Ôm Chặt Em, Giam Cầm Em

Chương 10: Anh nặng quá




Triệu Tiểu Trăn khoanh chân ngồi trên long ỷ, mặt bánh bao nhăn lại, mi tâm rối rắm nhíu chặt.

Vừa rồi Bàng Cát bộc phát quá kinh sợ, không thể chỉ nghe lời hắn nói một phía, cũng không thể nghi kỵ Bát Hiền vương, Triệu Trăn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đầu mối. May mắn Triệu Trăn cả hai đời đều là người sảng khoái, so với việc ngồi một chỗ rối rắm phiền não, không bằng trực tiếp đi hỏi Bát Hiền vương, mặt đối mặt hỏi cho rõ ràng, dù sao như thế cũng dễ chịu hơn ngầm nghi kỵ lẫn nhau. Nếu là hiểu lầm cần mau chóng cởi bỏ, còn nếu không phải hiểu lầm cũng phải hỏi cho rõ ràng!

Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Trăn tâm tình thoải mái sáng sủa.

Khó trách thế nhân đều nói [gần mực thì đen, gần đèn thì rạng] Bàng Cát bởi vì nghi kỵ Bát Hiền vương mà đi nhầm đường, còn mình chịu ảnh hưởng của Bàng Cát suýt nữa cũng bởi vì nghi kỵ mà lạc lối. So với việc Bát Hiền vương mưu đồ gây rối, Triệu Trăn nguyện ý tin tưởng Bát Hiền vương không có ác ý, cho dù không tin vào mắt mình cũng nên tin tưởng nhân phẩm của Bát Hiền vương, con người chung quy cũng không phải máy móc, kỹ xảo biểu diễn có tốt đến mấy cũng không thể diễn suốt mấy chục năm không lộ sơ hở.

Triệu Trăn vung tay lên: “Người đâu, thỉnh Bát hoàng thúc tiến cung.”

…………………………

Lại nói tới một bên khác.

Có những thuộc tính là khắc tinh của nhau, tựa như mèo với chuột, chó sói với cừu, chúng nó trời sinh đối nghịch, cho dù không có bất cứ xung đột nào cũng nhìn đối phương không vừa mắt, tìm được cơ hội nào liền đạp đối phương một cái, không có cơ hội thì cũng tự tạo cơ hội đạp cho hai cái, tóm lại là thích ngáng chân nhau! Đạp nó! Dùng lực đạp nó! Bàng Cát và Bao Chửng chính là hai người không cùng thuộc tính như vậy.

Bàng Cát phát hiện Tiểu Hồng có vấn đề, cư nhiên thái độ khác thường, trước tiên không chạy tới trước mặt Triệu Trăn tranh công mà một khắc cũng không lãng phí chạy tới Khai Phong Phủ ghê tởm Bao đại nhân một phen trước đã, vụ án ngươi tra không được lại bị ta tra ra, tức chết ngươi, lại đạp ngươi đạp ngươi đạp đạp ngươi!

Bao đại nhân cương trực không thiên vị, rất ít khi coi khinh người khác, cố tình lại luôn thấy Bàng Cát không vừa mắt, nhìn Bàng Cát cười gian liền cảm thấy bực bội, lần này bị Bàng Cát đạp một cước, Bao đại nhân há có thể để yên! Vì thế nộ khí đả thông hai huyệt nhâm đốc, Bao đại nhân đấu khí đạt mãn cấp, đấu mắt thường có thể thấy được lửa cháy phừng phừng, phấn chấn tinh thần, hai mắt tỏa sáng, thề phải đạp lại hai cước!

Từ Triển Chiêu, Công Tôn cho tới chó mèo Khai Phong Phủ, không ai dám lại gần nộ khi Bao đại nhân.

Chỉ có một người là ngoại lệ — họa phong không đúng Phi Tinh tướng quân, chưa bao giờ biết nhìn sắc mặt người khác Bàng Thống.

Nói đến cũng quái, Bao Chửng ghét Bàng Cát bao nhiêu thì càng thưởng thức Bàng Thống bấy nhiêu. Nguyên nhân là vì tính cách hai cha con Bàng gia trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không có nửa điểm tương tự, nhìn đến tuyệt đối không ai bảo là hai cha con, so với quan hệ cha con nhà khác, hai người bọn họ càng giống kẻ thù trời sinh không hợp hơn.

Nhớ vài năm trước, Bàng Thống lập kỳ công tại biên cương, khi vào kinh nhận tấn phong, cả triều văn võ đều biết hắn họ Bàng tên Thống, giống hệt tên đại nhi tử đã bỏ nhà ra đi của Bàng Cát, nhưng lại không một ai nghĩ Bàng Thống thật sự là con của Bàng Cát, ngay chính Bàng Cát cũng chưa từng nghĩ tới nữa là.

Bao Chửng nhìn Bàng Cát không vừa mắt, lại chưa từng giận chó đánh mèo Bàng Thống: “Bàng tướng quân có chuyện gì?”

Bàng Thống gật gật đầu: “Có chuyện cần thỉnh giáo đại nhân.”

Chuyện này thực kinh ngạc, Bao Chửng ngồi ngay ngắn nói: “Tướng quân cứ nói.”

Bàng Thống nhấn mạnh từng từ nói: “Hai mươi năm trước, vụ án bắt cóc hài đồng Khai Phong.”

Bàng Thống ưa nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, chưa bao giờ quanh co lòng vòng, cho dù Bao Chửng sớm biết rõ phong cách của hắn cũng khó được khi thình lình bị dọa nhảy dựng. Bao Chửng buông bút lông trong tay xuống, sắc mặt thâm trầm hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nhắc tới vụ án này, tướng quân nghe được từ đâu?”

Bàng Thống cũng không kiêng dè, nói thẳng vào vấn đề: “Thí sinh bí mật tụ hội.”

Bởi vì số lượng thí sinh vào kinh dự thi quá nhiều, thành Biện Lương đã đạt tới trạng thái bão hòa, tuy nói thư sinh tạo phản mười năm bất thành nhưng cũng không thể mặc kệ bọn họ hồ nháo. Cho nên Triệu Trăn phân phó Bao Chửng và Bàng Thống một sáng một tối duy trì trị an trật tự, về phần cụ thể duy trì như thế nào, do hai người họ toàn quyền quyết định, Triệu Trăn không có nhiều thời gian quản tất cả mọi chuyện, hiện tại rất nhiều chuyện đều giao cho người khác làm, mà đã giao việc cho thân tín, chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình.

Bàng Thống làm việc nhất quán ổn chuẩn ngoan, thích dùng phương thức đơn giản nhất để đạt được mục đích, bởi vậy phái thám tử trà trộn vào trong đám thư sinh. Mơ hồ phát hiện có mấy thư sinh thường xuyên qua lại quá mức chặt chẽ, tựa hồ đang bí mật tổ chức tụ hội, thám tử chỉ nghe thấy có liên quan tới vụ án bắt cóc trẻ con hai mươi năm trước.

Bàng Thống so với Bàng Cát trầm tĩnh hơn nhiều, muốn điều tra rõ ràng hết thảy mọi chuyện rồi mới báo cáo lại với Triệu Trăn. Nhưng hai mươi năm trước, Bàng Thống mới chỉ bảy, tám tuổi, chỉ nhớ loáng thoáng, có một thời gian nương hắn cả ngày lo lắng đề phòng, đi tới đâu cũng dẫn theo hắn, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng phải ôm chặt hắn, dường như đang sợ hãi cái gì đó?

Muốn điều tra vụ án hai mươi năm trước, chỉ có thể tìm người lớn tuổi hỏi thăm, Bàng Thống tự nhiên có cách riêng của mình nhưng tất mọi người đều kín như bưng, đối với vụ án này, ai cũng không nguyện ý nhiều chuyện. Bàng Thống hết đường xoay sở, cuối cùng Công Tôn tiên sinh đề cừ Bao đại nhân cho hắn.

Tuy rằng hai mươi năm trước Bao Chửng còn chưa phải là phủ doãn Khai Phong Phủ nhưng từ khi nhậm chức phủ doãn tới nay, căn cứ vào thái độ nghiêm túc có trách nhiệm trong công việc, chắc chắn Bao đại nhân sẽ đọc lại toàn bộ danh sách án kiện từ khi Khai quốc cho tới nay, khẳng định có ấn tượng đối với vụ án chấn động năm đó.

Vì thế Bàng Thống tìm tới cửa.

Nghĩ tới thiên nhiên ngốc sư gia nhà mình, Bao Chửng nhịn không được xoa xoa thái dương: “Sự tình trọng đại, tốt nhất tướng quân nên lén hỏi Hoàng thượng một chút.”

Bàng Thống tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng cũng biết trời cao đất rộng: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm.”

…………………………..

Bàng Thống đứng dậy cáo từ, đi tới sân thấy một người nghênh diện đi tới, trông có vẻ như là Triển Chiêu…

Không thể trách mắt Bàng Thống không tốt, thật sự là vì trên tay Triển Chiêu đang bê một đống hồ sơ cao ngất che khuất nửa thân trên, chồng hồ sơ cản tầm mắt, đi đường lắc la lắc lư tựa như say rượu, hơn nữa quỹ đạo đi cũng không phải thẳng tắp.

Phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng bê một đống hồ sơ, độ cao không khác biệt lắm với đống của Triển Chiêu, thế nhưng Bạch Ngọc Đường cao hơn Triển Chiêu một chút, ngẩng đầu lên vừa lúc có thể nhìn thấy đường. Bạch Ngọc Đường phát hiện Bàng Thống, liền gọi Triển Chiêu: “Miêu Nhi.”

Triển Chiêu lập tức dừng bước, từ sau đống hồ sơ ló đầu ra, cười nói với Bàng Thống: “Tới vừa lúc, đỡ chút đi.”

Bàng Thống trầm mặc tiếp nhận một phần hồ sơ chuyển vào trong thư phòng Bao đại nhân.

Bàng Thống vẫn thực nghi hoặc, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không có quan hệ huyết thống, mà thời gian nhận thức cũng không dài, vì sao lại còn ăn ý hơn cả huynh đệ sinh đôi? Triển Chiêu đủ loại hoạt bát, Bạch Ngọc Đường đủ loại sủng nịnh, loại hình thức lão phu lão thê ở chung này đến tột cùng được dưỡng thành như thế nào?

Người luyện võ bước đi không tiếng động, Triển Chiêu nhìn không thấy mình, Bạch Ngọc Đường tuy rằng nhìn thấy nhưng cũng chỉ gọi một tiếng [Miêu Nhi] không hề nhắc gì tiếp theo, cũng không hề nói [phía trước có người] gì gì đó. Người bình thường nếu bị gọi tên hoặc biệt hiệu, thực tự nhiên lý giải là có người đang gọi mình, sẽ theo bản năng mà nhìn về phía người gọi xác nhận tình huống. Nhưng vừa rồi, nghe tiếng gọi, Triển Chiêu không cần nghĩ ngợi đã dừng bước, không nhìn về phía Bạch Ngọc Đường mà lại ló đầu ra nhìn về phía trước, tựa như Bạch Ngọc Đường không cần nói ra mà cũng nghe hiểu, cái này cũng quá là ăn ý đi?

Sau khi Bàng Thống rời đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xắn tay áo giúp Bao đại nhân phân loại sửa sang hồ sơ.

Nếu đưa Bạch Ngọc Đường tới hiện đại, thì chính là nam thần thiên tài siêu cấp toàn năng, 3600 không góc chết. Không chỉ có trí nhớ thần sầu gặp qua không quên, mà còn có tốc độ đọc kinh người coi rẻ phàm nhân, mình hắn đọc còn nhanh gấp hai Triển Chiêu. Vì thế Triển Miêu Miêu yên tâm thoải mái nhàn nhã, vắt chéo chân ngồi uống trà vây xem vây xem, thuận tiện cổ vũ — “Tiểu Bạch cố lên”.

Bạch Ngọc Đường không bị quấy nhiễu nhanh chóng đọc cho xong.

Triển Chiêu sờ sờ cằm cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhìn thấy Bao đại nhân bỗng nhiên mới nghĩ ra — mỗi lần mình khi dễ Tiểu Bạch, Bao đại nhân nhất định sẽ cương trực chính nghĩa phê bình mình, hôm nay sao lại không thấy lên tiếng nhỉ? Triển Chiêu cười tủm tỉm sán lại gần, dùng kẹo đường tùy thân luôn đem theo chọc chọc Bao đại nhân.

“Đại nhân, ngài có đói không?”

Bao đại nhân tiếp nhận kẹo đường cho vào miệng nhai: “Gần đây phải chú ý kỹ Hoàng thượng.”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường buông tập hồ sơ xuống, hai người trăm miệng một lời: “Triệu Tiểu Trăn lại gây họa?”

(= ̄w ̄=) Xem ra đặc thù chuyên gây họa của Triệu Tiểu Trăn đã xâm nhập nhân tâm.

Bao đại nhân lắc đầu: “Không phải Hoàng thượng, là Tiên hoàng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại trăm miệng một lời: “Hắn chết rồi sao còn không yên?!”

………………………….

Lại nói, Bát Hiền vương phụng chỉ tiến cung, Triệu Trăn đang khoanh chân ngồi trên long ỷ ăn đậu hoa.

Bát Hiền vương lông mày tuấn tú khẽ giật giật, gân xanh thái dương dần căng thẳng.

Là hoàng thân quốc thích từ nhỏ đã sinh hoạt trong thâm cung nội viện, mỗi ngôn hành cử chỉ đều đạt tiêu chuẩn cấp hoàng gia, ưu nhã thanh quý mẫu mực Bát Hiền vương từ nhỏ đã phi thường chú trọng lễ nghi. Đừng nói tới tổ hợp long ỷ và đậu hoa có bao nhiêu quỷ dị, càng đừng nói động tác Triệu Tiểu Trăn ngồi khoanh chân cỡ nào thô tục, Triệu Tiểu Trăn ngươi có dám nói cho ta biết! ăn đậu hoa kiểu gì mà dính cả lên mũi thế kia! (╬ ̄ 皿  ̄)

Bát Hiền vương hít sâu, hít sâu, cố gắng nín nhịn xúc động muốn răn dạy hùng hài tử.

Hoàng thượng tuy rằng ân ẩn không đáng tin, nhưng trong một số trường hợp lại có thể miễn cưỡng ra tay, không nên hà khắc, nó vẫn còn là trẻ con.

Tự thôi miên bản thân chấm dứt, Bát Hiền vương rút khăn tay ra lau mặt cho Triệu Trăn: “Sao Hoàng thượng lại ăn đậu hoa thế này?!”

Triệu Trăn ngửa đầu nhỏ: “Đói bụng, bỗng nhiên muốn ăn đậu hoa, ta có để dành một chén cho Hoàng thúc nha!”

Bát Hiền vương nhịn không được cười nói: “Nghe nói Hoàng thượng tìm được ngự trù Lý gia, thân phận có chút đặc biệt?!”

“Đúng rồi, trước mắt để ở bên ngoài quan sát một chút, nếu không thành vấn đề sẽ để hắn tiến cung.” Mèo nhọ được lau mặt sạch sẽ, Triệu Tiểu Trăn bổ nhào lên người Bát Hiền vương cọ cọ: “Nghe nói Hoàng thẩm thích ăn đồ chay, vừa hay mẫu hậu ta cũng thích, hôm nào ta mời Hoàng thúc Hoàng thẩm ăn tổ yến.”

“Khó được khi Hoàng thượng nhớ thương nàng.” Bát Hiền vương xoa xoa cái đầu ngốc mao rối loạn của Triệu Trăn: “Đúng rồi, không phải Hoàng thượng luôn nói ‘thời gian công tư rõ ràng’, không được chiếm dụng thời gian tư nhân để xử lý công vụ sao? Sắp tới giờ ăn tối rồi, đột ngột gọi thần tiến cung có việc gấp gì sao?”

Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Là thế này, chiều nay ta gạ hỏi Bàng Cát, nghe được một chuyện.”

Bát Hiền vương nhịn không được đỡ trán: “Phỏng chừng không phải chuyện tốt.”

Triệu Tiểu Trăn dùng lực gật đầu: “Đích xác không phải chuyện tốt, là chuyện đáng xấu hổ năm đó Tiên hoàng đã làm.”

Bát Hiền vương sắc mặt khẽ biến: “Hoàng thượng biết…”

Đối mặt với trưởng bối thành thục ổn trọng đáng tin cậy như Bát Hiền vương, Triệu Trăn quyết định ăn ngay nói thật: “Kỳ thật ta cũng không quá rõ ràng. Bởi vì trùng hợp, ta phái Bàng Cát đi điều tra chuyện Tiểu Hồng, Bàng Cát tra được một nửa liền muốn rút lui, ta thấy hắn bộ dạng ấp a ấp úng liền thuận tiện gạ hỏi một chút.”

Bát Hiền vương dở khóc dở cười: “Chỉ là ‘thuận tiện’ gạ hỏi?”

Triệu Tiểu Trăn mặt chính trực: “Đương nhiên! Ta là người thành thật.”

Bát Hiền vương hết nói nổi, một lát sau lại lên tiếng: “ Chuyện năm đó, cũng không phải không thể nói cho Hoàng thượng, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải làm bẩn tai Hoàng thượng. Nếu đã không giấu được, vậy để thần nói rõ chân tướng cho Hoàng thượng nghe, dù sao cũng dễ chịu hơn để Hoàng thượng đi nghe ngóng tin đồn không thực tế, chắc chắn thêm thắt không ít thị phi.”

Bát Hiền vương nói: “Hai mươi năm trước, khi Tiên hoàng vẫn còn là một hoàng đế tốt chăm chỉ cần cù, một lòng nghĩ đại triển quyền cước chăm lo việc nước. Ý tưởng thì tốt nhưng khi hành động lại khó khăn tầng tầng. Không nói gạt ngươi, tính cách Tiên hoàng không quả quyết, bên tai lại yếu mềm, tuy rằng lúc ấy đã hơn 20 tuổi, nhưng so ra còn kém Hoàng thượng hiện tại.” Bát Hiền vương tựa hồ chìm trong hồi ức.

“Khi đó chính trị loạn thế, thiên tai địch họa không ngừng, biên cảnh cũng bất ổn, thế lực trong triều rối loạn khó gỡ, mỗi người đều chỉ tính toán chi li cho riêng mình, Tiên hoàng dùng hết sức hết cách cũng không thể hoàn toàn khống chế triều đình, khắp nơi cản tay, bước đi khó khăn, khi đó thật sự rất bế tắc.”

Triệu Trăn nói: “Vì thế, Tiên hoàng nghĩ ra chủ ý xấu?”

“Đúng là một chủ ý xấu.” Bát Hiền vương cười khổ: “Tiên hoàng sai ám vệ bắt cóc con cháu của các đại thần.”

“Cái gì?” Triệu Trăn trợn trừng hai mắt.

Bát Hiền vương tiếp tục: “Tiên hoàng sai ám vệ đi bắt cóc con cháu của các đại thần, còn bắt cả con cái bần hàn dân chúng ngoài đường, ngụy trang thành vụ án bắt cóc trẻ con. Mục đích là lấy con cháu áp chế các vị đại thần. Tiên hoàng bắt cóc hài tử cũng có quy luật, thứ nhất chọn những nhà độc đinh, tiếp đó là các trưởng tử được kỳ vọng cao, và các ấu tử được cha mẹ yêu thương…”

“Những đứa trẻ đó đều là vận mệnh trong nhà, mấy vị đại thần chỉ có thể thỏa hiệp.” Bát Hiền vương ngữ khí phi thường trầm trọng: “Khoảng thời gian đó là những ngày vừa ý nhất trong đời Tiên hoàng, đại quyền nắm trong tay, duy ngã độc tôn, bất cứ mệnh lệnh nào cũng không ai dám phản bác.”

Triệu Trăn cười lạnh: “Ha, Đại Tống cách ngày mất nước không còn xa.”

Duy ngã độc tôn cái gì, Triệu Trăn cho rằng điều này chỉ tồn tại trong phim ảnh, tiểu thuyết cùng viễn tưởng, trong hiện thực cuộc sống, duy ngã độc tôn chính là [bệnh trung nhị*], làm hoàng đế mà duy ngã độc tôn thì cách ngày mất nước không còn xa, tỷ như Tần Thủy Hoàng. Tần quốc là bị dân chúng khởi nghĩa vũ trang lật đổ, nếu Triệu Hằng kiên trì thêm một chút, có lẽ sẽ trở thành vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử bị lật đổ vì bắt cóc trẻ con. (*bệnh trung nhị: luôn tự cho mình là đúng, tự cao tự đại)

Bát Hiền vương thở dài: “Quả thật như thế, sau này Tiên hoàng cũng dần cảm thấy như vậy, bách quan tuy rằng không hề phản bác mệnh lệnh của huynh ấy nhưng vẫn luôn dùng trầm mặc để bài xích, thậm chí còn lén cấu kết nhau ngầm ngáng chân Tiên hoàng. Hơn nữa ngay chính mệnh lệnh của Tiên hoàng cũng có chỗ không đúng, những địa phương cách xa Hoàng đế trên cao thì coi như ổn định nhưng Khai Phong lại càng ngày càng hỗn loạn. Không chỉ nha môn rối như tơ vò mà trị an trên đường cũng càng ngày càng kém, rất nhiều dân chúng suốt ngày đóng kín cửa không dám ra khỏi nhà, tóm lại hết thảy đều rối loạn.”

Tiên hoàng vướng phải chiến tranh lạnh trong truyền thuyết.

Triệu Trăn bĩu môi: “Biện pháp duy nhất chính là mất bò mới lo làm chuồng.”

Bát Hiền vương thở dài: “Tiên hoàng cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc đã muộn.”

Triệu Trăn nghiêng đầu khó hiểu: “Muộn?”

Ngữ khí Bát Hiền vương trở nên u buồn: “Những đứa trẻ bị bắt cóc được Tiên hoàng giấu trong mật đạo, mật đạo bị cháy….”

Triệu Trăn không khống chế được khẽ run rẩy: “Trong mật đạo? Cháy?!” Ở cái nơi ít không khí như vậy mà cũng có thể cháy được, ngẫm mà thấy đáng sợ. Lũ nhỏ không thoát khỏi hỏa lò, khóc kêu giãy dụa, bị thiêu cháy, bị ngạt chết, bị sặc chết, bị xông chết, bị nướng chín.

Bát Hiền vương ngữ khí gian nan: “Hơn 20 đứa nhỏ, đều bị nướng chín thành thây khô.”

Triệu Trăn nhịn không được che miệng lại.

Hết chương 117

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.