Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 11




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

15978331_1909133009319430_1565541802_n

“Về sau cho dù Đóa Phỉ có tìm cách lung lạc nhân tâm như thế nào, thì người tộc A Ô cũng sẽ không dao động nữa.”
Đóa Phỉ không hề nghi ngờ việc Nghiêm Mặc bị ‘Tổ Thần trừng phạt’.

Bởi vì từ nhỏ cô ta đã lớn lên cùng với những lời này của tư tế: Thần là thần, và cũng là ma. Thần có thể chúc phúc, cũng có thể trừng phạt và tra tấn. Cho nên chúng ta phải hiến tế cho thần, phải kính sợ thần, để cầu xin lòng từ bi của thần.

Cô ta chỉ hoài nghi việc tại sao trừng phạt lại đến từ Tổ Thần.

Tổ Thần, là thần thuở ban sơ của thế giới này. Tên thiếu niên kia có bản lĩnh gì mà dám dùng danh của Tổ Thần?

Dựa theo truyền thuyết về thần mà Thượng Thành lưu truyền tới nay, thần trên thế giới này không nhiều lắm.

Tổ Thần là thần thuở ban sơ. Tổ Thần dùng máu thịt của mình nặn ra một đôi nam nữ, là Phụ Thần và Mẫu Thần, cũng là Nhật Thần và Nguyệt Thần. Toàn bộ thân thể còn dư hóa thành thế giới và vạn vật.

Phụ Thần và Mẫu Thần kết hợp, sinh ra Hỏa Thần, Thuỷ Thần, Đại Địa Chi Thần.

Năm vị thần lại kết hợp với nhau, từ đó có thần của bốn mùa xuân hạ thu đông và những thần linh khác.

Còn vì sao thế giới này xuất hiện rất nhiều chủng loại mặt người thân x, hoặc thân người mặt x, tục nói, đó đều là huyết mạch của các vị thần khi các vị thần đó kết hợp với những sinh vật nguyên thủy sinh ra.

Nhân loại cũng thế.

Cho nên rất nhiều nhân loại và ‘quái vật’ có năng lực của thần.

Giống tinh thạch mà cô sử dụng, Diệp Hách đại nhân từng nói rằng đây là thứ mà thân thể Tổ Thần để lại sau khi hóa thành thế giới và vạn vật, rất quý giá. Nhưng Diệp Hách đại nhân cũng từng nói, sau khi Tổ Thần sinh hạ Phụ Thần và Mẫu Thần thì hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Tuy Đóa Phỉ hoài nghi việc Nghiêm Mặc có thật là tư tế mà Tổ Thần tán thành hay không? Nhưng cô ta không ngốc đến mức chất vấn hắn vào loại thời điểm này, cô ta chỉ lần nữa bày ra năng lực trị liệu của mình.

“Cô muốn trị liệu cho tôi?” Nghiêm Mặc cười hỏi.

“Đúng.” Đóa Phỉ đáp.

“Được thôi.”

Đóa Phỉ mừng như điên.

Người đang muốn rời đi thấy Đóa Phỉ đi đến trước mặt tư tế đại nhân nói cái gì đó, liền xôn xao hỏi nhau.

Diệp Tinh đứng gần nghe được liền dịch lại lời của Đóa Phỉ cho mọi người.

Người A Ô đều biết năng lực của Đóa Phỉ, cũng khá tôn kính cô ta, người từng được Đóa Phỉ trị liệu cũng ôm tâm tình đầy hy vọng nhìn Đóa Phỉ, bọn họ hy vọng Đóa Phỉ có thể chữa cho chân của tư tế đại nhân.

Ô Thần mang theo lòng cảnh giác và hoài nghi nhìn về phía Đóa Phỉ, nó vẫn còn nhỏ nên không biết cách che dấu suy nghĩ của mình, khi Diệp Tinh và Tát Vũ nghe Đóa Phỉ nói có thể chữa trị cho đại nhân liền vui vẻ, thì nó lại cảm thấy có gì đó bất thường sắp xảy ra.

Mình không thích cô ta. Ô Thần nghĩ thầm như vậy. Không chỉ vì ánh mắt mà ngày thường Đóa Phỉ nhìn bọn nó, đến cả cách nói chuyện và thái độ đều khiến nó khó chịu, còn có… Ô Thần nhíu mày, nó không biết phải diễn tả làm sao, nói chung là nó không thích cô ta.

Nghiêm Mặc sờ sờ cái đầu xù như con hổ con của Ô Thần đang làm vẻ mặt hung dữ, nâng lên tay chỉ về phía Đóa Phỉ, cười với mọi người, nói: “Các tộc nhân của tôi, lúc trước tôi bận rộn quá, suýt nữa quên mất cô gái này. Lại đây, để mọi người cùng nhận biết cô gái xinh đẹp này một chút, cô tên Đóa Phỉ đúng không?”

Người tộc A Ô cười rộ lên, tư tế đại nhân đúng là rất bận rộn.

Đóa Phỉ không rõ tên tư tế này đang tính toán cái gì, chỉ có thể cố gắng trả lời một cách tôn kính: “Đúng vậy, đại nhân, tên đầy đủ của tôi là Đóa Phỉ Nhĩ Đức.” Đóa Phỉ lược bỏ bớt phần ‘Cáp Nhĩ đến từ thành Lạch Trời’ phía sau, là con gái của thành chủ Cáp Nhĩ, tên đầy đủ đương nhiên có cùng tên họ với cha rồi.

“Các tộc nhân của tôi, mọi người đã nghe thấy chưa? Cô gái xinh đẹp này tên là Đóa Phỉ Nhĩ Đức, mọi người cứ gọi cô là Đóa Phỉ đi.” Giọng Nghiêm Mặc không cao không thấp, đủ để mọi người ở đây nghe thấy được.

“Đóa Phỉ!” Không ít người thân thiết gọi tên Đóa Phỉ Nhĩ Đức.

Bị một đám mọi rợ đày ải suốt mấy ngày đến ngay cả nô lệ còn không bằng gọi thân thiết như vậy, tự tôn của Đóa Phỉ có chút chịu không nổi, nhưng cô vẫn mỉm cười, theo thói quen phất phất tay với mọi người.

Người A Ô cảm thấy khá kỳ lạ, trong mắt họ, cô gái này có gì đó khác với những người bình thường, nhưng khác ở đâu thì lại không biết phải nói làm sao.

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc, Mặc muốn làm gì? Vì sao lại muốn mọi người nhận biết Đóa Phỉ? Thừa nhận địa vị đặc biệt của Đóa Phỉ trước mặt mọi người ư? Tuyệt đối không thể!

Nghiêm Mặc không nhìn Đóa Phỉ, hắn chỉ nhìn người tộc A Ô, tùy ý nói: “Đóa Phỉ không phải này người bản địa nơi đây, cô bị một cơn gió to đưa tới nơi này, rơi xuống ở nơi hoang vu, lúc sắp chết cóng thì được thủ lĩnh đại nhân cứu về. Cô Đóa Phỉ đây không muốn làm nô lệ của chiến sĩ Mãnh, nhưng cũng không muốn rời khỏi bộ lạc an toàn của chúng ta, nên sau khi tôi và thủ lĩnh đại nhân thương lượng, liền lệnh cho cô ta cứu các tộc nhân để trả lại ân cứu mạng cho thủ lĩnh đại nhân và đổi lấy thức ăn cũng như chỗ ở mà bộ lạc cung cấp.”

Nói như vậy không sai, nhưng hắn rõ ràng có thể đổi một cách nói khác! Đóa Phỉ vừa nghe Nghiêm Mặc nói như vậy, liền biết hình tượng mà mình khổ tâm xây dựng đã sụp đổ. Người này quả là nham hiểm giảo hoạt!

Lúc Nghiêm Mặc nói chuyện không cần người phiên dịch giống Nguyên Chiến, hắn đã có thể trực tiếp truyền đạt ý nghĩa trong lời nói của mình vào thằng não bộ người khác, nên người tộc A Ô có thể hiểu được ý của hắn.

À, thì ra cô ta không phải chủ động muốn giúp bọn họ, mà là do thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân ra lệnh. Mọi người tỉnh ngộ.

Mà những người vốn rất cảm kích Đóa Phỉ lúc này lập tức có cảm giác như mình bị lừa, rõ ràng là tư tế đại nhân suy nghĩ cho bọn họ, nhưng cô ta lại không nói cho bọn họ hay, còn nói bóng nói gió ám chỉ bọn họ phải đưa thức ăn, da lông và củi cho cô ta, thậm chí còn bảo bọn họ giúp cô ta nhóm lửa nướng thịt.

“Vì thế, về sau cô Đóa Phỉ sẽ ở lại trong bộ lạc giúp tôi chữa trị cho mọi người, còn chiến sĩ Mãnh sẽ phụ trách cung cấp thức ăn chỗ ở cho cô Đóa Phỉ.”

Vừa nói vậy, người tộc A Ô cũng lập tức nhớ tới, đúng là bọn họ từng thấy Mãnh đại nhân thường xuyên ra vào túp lều của cô gái này, còn mang theo thức ăn và củi cho cô ta.

“Khi cô Đóa Phỉ trả xong ân tình cho thủ lĩnh đại nhân, có lẽ cô ta sẽ rời đi, trước lúc đó, cô ta không phải người của bộ lạc, thần cũng sẽ không bắt cô ta tiếp nhận khảo nghiệm.”

Nụ cười mỉm trên mặt Đóa Phỉ đã không thể duy trì được nữa.

Vẻ mặt của người A Ô không có bao nhiêu biến hóa, nhưng vô luận Nghiêm Mặc hay là Đóa Phỉ, cả hai đều biết, về sau cho dù Đóa Phỉ có tìm cách lung lạc nhân tâm như thế nào, thì người tộc A Ô cũng sẽ không dao động nữa.

Tính bài ngoại, đây là bản năng bẩm sinh của mọi chủng tộc, mọi sinh vật.

Nghiêm Mặc hàm hậu ném ra tảng đá cuối cùng: “Các tộc nhân của tôi, tuy rằng cô Đóa Phỉ vốn chỉ là nô lệ, nhưng năng lực của cô ta khá hữu dụng đối với chúng ta, cho nên tôi cho cô ta một cơ hội trở thành người tự do, tôi mong mọi người đừng vì cô ta là người ngoài mà xa lánh ruồng bỏ, nếu mọi người có thương bệnh gì vẫn có thể tìm đến cô ta, tôi tin cô Đóa Phỉ đây nhất định sẽ tận tâm trị liệu cho mọi người. Còn nếu cô ta không tận tâm, hoặc là sau khi mọi người được cô ta trị liệu mà cảm thấy thân thể khó chịu ở đâu đó, đều có thể tới nói cho tôi biết.”

Ngay bây giờ, Đóa Phỉ rất muốn xoay người rời khỏi cái bộ lạc mọi rợ đáng chết này!

Cho dù tên thiếu niên đó có thật sự không thể đi đứng được hay không, thì cô ta cũng không định lãng phí năng lực và tinh lực của mình để cứu hắn, mặc hắn càng tàn càng tốt!

Nhưng cô ta có thể làm vậy ư?

Cô ta đương nhiên không thể! Ít nhất là trước khi cô ta tìm được bộ lạc ngu xuẩn nào khác xem cô ta như thần, cô ta chỉ có thể ở lại chỗ này!

Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng nhìn về phía Đóa Phỉ đang cười gượng: “Cô nói muốn trị liệu cho tôi? Đây là trừng phạt của Tổ Thần. Nếu cô có thể khiến tôi khỏi hẳn, thì tộc nhân của tôi và tôi sẽ rất cảm kích cô, còn nếu cô không thể, chúng tôi cũng sẽ không trách cứ cô đâu.”

Lão tộc vu Vu Thành tiến lên nói, lão rất lo lắng: “Đại nhân, dù Đóa Phỉ có trị liệu được hay không, đây là trừng phạt của thần… liệu có khiến thần càng giận chúng ta hơn không?”

Nghiêm Mặc thở dài: “Cô Đóa Phỉ có ý tốt, cứ để cô Đóa Phỉ thử xem.”

“Tổ Thần có giận cũng sẽ không trừng phạt cô ta!” Thằng nhóc Tát Vũ đột nhiên hô to.

“Nhưng…” Diệp Tinh do dự, nó vừa muốn tư tế đại nhân có thể đi lại được, nhưng nó cũng không muốn thần tiếp tục trừng phạt tư tế đại nhân.

Đóa Phỉ nghe mà tức muốn xỉu. Ở thành Lạch Trời, có bao nhiêu người tới cầu xin cô trị liệu cho, cô đều không để ý tới. Hiện giờ cô chủ động trị liệu cho người khác, thế mà còn bị người ta hoài nghi rồi cự tuyệt.

“Lại đây!” Nghiêm Mặc cắt ngang lời khuyên can của mọi người, giọng điệu đầy vui đùa nói: “Nếu năng lực của cô Đóa Phỉ thật sự được thần ban cho, vậy có lẽ Tổ Thần sẽ nể mặt vị thần ấy mà không trừng phạt tôi chăng?”

Đóa Phỉ cắn môi: “Tôi cần xác định trước xem cậu bị phạt nặng như thế nào.” May là năng lực của tôi có thể cho tôi biết cậu ‘bị thương’ nặng bao nhiêu, nếu cậu chỉ giả bộ, vậy tôi sẽ lập tức vạch mặt cậu.

“Được.” Nghiêm Mặc rất thoải mái và hào phóng nhấc vạt áo khoác lông lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.