Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 131: Quyết Định Của Tôn Nho




Mặt trời lên cao, Khảo Hạch Trưởng Lão tự mình mang theo Tiêu Phàm đi tới nơi khảo hạch vòng thứ ba. Đó là một khu vườn to lớn tên là Chiến Viên.

Khảo Hạch Trưởng Lão trên đường đi đem quy củ khảo hạch vòng thứ ba đơn giản giới thiệu với hắn một lần.

Bên trong Chiến Viên chăn nuôi rất nhiều Hồn Thú, cũng bố trí rất nhiều cơ quan. Tất cả tu sĩ thông qua vòng thứ hai cùng nhau từ một cánh cửa tiến vào bên trong Chiến Viên.

Cuối cùng có thể sống từ một cánh cửa khác đi ra thì xem như thông qua vòng thứ ba.

Vòng thứ ba khảo hạch, khảo nghiệm là kỹ xảo cùng kinh nghiệm chiến đấu của một su sĩ.

Tu sĩ thông qua khảo hạch vòng thứ hai nhiều đến 800 người. Đồng dạng mà nói, có một nửa tu sĩ có thể thông qua khảo hạch đã là khá lắm rồi.

Một nửa còn lại, có nhiều người có thể sẽ chết ở bên trong Chiến Viên, đương nhiên để giảm bớt thương vong, bên trong Chiến Viên có Khảo Hạch Trưởng Lão tùy thời chờ lệnh, đem người thụ thương kịp thời đưa ra.

Quan chủ khảo cử hành khảo hạch vòng thứ ba là Mộ Thần Phong, cũng chính là Đại Trưởng Lão Huyền Cung.

- Đến giờ, tất cả mọi người tiến vào bên trong Chiến Viên, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi. Bên trong Chiến Viên không thể phi hành, các ngươi cũng không được khoe khoang, nếu không rất có thể sẽ chết ở bên trong.

Ánh mắt Mộ Thần Phong thập phần băng lãnh, đối với sinh tử tu sĩ tựa như không để ý.

Hàng năm khảo hạch đều sẽ có không ít tu sĩ chết ở bên trong, những Trưởng Lão Chiến Hồn Học Viện đã sớm tập mãi thành thói quen.

- Mặt khác, Hồn Thú bên trong Chiến Viên, chỉ có thể tổn thương, không thể giết, hiểu chưa?

Con ngươi Mộ Thần Phong lạnh lùng đảo qua toàn trường.

- Đã hiểu!

Đám người trăm miệng một lời, bất quá cũng không ít tu sĩ xem thường.

Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, đều sẽ có một nửa người thông qua khảo hạch, nơi này hơn tám trăm người, hi vọng vẫn là rất lớn.

Thậm chí, có thật nhiều người ôm tâm lý may mắn, chỉ cần đi theo đại bộ phận cho dù gặp phải Hồn Thú cũng chẳng làm sao.

Oanh ~

Hai phiến cửa sắt to lớn Chiến Viên mở ra, hơn 800 tu sĩ cùng nhau chen vào, hướng bên trong Chiến Viên phóng đi.

Tiêu Phàm cùng trong đám người, rất nhanh cũng tiến vào Chiến Viên.

Vượt quá ý liệu Tiêu Phàm là, Chiến Viên nói là một tòa vườn, còn không bằng nói là một mảnh rừng to lớn, bên trong thụ mộc che trời xanh um tươi tốt, sinh cơ dạt dào.

Liếc nhìn lại, vậy mà nhìn không thấy điểm cuối, đủ để thấy được khu vườn này mênh mông thế nào.

- Thật đúng là không thể phi hành?

Có người hoảng sợ nói, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

- Nơi này bố trí Cấm Giới, trừ Hồn Thú loài chim hoặc nắm giữ Chiến Hồn loài chim, tất cả mọi người đều không bay được.

Lại có người giải thích.

Mới vừa tiến vào vườn thì có một cỗ khí tức cường đại tập trung vào đám người, không bao lâu, vô số phi cầm tẩu thú từ đằng xa gào thét tới, số lượng nhiều đạt bốn năm trăm, che khuất bầu trời.

Trong lòng đám tu sĩ căng thẳng, số lượng Hồn Thú không thua số học viên tham gia khảo hạch, muốn may mắn thông quan, độ khó việc này thật đúng là không phải lớn bình thường.

Một đầu Hồn Thú ứng phó một người học viên đã đủ, hơn nữa, đây mới là cổng vào của khu vườn.

- Rống ~~

Một đầu Vân Dực Hổ to lớn nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên cao đáp xuống, con ngươi lóe ra hồng mang, đem những học viên này xem như món ăn ngon.

- Chạy mau!

Trong đám người truyền đến một tiếng gầm lên. Hơn 800 tu sĩ tản ra bốn phía, cấp tốc hướng về rừng sâu phóng đi. Bọn hắn xem ra Chiến Viên không có khả năng quá lớn, chỉ cần toàn lực chạy đi, mười mấy cái hô hấp liền có thể chạy đến cửa ra.

Bất quá, việc này chú định khiến bọn hắn

thtRNREaYỷất vọng, xung quanh Chiến Viên hơn trăm dặm vô cùng lớn, nơi này là trại chăn nuôi Hồn Thú của Chiến Hồn Học Viện.

Những Hồn Thú này mặc dù mất đi dã tính nguyên thủy, bình thường không dám tùy ý giết chóc, nhưng bọn nó lại có linh trí, biết lần này là khảo hạch hàng năm một lần của Chiến Hồn Học Viện, có thể tùy ý làm bậy, thậm chí ăn no nê.

Tiêu Phàm đứng tại chỗ, đánh giá tứ phương, đại bộ phận tu sĩ đều cùng Hồn Thú giao thủ, hoặc là trong rừng điên cuồng chạy trốn.

- Đúng là phiền phức, chỉ có thể Hồn Thú giết người, người không thể giết Hồn Thú.

Tiêu Phàm nhỏ giọng thầm thì nói.

- Ngao ô ~

Đột nhiên, một đầu Phi Thiên Ngân Lang cực đại từ phía sau Tiêu Phàm đánh giết đến, móng vuốt sắc bén lóe ra ngân mang. Theo Phi Thiên Ngân Lang, tên nhân loại này chắc chắn trở thành khẩu phần ăn của nó.

Bản thân đường đường là Hồn Thú Lục Giai, chẳng lẽ ngay cả đánh lén cũng không thể hạ được một tên nhân loại tham gia khảo hạch?

- Ba!

Tiêu Phàm trở tay chính là một chưởng, bàn tay ngưng tụ thành Hồn Lực to lớn hướng về phía sau đập tới.

Ngao ô! Phi Thiên Ngân Lang nổi giận gầm lên một tiếng, bị bàn tay trực tiếp đập bay, trong rừng rất nhiều thụ mộc vỡ nát, bụi bặm tràn ngập.

Phi Thiên Ngân Lang gian nan từ trong phế tích bò lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, nó không ngờ Tiêu Phàm lại cường đại như thế.

- Tiếp tục!

Tiêu Phàm đối với Phi Thiên Ngân Lang ngoắc ngoắc ngón tay, trong mắt đều là vẻ đăm chiêu.

Những Hồn Thú này đại bộ phận chỉ là trong lục giai hậu kỳ, căn bản không làm gì được hắn, Tiêu Phàm tự nhiên không sợ hãi.

Mặc dù nói không cho phép giết chết Hồn Thú, nhưng chỉ đánh một trận, Chiến Hồn Học Viện khẳng định cũng không nói cái gì.

Phi Thiên Ngân Lang phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, nó ở bên trong nơi này sinh hoạt biết bao năm tháng, so với Hồn Thú bình thường nhạy bén hơn rất nhiều, bây giờ lại bị một Nhân Loại khiêu khích, nó tự nhiên vô cùng phẫn nộ.

Nó tru lên mấy tiếng, đột nhiên bốn phía mười mấy đầu Hồn Thú hướng Tiêu Phàm vọt tới, đem Tiêu Phàm vây quanh ở bên trong.

- Còn biết kêu giúp đỡ?

Linh trí Hồn Thú nơi này vượt ngoài ý muốn Tiêu Phàm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mười mấy đầu Hồn Thú bốn phía:

- Chỉ bằng các ngươi còn không đủ.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm trong nháy mắt biến mất tại chỗ, từng đạo quang ảnh lấp lóe. Tiêu Phàm xuất hiện lần nữa, vỗ vỗ hai tay, ngay sau đó mười mấy đầu Hồn Thú tất cả đều bị đánh bay ra bốn phương tám hướng.

Nơi xa không ít người thấy cảnh này, tất cả đều bị thực lực Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, có một số người lộ ra vẻ cảm kích, Tiêu Phàm hấp dẫn rất nhiều Hồn Thú vây công, bọn hắn có khả năng thông qua càng lớn hơn.

- Ta đây xem như kéo cừu hận sao?

Tiêu Phàm nói thầm một tiếng, sau đó hướng về Phi Thiên Ngân Lang đi đến.

Phi Thiên Ngân Lang bị dọa đến toàn thân run rẩy, từng bước một lui lại, quay người chuẩn bị chạy đi. Tiêu Phàm chỗ nào sẽ bỏ qua nó, một cái lắc mình liền nhảy đến trên lưng Phi Thiên Ngân Lang.

Phi Thiên Ngân Lang bị dọa đến toàn thân run một cái, lúc này âm thanh Tiêu Phàm vang lên:

- Hướng về cửa ra khác đi, mặc dù ta không thể giết ngươi, nhưng đánh ngươi một trận vẫn có thể.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Phi Thiên Ngân Lang không khỏi run run, quay đầu nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

- Đúng rồi, chúng ta không thể phi hành, có thể cho Hồn Thú khác mang chúng ta bay.

Có người lấy lại tinh thần, cũng hướng về trên lưng một đầu Hồn Thú nhảy tới.

Nhưng một cái cánh khổng lồ từ trên lưng Hồn Thú bắn ra, giống như một chuôi thiên đao. Những tu sĩ kia bị dọa đến sắc mặt hoàn toàn run rẩy, cũng may phản ứng cực nhanh, nếu không rất có thể bị chém ngang lưng rồi.

Bọn hắn rốt cục minh bạch, muốn dùng Hồn Thú phia hành thay đi bộ cũng không phải ai cũng có thể làm được.

- Ài, người so với người làm người ta tức chết.

- Đây chính là Tiêu Phàm, người thông qua tầng thứ sáu khảo hạch, ai có thể so với hắn.

Đám người truyền đến một trận âm thanh thở dài, sau đó không dừng lại, cấp tốc hướng trong rừng chạy đi.

- Lâm thời tọa kỵ này cũng không tệ lắm.

Tiêu Phàm ngồi ở trên lưng Phi Thiên Ngân Lang quan sát phía dưới, tất cả thu hết vào mắt.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.