Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 27: Đoàn Chính




Phía Bắc Vân Thành gần Hồn Thú Sơn Mạch, nơi này cũng là tấm chắn thiên nhiên của Đại Yến Vương Triều, cùng một tòa núi cao phía nam Vân Thành hô ứng lẫn nhau, ở giữa tọa lạc một hẻm núi lớn.

Vân Thành nằm ở chính giữa hẻm núi, cũng chính là một trong những cửa ải trọng yếu nhất của Đại Yến Vương Triều.

Giờ phút này, ở chỗ sâu cách Vân Thành trên Bách Lý Hồn thú sơn mạch đang ẩn giấu một chi quân đội trên vạn người. Quân đội này, yếu nhất cũng là cường giả Chiến Sư cảnh đỉnh phong, mạnh nhất là Chiến Vương cảnh.

Đây chính là quân đội Kiếm Vương Triều mà Huyết Yêu Nhiêu nói. Thời khắc Đại Yến nguy nan, Kiếm Vương Triều hiển nhiên cũng muốn tranh một miếng bánh ngọt.

Là một Vương Triều mà sự cường đại nhất của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều phụ thuộc vào Thập Nhị Đại Vương Triều, Kiếm Vương Triều lại có vốn liếng cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tranh phong. Quan trọng nhất là ở giữa Kiếm Vương Triều và Đại Yến Vương Triều chỉ cách một ngọn núi Hồn Thú Sơn Mạch.

Hồn Thú Sơn Mạch cuồn cuộn vô cùng, ẩn giấu một chi quân đội vạn người hoàn toàn không bị ai phát hiện.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là Kiếm Vương Triều tự cho là thế, chí ít Tuyết Lâu sớm đã phát hiện động tĩnh của bọn hắn.

Một tòa doanh trướng giản dị bên trong, giờ phút này mấy thanh niên nam nữ đang ngồi. Nếu như Tiêu Phàm ở đây, tự nhiên có thể nhận ra mấy người, Thất Dạ, Tam Dạ cùng Kiếm Tam.

Kỳ lạ là, Thất Dạ đang ngồi ở vị trí trên cùng của doanh trướng, ánh mắt những người khác lộ ra vẻ cung kính.

- Khởi bẩm Công Chúa, tiền tuyến truyền đến tin tức, bảy ngày sau Tuyết Ngọc Long tự mình xuất quân công thành.

Một tướng sĩ quỳ trên mặt đất cung bái nói.

Công Chúa dĩ nhiên chính là Thất Dạ. Thất Dạ chỉ là cách gọi khác của nàng tại Kiếm Vương Học Viện mà thôi, trên thực tế lại là Công Chúa Kiếm Vương Triều.

Thân phận Thất Dạ bất phàm, Tiêu Phàm mặc dù sớm đã phỏng đoán, có điều cũng không nghĩ sẽ bất phàm như thế, chỉ cho rằng nàng chỉ là một nữ tử đại gia tộc trong Kiếm Vương Triều mà thôi.

Trong mắt Thất Dạ lóe qua vẻ kinh dị, hơi kinh ngạc nói:

- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cường giả Chiến Vương liên tục tử vong, Tuyết Ngọc Long rốt cục tiếp nhận không nổi?

- Tuyết Ngọc Long đoán chừng còn đang giận, chỉ muốn hủy diệt Đại Yến Vương Triều mà thôi. Lại không nghĩ tới Đại Yến còn có sát thủ diệt sát Chiến Vương cảnh, một khi bọn hắn đánh đến, cuối cùng được lợi tất nhiên là Kiếm Vương Triều ta.

Kiếm Tam cười cười.

- Việc này sợ là không đơn giản như vậy.

Đột nhiên, Tam Dạ mở miệng:

- Tuyết Ngọc Long mặc dù tâm địa hẹp hòi, lòng dạ cay độc, tâm cơ lại cực sâu. Bằng không hắn cũng sẽ không giết cha đoạt vị, phạm phải thiên hạ đại kỵ. Ngồi lên vị trí Hoàng Chủ, có lẽ hắn thật có cái gì đó để dựa vào.

- Còn có thể có cái gì để dựa vào? Những lão bất tử Hoàng Thất kia gần đất xa trời, đều xem như cố gắng tồn tại, chẳng lẽ sẽ còn đích thân ra chiến trường sao?

Kiếm Tam lơ đễnh.

- Nếu như Đại Ly Đế Triều xuất thủ thì sao?

Tam Dạ hít sâu một hơi nói, Kiếm Tam lập tức ngậm miệng không nói, những người khác cũng bắt đầu trầm mặc.

Đại Ly Đế Triều đối với các Vương Triều lớn mà nói, tuyệt đối là quái vật khổng lồ. Bằng không mà nói, Chiến Hồn Đại Lục mấy ngàn Vương Triều, Đế Quốc thế nào giờ chỉ còn tám mươi mốt?

- Bất luận thế nào, việc trước đó Kiếm Vương Triều ta đáp ứng Tuyết Ngọc Long đã làm xong. Do đó việc hại chết Kiếm Nhất, hắn cũng nhất định phải trả lại tương ứng.

Thần sắc Kiếm Tam băng lãnh, những người khác cũng yên lặng gật đầu.

Kiếm Vương Triều mặc dù sợ Đại Ly Đế Triều, nhưng lại không để Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vào mắt. Nếu như không phải sợ Vương Triều khác tham dự, Kiếm Vương Triều sớm đã động thủ với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, dù sao cũng chỉ có thời gian bảy ngày, đến lúc đó tự nhiên rõ ràng.

Thất Dạ ngưng tiếng nói.

...

Luyện Dược Sư Công Hội của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, trong sân vắng vẻ, đột nhiên truyền đến một trận cười ha ha.

- Thành công, Bạo Linh Thuật quả nhiên lợi hại.

Trong phòng, Tần Mặc tóc tai bù xù, so với khí chất thường ngày một trời một vực, có điều hắn không có mảy may để ý, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Ở trước mặt hắn, trưng bày một khỏa dược hoàn thanh sắc, tản ra ánh sáng nhu hòa, nồng đậm mùi thuốc.

Thất Phẩm Thành Đan, nếu để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Khó trách Tần Mặc kích động như thế, Lục Phẩm Luyện Dược Sư cùng Thất Phẩm Luyện Dược Sư mặc dù là cách nhau một đường, nhưng khác biệt như trời đất.

Lục Phẩm Luyện Dược, Thất Phẩm Thành Đan, 99% Luyện Dược Sư không cách nào vượt qua cái này. Dưới sức chống đỡ của Bạo Linh Thuật, Tần Mặc rốt cục thành công, bây giờ, hắn đã là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư.

- Một bước cuối cùng của Bạo Linh Thuật còn có chút ít nghi hoặc, còn cần phải đi tìm Tiêu Phàm xác minh một chút.

Tần Mặc thu hồi Đan Dược, mở cửa phòng đi ra ngoài.

- Gia gia!

Lúc này, thanh âm sốt ruột của Tần Mộng Điệp truyền đến, nhanh chóng từ đằng xa chạy tới.

- Mộng Điệp, chuyện gì hốt hoảng như vậy?

Tần Mặc nghiêm nghị nói, trong giọng nói lại không có bao nhiêu ý trách cứ:

- Ngươi tới vừa đúng lúc, mau giúp ta đi tìm Tiêu Phàm.

- Tiêu Phàm?

Trên mặt Tần Mộng Điệp lộ ra vẻ khổ sở.

- Sao vậy? Tiêu Phàm rời đi?

Tần Mặc thầm than đáng tiếc, hắn còn muốn thỉnh giáo thuật chế thuốc của Tiêu Phàm đây, làm sao đã rời đi nhanh như thế.

Tần Mộng Điệp đầu như là trống lúc lắc lắc lư, đôi mắt đẹp ảm đạm, nói ra:

- Tiêu Phàm, hắn chết!

- Chết?

Thân thể Tần Mặc lay động một trận, tin tức này như sấm sét giữa trời quang, trong mắt lóe lên một vòng sát ý nồng đậm, trầm giọng nói: - Chết như thế nào?

Tần Mộng Điệp đem sự tình lúc trước giản lược nói một lần. Sát ý trong mắt Tần Mặc càng ngày càng đậm, thiếu chút nữa muốn phát điên.

Một thiên tài Luyện Dược Sư liền chết như vậy? Bất luận là đối với Luyện Dược Sư Công Hội, hay là đối với tu sĩ Hoàng Triều, đây đều là tổn thất to lớn.

- Hay cho một Tuyết Ngọc Long, thật coi Luyện Dược Sư Công Hội ta là bùn nặn sao?

Tần Mặc lạnh giọng nói:

- Giết Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội ta, cái công đạo này, ta nhất định phải đòi lại.

- Gia gia, hiện tại Tuyết Ngọc Long là Tân Hoàng Chủ.

Tần Mộng Điệp lo lắng nói, mặc dù nàng cũng không muốn Tiêu Phàm chết, nhưng đây là sự thật không thể thay đổi.

- Ta biết phải làm sao.

Tần Mặc ngữ khí lạnh lẽo, nét mừng rỡ trước đó hoàn toàn biến mất.

Gần như cùng lúc, ở Lăng Vân Thương Hội tầng cao nhất.

- Cái gì? Tiêu Phàm và Nam Cung Tiêu Tiêu chết?

Toàn thân Trầm Chấn Đào run lên, sắc mặt trắng bệch, trên người tỏa ra một cỗ sát ý ngút trời.

Những ngày qua, hắn đúng lúc rời khỏi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành một chuyến, lại không nghĩ rằng phát sinh sự tình thế này. Nếu để cho Lăng Phong biết Tiêu Phàm và Nam Cung Tiêu Tiêu chết ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Lăng Phong nhất định sẽ phát cuồng.

Lăng Phong cao ngạo Trầm Chấn Đào biết rõ, người được Lăng Phong xem như huynh đệ, chính là người có thể phó thác tính mệnh của mình.

- Không được, chuyện này tạm thời không thể để cho Thiếu Chủ biết rõ, chuyện của Thiếu Chủ vừa mới có chút khởi sắc, không thể phí công nhọc sức.

Trầm Chấn Đào cưỡng ép làm bản thân yên tĩnh lại, nhưng vẫn có chút không biết làm sao.

Trong miệng tự lẩm bẩm:

- Hiện tại không thấy xác, vậy chưa chắc đã chết. Tiêu Phàm cá tính trầm ổn, nếu dám nhảy xuống dưới, khẳng định có cái để hắn dựa vào.

Nghĩ vậy, Trầm Chấn Đào hơi bình tĩnh suy nghĩ:

- Tuyết Ngọc Long thực sự là ăn tim gấu gan báo, đến huynh đệ của Thiếu Chủ cũng dám giết, cho là có người Đại Ly Đế Triều kia thì có thể không kiêng nể gì cả sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.