Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 15: Hai Đại Kỹ Năng




- Giết!

Trên trăm Ngự Lâm Quân điên cuồng gào thét, thanh thế cuồn cuộn, khí thế khiếp người. Có thể trở thành Ngự Lâm Quân, phần lớn là tinh nhuệ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, yếu nhất đều là Chiến Tông hậu kỳ, đều là từ trong máu và xương đi tới.

Mặc dù đối chiến chỉ có ba người, nhưng bọn hắn mười người làm một tổ, tạo thành công kích tiểu trận. Công kích và phòng thủ tăng lên gấp đôi, cho dù Chiến Vương sơ kỳ, cũng không dám nghiền ép bọn hắn.

Đây cũng là điều Tuyết Ngọc Long tự tin, cho dù không cần cường giả Chiến Vương xuất thủ, Ngự Lâm Quân cũng có thể xé xác Tiêu Phàm bọn hắn, tối đa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tiêu Phàm không dám giữ lại chút nào, toàn thân sát ý tung hoành, cầm trong tay Tu La Kiếm, chân đạp Đạp Tuyết Vô Ngân, trùng sát bên trong một chi tiểu đội.

Bang bang!

Tiếng kim loại va chạm bén nhọn vang lên, đốm lửa trong hư không bắn tứ tung. Tiêu Phàm một chiêu Nhất Kiếm Tri Thu vậy mà không có chiếm được lợi thế, thân thể bị đánh bay.

- Không hổ là Ngự Lâm Quân, tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, thực lực cường đại không nói, phối hợp cơ hồ không có lỗ thủng, hơn nữa trang bị đều là Ngũ Phẩm Hồn Binh, khó trách Tuyết Ngọc Long tự tin như vậy.

Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm:

- Chính diện không chiếm được lợi thế, vậy cũng chỉ có dựa vào tốc độ cùng thân pháp.

Dưới chân một trận biến hóa, Tiêu Phàm thi triển Phiêu Miểu Thần Tung Bộ thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh quỷ dị, hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh. Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù tu sĩ Chiến Tông cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể bắt được thân ảnh hắn.

- Thu Phong Lạc Diệp!

Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, Tu La Kiếm từ trong đó xẹt qua trên cổ một người, máu tươi phun ra.

- Quả nhiên tốc độ dùng được.

Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, nhếch miệng lên cười lạnh, thân hình lần nữa biến mất tại chỗ, lúc mấy người đối diện đánh tới, Tiêu Phàm sớm đã không thấy tăm hơi.

- Ân?

Đột nhiên, Tiêu Phàm híp đôi mắt một cái, sau khi hắn giết một người, vậy mà rất nhanh lại có một người bổ sung, hơn nữa tiểu trận nhanh chóng biến hóa, xếp thành một hàng.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, tưởng như vậy thì có thể ngăn cản ta?

Trường kiếm vũ động, trong bóng đêm âm u lóe ra quang mang dị dạng quỷ dị, kiếm mang đến cả một đóa bông tuyết cũng không đụng phải.

Mặc dù màn đêm chậm rãi buông xuống, nhưng ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vẫn giống như ban ngày. Tuyết trắng bay tán loạn, lộ ra một cỗ hàn ý u lạnh.

Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, ngay sau đó vô số thi thể ngã xuống đất.

Tiêu Phàm giống như u linh trong đêm tối, một kiếm giết một người, mỗi một lần xuất thủ, sát khí trên người hắn liền tăng mấy phần. Một màn này khiến đám người bốn phía sợ hãi một trận.

Nơi xa, Bàn Tử mạnh mẽ đâm tới, Bát Hoang Lục Hợp Chưởng trong tay hắn bay múa, quỷ dị khác biệt với Tiêu Phàm. Bàn Tử công kích cực kỳ bá đạo, mỗi một chưởng mặc dù giết không chết người, nhưng chấn động khiến Ngự Lâm Quân không ngừng ho ra máu.

- Đến đây, ha ha, rất lâu không được thoải mái như vậy.

Ảnh Phong cười to một tiếng phía dưới áo bào đen, vẻn vẹn lộ ra hai hàm răng trắng, ai cũng thấy không rõ khuôn mặt hắn.

Nhưng ai cũng không dám khinh thường hắn, kiếm hắn cực kỳ quỷ dị, không có quy luật có thể nói, cũng giống Tiêu Phàm, cho tới bây giờ không nhiều hơn một kiếm, mỗi một kiếm, hẳn phải giết chết một người.

- Thật mạnh, Chiến Vương không xuất thủ, 100 Ngự Lâm Quân này thực không đủ giết bọn hắn!

Đám người tim phát lạnh.

Rất nhiều người xem ra, Chiến Tông cảnh tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đã có thể được xem là cường giả, nhưng hôm nay bọn hắn mới phát hiện, không đột phá Chiến Vương, vẫn chỉ là sâu kiến như cũ.

Cũng có vài người cho rằng, không phải Ngự Lâm Quân không đủ mạnh, mà là ba người này quá biến thái.

- Giết!

Tuyết Ngọc Long hai mắt đỏ bừng, trán nổi gân xanh lên. Hắn biết rõ thực lực Ngự Lâm Quân, cho dù hắn đối mặt với mười người cũng không thể nào hô phong hoán vũ được như thế.

Hắn rốt cục biết bản thân vẫn quá khinh thường bọn Tiêu Phàm, ba người cùng 100 Ngự Lâm Quân đại chiến mà vẫn chiếm thượng phong.

- Trần Thiên Minh, lại điều thêm 100 Ngự Lâm Quân đến.

Tuyết Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt băng lãnh đảo qua Huyết Yêu Nhiêu. Nếu như không phải Huyết Yêu Nhiêu, để Trần Thiên Minh xuất thủ, Tiêu Phàm còn đường sống sao?

- Rõ, Hoàng Chủ!

Trần Thiên Minh gật đầu, nắm đấm hắn nắm chặt, hận không thể lập tức xông lên chiến trường, đem mấy người Tiêu Phàm xé thành mảnh vụn.

Đây chính là thủ hạ hắn cẩn thận bồi dưỡng, nhưng mà bây giờ lại bị Tiêu Phàm đồ sát như chém quả mướp, khiến hắn làm sao có thể bình tĩnh.

Sông băng phía trên, vô số thi thể đang nằm, máu tươi yêu diễm vô cùng, mặt sông đều nhuộm thành huyết hồng, ở trong màn đêm lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.

Thân thể Tiêu Phàm vọt lên, Tu La Kiếm tiêu sái, lại thêm mấy người mất mạng, nhưng Tiêu Phàm không có nửa điểm thương hại, sát ý trên người ngày càng đậm.

Con ngươi hắn lạnh lẽo vô tình, so với kiếm trong tay còn lăng lệ hơn, sát khí càng nặng.

- Tu La, đây chân chính là Tu La, chỉ có kinh nghiệm giết chóc và tắm qua máu tươi mới có thể biến thái như thế.

Con ngươi Huyết Yêu Nhiêu hiện lên tia sáng, trong lòng kích động tự nói.

Mấy người Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong, Trần Phong mí mắt cuồng loạn, Tiêu Phàm cường đại đã vượt qua bọn hắn nhận biết, bọn hắn lúc này mới hoảng hốt, trước đó Tiêu Phàm hiện ra thực lực còn không phải toàn bộ của hắn.

- Phốc phốc!!

Thanh âm máu phun không ngừng vang lên, dường như trở thành thứ duy nhất trong bóng đêm. Khí tức khắc nghiệt tràn ngập trong không khí, như trở thành vĩnh hằng.

Tuyết trắng phiêu đãng, những thi thể chậm rãi đông kết thành tượng băng, bị huyết hoa bao trùm, một cỗ ý lạnh đánh vào trong lòng, rất nhiều người không khỏi lạnh run.

Tối nay, cho dù Tiêu Phàm bọn hắn chết ở chỗ này cũng nhất định vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.

Đã từng có ba người như vậy, điên cuồng tàn sát Ngự Lâm Quân dưới trăng tuyết, làm địch với một Hoàng Triều, tư thế ngạo nghễ oai hùng chắc chắn trở thành đề tài nói chuyện của mọi người sau khi ăn xong.

Con ngươi Tiêu Phàm càng ngày càng lạnh, trên người hắn cũng lưu lại mấy vết máu, nhưng hắn không có bất kỳ quan tâm gì, trong mắt cơ hồ chỉ còn lại giết chóc.

Kiếm hắn đã có chút hờ hững, không có bất kỳ sự hoa mỹ nào, hoàn toàn tùy tâm sở dục, quét sạch tứ phương, không đâu địch nổi.

Bốn cường giả Chiến Vương của Ngự Lâm Quân kia lạnh lùng nhìn chăm chú tất cả những thứ này, nếu như ánh mắt có thể giết người, ba người Tiêu Phàm đã không biết chết bao nhiêu lần.

Bọn hắn nắm chặt tay, ngón tay ấn sâu vào trong lòng bàn tay, máu tươi chậm rãi chảy ra.

- Giết!

Lúc này, tiếng rống giận dữ ngập trời từ đằng xa truyền đến, lại có vô số thân ảnh xông ra, nhào về phía sông băng.

Rất hiển nhiên, là Trần Thiên Minh lần nữa điều tới 100 tướng sĩ Ngự Lâm Quân, 100 người giết không chết ba người Tiêu Phàm, vậy hai trăm người thì sao?

Hồn Lực một người có hạn, bọn hắn ba tên Chiến Tông cảnh, sẽ có thời điểm Hồn Lực khô cạn.

Cho dù thi thể có chất đống, Tuyết Ngọc Long cũng sẽ không tiếc. Hôm nay Tiêu Phàm và Bàn Tử phải chết.

Có bỏ ra nhiều nữa, chỉ cần người phía sau kia hài lòng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nhất định sẽ quật khởi, đây là ý nghĩ trong lòng Tuyết Ngọc Long.

- Ha ha, sung sướng!

Bàn Tử toàn thân nhuốm máu, Hồn Lực trong cơ thể đã tiêu hao nhiều, nhưng khí thế hắn càng thêm lăng lệ bá đạo, giống như một đầu Hồng Hoang Man Thú ẩn núp.

- Hôm nay không chết, ngày sau uống 300 chén, không say không về.

Ảnh Phong cũng giết đỏ mắt, thân làm sát thủ, hắn rất ít khi chính diện đối địch, nhưng hôm nay hắn lại đại sát tứ phương. Chiến Tông cảnh chết ở trong tay hắn so với hắn ngày thường giết chết cộng lại còn nhiều hơn.

- Yên tâm, sẽ có ngày đó!

Bàn Tử cười ha ha, một quyền đánh nát một tên Ngự Lâm Quân.

Nơi xa, Tiêu Phàm không nói, thân ảnh hắn không còn biến hóa, dẫn theo Tu La Kiếm hướng Ngự Lâm Quân đi đến, mỗi đi một bước, liền chết một người.

Một bước giết một người, đây là hạng bá đạo cùng cường thế gì, tu sĩ bốn phía nhìn mà tim mật phát lạnh.

Sau lúc này, rốt cục không ai xông lên, Tiêu Phàm từng bước một ép mấy chục người về phía đối diện, Tu La Kiếm nhuốm máu, quỷ dị, máu tươi kia cũng không đông kết thành hàn băng, ngược lại dọc theo trường kiếm nhỏ xuống.

Mấy chục Ngự Lâm Quân vây công Tiêu Phàm kinh hoảng vô cùng, không ngừng lùi lại. Tựa như đối mặt cùng không phải là một tu sĩ Chiến Tông hậu kỳ, mà là một Chiến Vương tuyệt thế.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.