Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 63: Chân Chính Khắc Nghiệt




Một tháng thoắt cái liền qua, Vân Thành bị hủy cũng đã hồi phục lại, Tiêu Phàm đứng ở trên thành lầu, híp hai mắt nhìn về phương xa.

Một tháng này, hắn thành công tu luyện một bộ Lục Phẩm Kiếm Pháp tới đỉnh phong, dùng để xác minh công dụng tuyệt vời của Phong Thế.

Hơn nữa hắn luôn lĩnh ngộ Phong Thế, triệt để vững chắc tại Đệ Nhất Trọng, hơn nữa còn chạm đến ngưỡng cửa Phong Thế Đệ Nhị Trọng.

Chỉ là ngưỡng cửa Nhất Trọng bất luận như thế nào cũng không cách nào xuyên phá, thậm chí so với đột phá Chiến Vương cảnh còn gian nan hơn.

Có điều hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, Đao Thế, Quyền Thế và Kiếm Thế đều lĩnh ngộ được cảnh giới Nhị Trọng.

Đồng dạng mà nói, Chiến Tông cảnh lĩnh ngộ Nhất Trọng Thế, cường giả Chiến Vương cảnh có thể lĩnh ngộ Nhị Trọng Thế, đương nhiên cũng có Chiến Vương cảnh có thể lĩnh ngộ Tam Trọng thế, thậm chí Tứ Trọng Thế đều cực kỳ thưa thớt.

Giống như Tiêu Phàm, có thể ở Chiến Vương sơ kỳ lĩnh ngộ ra Nhị Trọng Thế đã có thể được xem là tuyệt thế thiên tài.

- Tiêu Phàm.

Lúc Tiêu Phàm đang suy nghĩ vẩn vơ, một tiếng quát nhẹ vang lên, nơi xa, một đạo hắc ảnh bay về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm giương tay vồ một cái, trong tay lập tức xuất hiện một đồ vật, cách đó không xa, Quách Sĩ Thần cùng Phúc bá không biết lúc nào xuất hiện ở nơi này.

- Thử xem, xem vừa tay ngươi không.

Phúc bá mặt lộ vẻ hiền lành cười nói.

Đồ vật trong tay Tiêu Phàm, không lạ gì, chính là Hung Đao Đồ Lục mà Phúc bá cải tạo một tháng, cỗ khí tức hung lệ đã biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa còn thêm một cái vỏ đao.

Hồng hộc một tiếng, một đạo hàn mang xẹt qua hư không, một thanh âm kim loại thanh thanh vang lên, Tiêu Phàm kinh dị nhìn Đồ Lục trong tay, so với trước đó, Đồ Lục thiếu một chút hung lệ, nhiều thêm một phần sắc bén.

Nhẹ nhàng ước lượng mấy lần, Tiêu Phàm cảm giác Đồ Lục so với trước đó còn nặng hơn mấy phần, vội vàng cười nói:

- Cảm giác tay không tồi.

- Chỉ là không tồi thôi sao? Tiểu tử ngươi đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ!

Quách Sĩ Thần trợn mắt một cái:

- Đây chính là Phúc bá lần đầu chế tạo và cải tiến Bát Phẩm Hồn Binh trong hơn 20 năm gần đây, hơn nữa còn hao phí rất nhiều đồ trân quý của Phúc bá!

- Đa tạ Phúc bá!

Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ, cung bái nói, hắn phát hiện bản thân vẫn là quá khinh thường mấy người Phúc bá.

- Không cần khoa trương như vậy, vừa tay là tốt rồi.

Phúc bá lắc đầu cười một tiếng, một tháng bận rộn này khiến hắn nhìn qua càng thêm tiều tụy gầy gò.

Tất cả những thứ này, Tiêu Phàm tất nhiên nhìn thấy, nhưng hắn không biết báo đáp sự quan tâm của Phúc bá bọn hắn thế nào, điều duy nhất có thể làm, chính là đừng để Phúc bá thất vọng.

- Không phải, so với trước đó cái này càng thêm vừa tay.

Tiêu Phàm cười cười:

- Phải rồi Phúc bá, khí hung lệ trước đó làm sao biến mất không thấy gì nữa?

Nhiễm máu tươi quá nhiều, tự nhiên sẽ sinh ra biến chất. Chỉ có điều vì đao này nhiễm đều là huyết sát, sát khí quá nặng, cho nên mới có thể hung lệ như thế, ta chỉ là phong ấn lại những khí tức hung lệ này, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Phúc bá giải thích nói, sau đó đem phương pháp mở ra phong ấn giao cho Tiêu Phàm.

Theo Hồn Lực đưa vào, gào thét một tiếng, một cỗ khí tức hung lệ dồi dào phóng lên tận trời, ngưng tụ thành vô số đao cương, đến thiên khung đều giống như sắp bị phá vỡ.

- Ta cảm thấy...

Tiêu Phàm thần tình kích động vô cùng, chỉ là nói còn chưa dứt lời, liền bị Phúc bá cắt ngang.

- Ngươi biết rõ là được, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng mở ra phong ấn, đao cũng chỉ có càng mài càng bén, giết người sẽ chỉ càng giết càng hung, ta nghĩ ngươi có thể hiểu rõ.

Phúc bá ý vị thâm trường nói.

- Đúng.

Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng lẩm bẩm lấy Phúc bá câu nói kia:

- Đao, càng mài càng sắc, giết người, càng giết càng hung, mài đao, không nhất định phải giết người.

- Khụ khụ, Tiêu Phàm à, Phúc bá nói chuyện mặc dù rất có đạo lý.

Quách Sĩ Thần đột nhiên ho nhẹ mấy tiếng, cười cười nói:

- Nhưng mà ra ngoài kia, nếu ai dám khi dễ ngươi, trực tiếp làm thịt, chỉ cần ngươi một ngày là học sinh Thần Phong Học Viện ta, thì một ngày Thần Phong Học Viện đều ủng hộ ngươi!

- Phải không?

Tiêu Phàm nửa tin nửa ngờ nói, tay phải sờ cằm một cái, một bộ dáng đánh chết ta cũng không tin, điều này làm Quách Sĩ Thần tức giận không nhẹ.

- Được rồi, ta cũng không thứ gì cho ngươi, hai đồ vật này ngươi liền lưu làm kỷ niệm đi.

Phúc bá hung hăng trừng Quách Sĩ Thần, Quách Sĩ Thần lập tức như là trẻ con phạm sai lầm, xấu hổ cười cười.

Tại trong tay Phúc bá là một cái vỏ kiếm không biết dùng chất liệu gì chế tạo, còn có một miếng sắt đen.

Phúc bá tặng hắn vỏ kiếm, Tiêu Phàm biết rõ là có ý gì, chỉ là muốn hắn che đi sự sắc bén của Tu La Kiếm mà thôi, vậy cái miếng sắt đen này thì là cái gì chứ?

- Phúc bá, ngươi sao lại đưa cái đồ vật này cho hắn?

Ngược lại Quách Sĩ Thần kinh ngạc một hồi, lại hết sức bất mãn nói:

- Bình thường cho ta chơi, ngươi còn không cho.

- Cho ngươi chơi? Ngươi còn nhỏ sao?

Phúc bá tức giận nói.

Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm càng hiếu kỳ hơn, cái này chỉ là một khối miếng sắt mà thôi, chẳng lẽ còn có đại bí mật gì sao?

- Tiểu tử, còn không tạ ơn Phúc bá, vốn dĩ ta còn lo lắng việc ngươi đi tham gia Sát Vương Thí Luyện, hiện tại xem ra, là ta suy nghĩ nhiều.

Quách Sĩ Thần khó nén sự hâm mộ và ghen ghét trong mắt.

- Đa tạ Phúc bá.

Tiêu Phàm hơi hơi cúi lạy, tiếp nhận vỏ kiếm cùng miếng sắt đen, đột nhiên, Toàn thân Tiêu Phàm run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc

- Đồ vật này có thể thay đổi khí tức?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Phúc bá, hắn vừa mới đưa vào một tia Hồn Lực, đột nhiên phát hiện khí tức trên người bản thân cải biến.

Hình dạng một người có lẽ có thể thay đổi, nhưng khí tức khẳng định không thể biến đổi, cũng chính bởi vì thế, Tiêu Phàm mới khiếp sợ như vậy.

- Ngươi đeo lên thử xem.

Phúc bá vuốt vuốt chòm râu bạc phơ chỉ còn vài sợi cười nói, như là trẻ con có mấy phần đắc ý.

Đeo lên? Tiêu Phàm không hiểu, có điều rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hắn lúc này mới hiểu rõ, cái miếng sắt đen này lại là một cái mặt nạ, sau khi đeo lên chỉ lộ ra một nửa mặt.

- Có đồ vật này đi Sinh Tử Đấu Trường, nhất định sẽ ít đi nhiều phiền phức, chỉ là đồ vật này quá quý giá.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

- Đồ vật quý giá đến đâu, hữu dụng mới làm nổi bật giá trị của nó.

Phúc bá liếc mắt liền nhìn ra tâm tư Tiêu Phàm, trực tiếp khiến lời nói Tiêu Phàm chuẩn bị nói ra bị chặn về.

Cầm mặt nạ xuống, Tiêu Phàm cảm kích gật đầu. Lúc này, Ảnh Phong, Tiểu Kim, còn có Vân Lạc Vũ, Triệu Vô Bệnh, Vân Lạc Tuyết, Lý Tuyết Y đám người nhao nhao chạy đến, Tiêu Phàm vội vàng đem mặt nạ cất vào bên trong Hồn Giới.

- Thế nào, tất cả mọi người đến tiễn ta?

Tiêu Phàm cười cười.

- U Vương đi xa, chúng ta tất nhiên không dám chần chờ.

Vân Lạc Tuyết cười nói:

- U Vương, ta có thể cầu ngươi một việc được không.

- Chuyện gì? Nói xem nào.

- Ta muốn gia nhập Thần Phong Học Viện, thế nhưng Quách Viện Trưởng không cho, ngươi cầu xin giúp ta.

Vân Lạc Tuyết làm nũng nói, Tiêu Phàm nghe xong toàn thân nổi da gà.

Cho tới nay, nàng đều muốn tiến vào Thần Phong Học Viện, thế nhưng nhiều lần đều bị Quách Sĩ Thần cự tuyệt, nắm được cơ hội lần này, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Ta cũng là mua một tặng một mới được vào Thần Phong Học Viện, chuyện này nói không được.

Nghe nói như thế, Khúc Huyền nơi xa xấu hổ cười một tiếng, lúc ấy chính hắn lại cự tuyệt Tiêu Phàm gia nhập Chiến Vương Học Viện.

- Tiểu nha đầu, ta cho phép ngươi gia nhập Thần Phong Học Viện.

Quách Sĩ Thần đột nhiên cười ha hả nói.

- Thực sao?

Vân Lạc Tuyết kích động nhảy dựng lên.

- Khục, tiểu muội. Lúc này, Vân Lạc Vũ đi đến:

- Đi qua ta thương lượng với Khúc Viện Trưởng, Chiến Vương Học Viện chính thức gia nhập Thần Phong Học Viện.

Ngươi, các ngươi trêu chọc ta, hừ!

Vân Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Vân Lạc Vũ.

- Ha ha!

Đám người nghe vậy, lập tức cười lên ha hả.

- Tần lão, đây là Kim Châm Chi Thuật ta sao chép gần nhất.

Tiêu Phàm đem một bản thư tịch đưa tới trước mặt Tần Mặc.

Tần Mặc lập tức yêu thích không buông tay, trên mặt lộ ra nụ cười từ lâu, trịnh trọng nói: - Sư huynh yên tâm, ta nhất định nghiên cứu kỹ, đến lúc đó đi Ly Hỏa Đế Đô tìm ngươi.

- Các vị, sau này còn gặp lại!

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, lại nhiều một sư đệ tiện nghi, sau đó mang theo Tiểu Kim cùng Ảnh Phong đạp không mà lên, rất nhanh biến mất ở cuối chân trời.

- Phúc bá, ngươi nói hắn lần sau trở về, hắn sẽ đạt tới tầng nào?

Quách Sĩ Thần lắp bắp nói.

Phúc bá lắc đầu cười một tiếng, hồi lâu, mới phun ra bốn chữ:

- Khả năng vô tận.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.