Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 90




Sau khi hắn phát sinh biến hoá, sắc đen trong lôi điện có phần vượt trội hơn so với sắc tím.

Thành ra khi nhìn vào lôi quang trên bàn tay Cao Cường lúc này, sẽ cảm thấy có chút gì đó u ám tà dị.

Lôi quang càng lúc càng dày đặc, chẳng mấy chốc bao trùm kín mít lên toàn bộ cơ thể Vấn Tâm Quỷ. Trông như chiếc kén từ lôi điện bện thành.

Bên trong chiếc kén, lôi điện từng chút đánh tan cỗ nhục thân mà Vấn Tâm Quỷ phải trải qua biết bao gian nan vất vả mới ngưng tụ hình thành.

Bao gồm cả việc tử hắc lôi điện len lỏi xâm nhập quỷ phủ tàn phá bừa bãi. Cũng như chậm rãi oanh nổ viên hắc châu là vật đại diện tu vi của nó.

Khoảng một hay hai phút gì đó mà thôi, ngoài chuôi cốt kiếm sớm lăn lóc dưới nền, thì Vấn Tâm Quỷ chỉ còn lại mỗi bộ khung xương trắng nhởn. Khổ nỗi hắn vừa buông tay ra, khung xương này cũng theo đó mà ngay tức thì tán thành tro bụi rơi lả tả.

Lẳng lặng đứng đó cảm thụ trạng huống bên trong cơ thể, Cao Cường không khỏi nhíu mày thật chặt.

Đây đã là lần thứ ba mà hắn gặp phải tình huống biến hoá thế này.

Lần thứ nhất là khi tiên căn hoàn toàn thức tỉnh, lần thứ hai là tâm trạng bất ổn cách đây bốn tháng.

Điểm chung là lần nào bên trong cơ thể hắn cũng xuất hiện cảm giác lúc thì như bị thiêu đốt trong lò lửa, lúc thì như bị dòng điện cao thế chạy qua người.

Lần tiên căn thức tỉnh ăn nhiều khổ sở thế nào thì thôi chẳng cần nhắc lại.

Lần cách đây bốn tháng thì do hắn ngay lập tức niệm Độ Tâm Kinh cắt ngang, có thể coi như không.

Còn lần này Cao Cường cảm xúc quá mức tồi tệ nên không để ý. Thành ra hiện giờ mới phải gánh chịu tình trạng toàn thân nóng bừng. Từng thớ thịt trên cơ thể như bị thiêu đốt trong lò nướng, còn máu huyết thì chẳng khác gì một nồi nước sôi sùng sục.

Bỏng rát đau nhức, phi thường khó chịu.

Xong hắn quyết định thả trôi cho phát sinh biến hoá này được hoàn tất.

Dù sao biến hoá đang tiến hành dang dở, giờ có niệm Độ Tâm Kinh cắt ngang cũng chưa hẳn đã là tốt. Hơn nữa qua phân tích thì đây như thể là một quá trình mà hắn bắt buộc phải trải qua. Không hoàn tất thì sớm hay muộn vẫn sẽ có lần nữa phát sinh.

Đúng lúc này tường vây không gian cấm chế vụt biến mất. Cảnh vật bên trong căn phòng làm việc một lần nữa hiện lên trong mắt hắn. Mọi thứ bao gồm cả cỗ thi thể nạn nhân đều còn nguyên vẹn. Duy nhất thiếu đi cũng chỉ mỗi Vấn Tâm Quỷ mà thôi.

Thay cho thiếu hụt này là sự hiện diện của một người, và tất nhiên chính là Nhàn Vân Lão Nhân.

Chứng kiến sư phụ trong phòng, hắn vội vàng lên tiếng:

“Sư phụ, ta lại ra vấn đề rồi. Lão nhân gia ngài xem liệu có hiểu?”

“Đương nhiên xem hiểu” – Nhàn Vân Lão Nhân khuôn mặt già nua nồng đậm cổ quái: “Đây là biến hoá khi dung hợp tiên căn, tiêu chí của tu vi Hợp Thể kỳ. Đáng lẽ không thể phát sinh trên người Trúc Cơ kỳ dế nhũi mới phải. Cái này nói ra chỉ sợ chẳng ai tin”

Hợp Thể kỳ? Khoảng cách tầng thứ quá xa, khỏi cần nghĩ làm gì cho mệt óc.

Chép miệng đầy bất đắc dĩ, Cao Cường cười khổ hỏi:

“Sư phụ, vậy giờ ta làm thế nào? Khi ta thức tỉnh tiên căn cũng diễn ra tình trạng tương tự thế này. Chẳng lẽ bây giờ ta liền ngồi chờ lúc nào xong thì xong?”

“Trở về rồi nói” – Đơn giản hồi đáp một câu, Nhàn Vân Lão Nhân phất tay đem chuôi cốt kiếm dưới sàn thu cất vào trữ vật giới. Xong liền tóm vai hắn và rời đi.

Chưa kịp nhắc tới việc dọn dẹp hiện trường án mạng, đã lại một lần nữa ù ù cạc cạc nếm trải cảm giác xuyên toa hư không. Thật bó tay với sư phụ luôn đấy.

Rất nhanh thầy trò hai người trở về tới Nhàn Vân Các.

Nhàn Vân Lão Nhân không có lập tức buông vai hắn ra, mà cứ thế lôi xềnh xệch xuống dưới tầng ngầm. Thẳng một đường tiến vào gian phòng mà thường ngày hắn vẫn ăn hành của đám mộc nhân.

Vừa đứng được ổn định, Cao Cường liền vội dò hỏi:

“Giờ ta cùng mộc nhân đánh sao sư phụ?”

Nói chung ăn hành sớm đã quen lắm rồi, hắn là không ngại ngần gì việc phải đánh với đám mộc nhân. Có điều chiến với Vấn Tâm Quỷ tiêu hao cũng khá nhiều, trong cơ thể lại còn đang vô cùng đau nhức, nên để cho hắn hồi phục trở lại đã chứ?

Khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười giải thích:

“Quá trình dung hợp này mất khá nhiều thời gian, ngươi liền ở dưới này bế quan đi”

Sư phụ muốn hắn bế quan?

Không hiểu sao nghe cái thuật ngữ chuyên môn này, Cao Cường liền thấy kỳ quái khó tả.

Trước đây ngồi đọc tiểu thuyết thường xuyên thấy nhắc tới bộ môn bế quan. Đến khi tiếp xúc tu hành, hắn cứ ngỡ cũng sẽ bế quan tham ngộ đủ thứ đạo lý hay ho trên đời.

Nào ngờ tu luyện tới giờ cũng đã mấy năm, nửa lần phải đóng cửa bế quan tự kỷ gì đó cũng chả có. Chính vì thế mà hắn sớm đã quên béng cái trò chơi này từ lâu lắm rồi.

Hôm nay sư phụ nhắc đến, thì hắn mới nhớ ra đấy.

Cơ mà lúc này lại nảy sinh vấn đề, đó là làm sao bế quan?

Chẳng lẽ đóng cửa rồi cứ thế ngồi im một chỗ ngẫm nghĩ sự đời?

Nhìn vẻ mặt cau có ra điều khó nghĩ của hắn, ngay tức thì Nhàn Vân Lão Nhân đoán biết được vấn đề.

Lão nhân gia không khỏi bật cười, đưa tay vỗ vai hắn và nói:

“Thông thường có hai trường hợp dẫn tới việc bế quan. Thứ nhất tiến hành đột phá cửa ải đại cảnh giới. Và thứ hai là bất chợt nắm bắt được đạo lý nào đó, cần một nơi thanh tịnh ngồi xuống suy ngẫm thêm, cũng như tránh để thứ cảm ngộ này vụt trôi qua mất”

“Ngoài ra còn có một số trường hợp như là nghiên cứu sáng tạo đổi mới gì đó chẳng hạn. Đám luyện đan sư đầu óc ngâm thuốc, chuyên môn tốn thời gian bế quan kiểu này. Rồi cả cái đám võ si nữa, cứ ăn no là chui xó nhà ngồi xổm nghiên cứu võ kỹ hết ngày”

Đưa tay nhay nhay huyệt thái dương, Cao Cường chán nản lên tiếng:

“Sư phụ, lạc đường quá xa rồi, mau mau trở lại a”

“Cái gì mà lạc đường?” – Nhàn Vân Lão Nhân tức thì trừng mắt tức tối: “Nói nãy giờ mà ngươi vẫn còn không hiểu bế quan là tuỳ thuộc vào nhu cầu của riêng mỗi người sao?”

“Ta hiểu cái đó chứ” – Chép miệng đầy bất dĩ, Cao Cường mặt méo xệch đáp: “Thế nhưng ta còn chưa rõ vấn đề của mình là gì? Ta dựa vào đâu để mà tiến hành bế quan?”

Nghe hắn than phiền, Nhàn Vân Lão Nhân hai mắt híp lại thành đường kẻ. Cũng không mất quá nhiều thời gian phân tích, lão nhân gia liền nhìn ra vấn đề của hắn là nằm ở đâu. 

Bởi vậy lão nhân gia liền từ trong trữ vật giới lấy ra một món pháp bảo với tạo hình chiếc gương đồng. Sau khi vung tay ném qua cho hắn, lão nhân gia mới mỉm cười giảng giải:

“Vấn đề của tiểu tử ngươi là bản chất tiên căn đang bộc lộ ra quá rõ nét. Nhưng vì nó là một phần của ngươi, thành ra không cẩn thận cảm thụ thì khó mà tự mình nhận ra được”

Mang theo nghi hoặc, Cao Cường cúi nhìn mặt gương.

“Ách” – Phát hiện diện mạo có điểm biến đổi, hắn giật mình thiếu chút thì vung tay quăng ném.

Đứng một bên quan sát, lúc này Nhàn Vân Lão Nhân mới tiếp tục lên tiếng:

“Một chút biến đổi nhỏ nhoi này chưa là gì. Ngươi cẩn thận cảm nhận khí tức của chính mình đi”

Muốn cảm nhận tốt hơn cũng không phải là khó lắm đâu, Cao Cường ngay lập tức điều động chân khí chảy xuôi trong cơ thể, qua đó khí tức bộc phát ra càng thêm nồng đậm.

Rốt cuộc hắn cũng biết được trên người mình phát sinh vấn đề gì.

Hắn vẫn biết tiên căn Ám Lôi của mình không được tốt tính cho lắm. Thế nhưng bộc lộ ra hơi thở tà ác đến mức độ khiến chính hắn phải thấy rét run thế này thì hơi bị quá đáng.

Đoán biết hắn đã hiểu ra, Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười nói:

“Thực ra tính cách của một người có sự liên quan khá mật thiết với thuộc tính tiên căn mà hắn sở hữu. Lấy ví dụ một kẻ tính khí bồng bột táo bạo, tám chín phần hắn là hoả hệ tu sĩ. Xong những trường hợp sở hữu vài loại tiên căn thì tính cách có thể sẽ đôi chút pha tạp”

“Còn ngươi theo cảm nhận của ta thì là kẻ tính cách không ra thể thống cống rãnh gì. Ta không thấy ở ngươi sự điên cuồng bá đạo vốn dĩ một lôi hệ tu sĩ cần phải có. Thay vào đó ngươi luôn suy nghĩ và tính toán quá nhiều, cẩn thận đến mức hành xử thiếu quyết đoán”

Cái này chính xác là đang bị mắng đi?

Có điều nhớ tới câu “kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo”. Cho nên Cao Cường sẽ không phản bác lại những nhận định của sư phụ khi đánh giá tính cách con người hắn.

Hơn nữa Cao Cường cũng tự hiểu bản thân hắn cẩn thận một cách quá thể quá đáng. Mặc dù có lý do chính đáng để hắn làm như vậy, nhưng thiết nghĩ giải thích cũng chẳng ăn thua.

Bởi suy cho cùng thì mọi lý do cũng chỉ là lời nguỵ biện mà thôi.

Thái độ nghiêm túc hơn bao giờ hết, Cao Cường nặng nề gật đầu và nói:

“Sư phụ yên tâm, đả kích đến mấy ta đây cũng chịu được. Cho nên lão nhân gia ngài tiếp tục đi”

“Cũng không có gì đả kích hết” – Khẽ lắc đầu, Nhàn Vân Lão Nhân mỉm cười giảng giải: “Sớm nhìn ra tính cách của ngươi không được phù hợp, ta liền tiến hành tìm hiểu một phen. Sau đó từ điển tịch tra được những ghi chép về một vài trường hợp tương tự ngươi”

“Đều là kẻ một tiên căn nhưng song hệ, và cùng có liên quan đến Ám hệ. Theo cổ nhân nghiên cứu rồi ghi chép lại thì những trường hợp này bởi lầm tưởng bản thân là biến dị tiên căn, dẫn tới bỏ qua Ám hệ. Trong khi đó Ám hệ lại là loại tiên căn có linh tính cực mạnh”

“Mà bản thân Ám hệ vốn là đại diện của tính cách tà ác cực đoan. Việc bị bỏ mặc khiến nó có tư tưởng làm phản chủ thể cũng là điều dễ hiểu. Mà một khi nó tích luỹ đủ lực lượng để làm phản thì xác định không.. Bà mẹ tiểu tử ngươi bấm huyệt thái dương là ý gì?”

Cần ta phải nói thẳng ra nữa sao? Sư phụ, lão nhân gia ngài có biết cơ thể ta như đang bị nướng trong lò vi sóng không vậy? Ta là gắng chịu đau nhức bỏng rát để mà lắng nghe đấy. Lão nhân gia ngài cứ lạng lách đánh võng thế này thì ta biết sống sao cho vừa đây?

Cao Cường hai mắt rưng rưng mà nhìn sư phụ. Hắn tin rằng ánh mắt có thể thay cho lời muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.