tu bất động, hắn nhận thấy Văn Thiên có chút bất thường, một chốc sau bỗng nghe Văn Thiên nói – “Lục Tu à, tôi phải rời khỏi đây một khoảng thời gian.”. Lục Tu hốt hoảng trong lòng, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Công ty có dự án lớn ở vùng núi, tôi phải tới đó, có lẽ phải đi tận hai tháng.”

Lục Tu rủa thầm trong bụng, hóa ra là đi công tác, làm hắn bị dọa túa mồ hôi. Bất chợt nghe thấy Văn Thiên ấm ức nói tiếp – “Thật ra người đi lúc đầu vốn là Hoa Ngôn, nhưng hắn nói việc theo đuổi Văn Anh đang trong thời gian quan trọng nên không thể đi được. Hắn nói, thân là giám đốc công trình nếu đã không đi thì cũng chỉ có tôi đi mới quản lý được công trình, cậu xem, bọn họ lại ăn hiếp tôi kìa ~”

“Đáng đời cậu.” Lục Tu tàn nhẫn nói xong lại mềm lòng, hai tháng dài, lại còn là đến vùng núi, chắc hẳn phải chịu khổ.

“Cậu còn nói, tôi sẽ nhớ cậu lắm đó. Trò chuyện với tôi một lát đi mà.”

“Ừm.”

Lục Tu ngủ rất ngon, rất ấm áp rất hạnh phúc. Nếu không có ánh mắt nào đó cứ luôn nhìn chăm chăm vào hắn, hắn tin chắc mình sẽ ngủ ngon hơn nhiều, mới sáng ra đã bị dọa giật mình thì dễ bị bệnh tim lắm đó nha.

“Lục Tu à.” Văn Thiên lấn tới đè lên hắn – “Sao nào, muốn bội tình bạc nghĩa hả?”

“Bội, bội tình bạc nghĩa gì chứ?” Lục Tu lắp bắp nói.

“Tối qua cậu ôm rịt lấy tôi chẳng chịu buông tay, chỗ nào có thể sờ, chỗ nào không thể sờ cũng đều bị cậu sờ hết cả rồi, vậy mà mới sáng bảnh mắt ra đã muốn đá tôi đi, này không phải bội tình bạc nghĩa thì là cái gì?”

Ôm không buông tay? Nơi có thể sờ lẫn nơi không thể sờ đều sờ cả rồi? Lục Tu đỏ mặt hít thở dồn dập, người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lẽ nào là mộng xuân? Bây giờ phải làm gì mới tốt đây?

“Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, ai bảo cậu hại tôi muốn ngủ mà chẳng thể nào ngủ được, còn bản thân cậu lại ngủ ngon như thế!” Lời vừa dứt anh đã đè người lên, nắm chặt lấy hai tay Lục Tu, và cứ như thế – Lục Tu thuận thuận lợi lợi bị anh ép dưới thân. Toàn cảnh phim giới hạn độ tuổi tọt vào đầu chỉ trong một thoáng, mặt Lục Tu đỏ ửng như muốn rỉ máu. Lúc bàn tay kia niết lấy cằm hắn, hắn lập tức nhắm tịt hai mắt lại.

Đôi môi quen thuộc mềm mại ấm áp hắn thấy qua vô số lần trong mơ dán sát vào hắn, nhẹ nhàng liếm mút nhẹ nhàng trêu đùa, tiếp theo đầu lưỡi khẽ tách đôi môi ra, tiến vào trong do thám, một tiếng thở dài đầy thỏa mãn truyền đến, Lục Tu bỗng nhiên cảm thấy chua xót, sau đó thả lỏng thể xác và tinh thần tiếp nhận ý nghĩa chân chính của nụ hôn đầu tiên.

Đôi môi mềm mại và ấm áp thân quen mà hắn đã gặp vô số lần trong mơ dán sát vào hắn, khẽ khàng liếm mút, nhẹ nhàng trêu đùa, tiếp theo là đầu lưỡi dịu dàng tách làn môi ra, tiến vào bên trong do thám. Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn truyền đến, Lục Tu bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, sau đó thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, tiếp nhận ý nghĩa chân chính của nụ hôn đầu tiên.

Bàn tay không thành thật luồn vào trong lớp áo, hai người đang tiếp xúc gần gũi đều cảm nhận được vị trí kia của mình và đối phương đồng thời cứng lên, một thoáng ấy, cả hai đều bối rối không kém gì đối phương.

“Lục Tu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi không muốn ép buộc cậu.”

Lục Tu mê man nhìn nóc phòng, hắn không biết, hắn không biết bản thân hắn có muốn điều này hay không.

Dạo gần đây Lục Tu thường xuyên ngẩn người, vì hắn lại nhớ tới cái ngày Văn Thiên tới gần hắn trước kia. Nhớ tới chuyện hôm đó khi Văn Thiên chuẩn bị rời đi, tiếp theo lại nhớ tới toàn thân mình khô nóng khó chịu ra sao. Ngày ấy hắn đợi Văn Thiên đi rồi mới bò từ trong chăn ra, sau đó liền ngây người, Tiểu Mao thấy vậy còn giỡn chơi nói – “Có phải hồn ông chủ bị anh Văn Thiên hút theo luôn rồi không?”

Từ đó, Lục Tu bắt đầu tiến hành công cuộc tự đào tạo bản thân mình thành hòn vọng phu, đứng ở cửa trông về hướng Văn Thiên sẽ trở về, mỗi lần chờ đều đứng cả buổi. Có một hôm bị Văn Anh bắt gặp, cô đứng phía sau lưng hắn cả ngày trời mà hắn cũng chẳng phát hiện ra. Văn Anh chép chép miệng nói với Hoa Ngôn – “Coi anh đã tạo nghiệt gì kìa.”

Sau đó cô nói với Lục Tu – “Anh quắn quéo làm quái gì, thích người ta thì cứ nói đại ra đi, giờ anh đứng đây chờ cho ai xem? Một mặt thì làm người ta đau lòng, mặt khác thì lại ra vẻ như tôi đây rất si tình, sao hồi trước tôi lại không biết hóa ra anh lại kỳ quặc thế này chứ! Văn Thiên thật là khờ, thật là đáng thương mà.”

Cô lắc đầu, kéo theo Hoa Ngôn rời khỏi đó.

Lục Tu sầu não. Văn Anh nói rất đúng, mình bày vẻ mặt này là để cho ai xem, rõ rành rành là do mình không đủ can đảm đối mặt nên mới cự tuyệt anh.

Từ khi Văn Thiên đi tới giờ cũng rất ít liên lạc, thường thường cả tuần mới gọi được một cuộc điện thoại hoặc nhắn tin gì đó. Nội dung gọi tới cũng rất đơn giản, chỉ hỏi hắn [không sao chứ?], [không sao là tốt.], sau đó nói thêm vài câu rồi cúp máy, khiến tâm tư Lục Tu cứ nặng nề khó chịu mãi, làm gì cũng uể oải.

Đành rằng có cảm giác thời gian một ngày trôi qua quá chậm, nhưng dù gì hắn cũng đã thuận lợi vượt qua từng ngày. Hai tháng, bắt đầu từ hôm anh ra đi đến nay chỉ còn lại bảy ngày, đã vậy Văn Thiên còn gọi điện thoại tới xác nhận rằng anh sẽ về đúng giờ nữa – điều này khiến Lục Tu luống cuống. Khi Văn Thiên đi đã nói những gì, hắn một chữ cũng không quên, cự tuyệt ra mặt? Hắn không làm được. Tưởng tượng tới những việc có thể sẽ xảy ra mà hắn lạnh cả người, vầy chỉ có thể chọn ở cùng nhau như trong GV hắn đã từng xem thôi, nhưng việc ấy thật sự rất đáng sợ!

Vào hôm Văn Thiên sẽ về tới, Lục Tu ở nhà dọn dẹp sạch sẽ đến mức không lấm một hạt bụi. Nhìn tới nhìn lui lại cảm thấy không ổn, lại cố tình làm cái giường lộn xộn một chút, sau đó đi ra ngoài mua đồ ăn rồi quay đầu vô bếp xoắn xít trong đó cả buổi. Tiểu Mao còn tưởng sẽ được ăn cơm chùa, ai dè chưa hết giờ làm đã bị Lục Tu đuổi đi.

Nguyên một bàn đồ ăn đều toàn món Văn Thiên thích, nhưng đợi đến tối vẫn chưa thấy Văn Thiên trở về. Lục Tu không gọi điện thoại, cứ cố chấp ngồi bên bàn cơm chờ như vậy, một lần chờ, chờ cho tới mười hai giờ đêm. Hắn chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp đem đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu vào phòng bếp. Tay vừa chạm vào chiếc đĩa thì chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập từ dưới lầu vọng lên, trong đêm khuya vô cùng chói tai. Hắn run tay, làm nước trong đĩa văng ra ngoài một ít.

Chạy vội xuống lầu, kéo cửa cuốn lên. Nỗi thất vọng thoáng chốc tuôn ra, tâm tư lạnh lẽo, tại sao lại là họ? Bọn họ ở đây, vậy tức là Văn Thiên sẽ không trở về.

“Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mang theo vài bộ quần áo rồi đi theo tụi em!”. Văn Anh nhìn Lục Tu vẫn còn sững sờ đứng im, đi tới kéo tay hắn – “Nhanh đi, Văn Thiên bị tai nạn, em với Hoa Ngôn đang chuẩn bị tới đó, chẳng lẽ anh không đi?”

Văn Anh còn chưa nói hết câu Lục Tu đã lủi vào trong xe, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, nói với Hoa Ngôn đang cầm tay lái một chữ “Đi!”

Hoa Ngôn nhấp nháy mắt với Văn Anh, Văn Anh không nói gì, quay lại lưu loát khóa cửa giùm Lục Tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.