Ôm Chặt Em, Giam Cầm Em

Chương 17: Thời gian còn dài




-

-Tại lớp 10A......

-Như lấy dt ra nhắn tin cho BB vì sợ lộ chuyện cảu BB nên 2 đứa phải tỏ ra ghét nhau vì thế hok thể nói chuyện hay viết giấy cho nhau đc chỉ có thể dùng cách nhắn tin = điện thoại thôi

-Nội Dung Cuộc Nhắn Tin Của 2 đứa.:

-Sao tay mầy bầm hết vậy,hôm qua bọn đàn em của tao oánh mầy phải hok, nói đi tao xử tụi nó-Như

-Hok phải vì hôm qua tao với mầy vô lớp nói chuyện riêng tao sợ bọn nó nghi nên tao make-up vị ah-BB

-Thật hok, sao giống thật vậy, có gì nói mầy mà giấu tao chuyện gì thì tao hok tha cho mầy đâu-Như

-Uhm`` thì...đó là do bà mẹ ghẽ iu dấu của tao ban cho đó, chuyện hôm qua tao kể cho mầy đó, vết bầm đó đã lặng gần hết ời, tao chỉ make-up cho nó đạm hơn thôi-BB

-Thiệt hok sao hôm qua tao hok thâ-Như

-Hôm qua tao có săng tay áo lên đâu mà mầy thấy-BB

-Củng fai?, mà tao thề là khi nào tao gặp mụ mẹ ghẽ của mầy ở đây là tao xữ bã ỡ đó, bã làm chị cũa Võ Tắc Thiên đc ời đó-Như

-Hjhj bã mà đẹp như Võ Tắc Thiên hã-BB

-ác thì bã hon Võ Tắc Thiên nhìu, mả mầy làm osin cho nhà LÂm hã

-UHm``-BB

-Mầy làm nỏi hok đó,mà mầy có biết làm hok đó, thôi về ở với tao đi-Như

-Sao lại hok nỏi, chuyện lao dọn nhà cửa tao làm hoài chứ gì, mấy khi ba tao đi công tác là bã bắt tao làm ah``-BB

-Cài gì bã dám hã, sao mầy hok cãi lại, sao mầy hiền quá vậy-Như

-Hok phãi tao hiền mà là mẹ tao đã dạy tao phải kính trong & nghe lời người lớn, tao hok muốn bà mẹ ghẽ nói tao ******* ời đụng tới mẹ tao nữa, nếu hok thì tao cho bã chầu ông bà lâu rồi-BB

-Tao tưỡng mầy mà hiền vậy chứ-Như

-Có hết....thui học đi bài này khó lấm-BB

-Kết Thúc những dòng nhắn tin 2 nhỏ lao vào bài học......

-Đến lúc ra về....

-BB thì thả bộ về, Lâm & Kiệt láy xe về nhà, vừa về tới nhà thì pé khang chạy như bay ra......

-Anh 2, anh 3 về ời.....-pé khang hớn hỡ, nhưng tắc ngay khi hok thấy BB

-Ủa chị Băng đâu hok về chung với 2 anh hã-Pékhang nói giọng hơi pùn, nghe pé khang nói tới nhỏ BB thì Lâm nỏi điên lên đùng đùng đi vào nhà......

-Chị Băng tí mới về, pé khang ăn cơm chưa vào ăn với a2, a3 nak``-Kiệt dịu dàng

-Em muốn đợi chị BĂng về ăn với chị ấy-pé khang nói mắt cứ ngóng ngoài đường

-Thôi pé khang vào nhà ăn cơm, chờ chị Băng lâu lấm-Kiệt

-Hok em muốn đứng đây đợi chị băng-Pé khang bướng

-Ở đây ời người ta bắt pe khang nữa ời sao-Kiệt dọa

-Có chị Băng cứu em rồi, em hok sợ-Pé khang vẫn bướn làm kiệt nỏi cơn lên

-Pé khang lì phải hok, a3 kêu mamy đuổi chị Băng bây giờ-Kiệt vừa nói hết câu thì....

-"Bốp....."-bé khang tặng Kiệt 1 cái oánh vào bụng....

-Ui......đau....-kiệt ôm bung

-Anh mà kêu mamy đuổi chị băng em giận hok nói chuỵen6 với anh lun-pé khang.....

-Anh chỉ đùa thôi sao pé khang oánh anh, pé khang hỗn phải hok-Kiệt nói trong tức giận

-pé...pe' khang xin lỗi-Pé khang nói ời nhìn xuống đất vẽ như là rất hói lỗi

-Kiệt nhìn thấy vậy nên.....-

-Thôi vào nhà đi tí chị băng về-Kiệt vò đầu pé khang

-Pé khang quay lên nhìn kiệt cười tươi ơi là tươi,& càng tươi hơn khi nhìn thấy BB về tới

-AAAAAAAAAAAAAAA chị Băng về-pé khang la lên ời chạy tới ôm lấy BB

-Pé khang đợi cô nãy giờ chưa ăn gì hết tui bảo vào nastrong ăn nó hok chịu-Kiệt nói lạnh lùng

-BB nhìn pé khang

-Sao nhock hư vậy, sao hok chịu nghe lời a3 vậy, giờ đợi chi băng về lâu lấm, nửa hok đc như vậy nha-BB dịu dàng

-Nhưng pé khang muốn ăn với chị-Pé khang

-Đợi Chị về trễ lấm, nhock ngoa đi chị băng thương-BB dịu dàng

-Nhưng pé.....- pé kahng nói nhưng bị BB chặng họng

-Nhoc lì phải hok, chị nghị nói chuỵen6 với nhock lun-BB nói ời quay mặt chỗ # giả vờ giận

-Pé khang nghe lời chị, pé khang ngoan chị đừng giận pé khang-Pé khang nói mắt rưng rưng

-BB quay lại nhìn pé khang cười nhẹ & khẽ lao những giọt nước mắt trên khóe mi của pé khang

-Nhoc ngoan, chị thương nhoc nhìu, vào ăn cơm nhé-BB

-Thế là BB nắm tay pé kahng vào nhà còn kiệt thì nảy giờ đứng nhìn BB & pé khang nói chuyện, trong đầu thoáng lên những dòng suy nghĩ

-Nhỏ hay thiệt, pé khang bướng vị mà cũng phải hàn với nhỏ.......-kiệt cười thầm ời cũng vào nhà......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.