Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 57




Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

4ef6486ffe5ed04128e97a2e0d773a76

“Xem ra con quái hai chân này là con thân nhất với quái hai chân nhỏ của nó, vậy bắt con này đi!”
Chim mặt người bay tới chỗ lúc nó bắt được quái hai chân, người đâu hết rồi? Đi nơi nào rồi?

Mãnh nấp trong bụi cây gần đó phụ trách canh gác vừa nhìn thấy chim mặt người xuất hiện, lập tức huýt sáo một tiếng dài.

Chim mặt người vừa nghe thấy tiếng huýt sáo liền nhìn về phía cây đại thụ, rất nhanh nó liền phát hiện một con quái hai chân đang trốn ở đó.

Tán cây đại thụ kia thật đáng ghét, lũ quái hai chân nhìn thấy nó đều rụt vào bên trong, nó có lao xuống cũng không chắc có thể tha được con nào ra khỏi tán cây.

Khi tiếng huýt sáo vang lên, gò đất gần đó đột nhiên vỡ ra một cái hang, một con quái hai chân thò đầu ra từ bên trong.

Nguyên Chiến ngửa đầu nhìn chim mặt người, vẻ mặt dữ tợn, quay đầu lại nói: “Là chim Cửu Phong mặt người! Nó lại tới nữa!”

Liệp cũng ló đầu ra ngoài thăm dò: “Chim Cửu Phong là Sơn Thần núi Thiên Quỹ, nơi đó mới là địa bàn nó săn thú, sao giờ nó lại đến chỗ này?”

“Xem ra thịt cậu nhóc nô lệ ăn ngon quá, làm vị Sơn Thần này phải nhớ thương chúng ta.” Vẻ mặt Nguyên Chiến âm trầm, lúc trước hắn đã nghe danh chim mặt người, nhưng chưa bao giờ gặp, hai ngày trước là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng bởi vì tiểu nô lệ của hắn bị bắt đi, phẫn nộ và nóng ruột vượt qua nỗi sợ hãi, làm hắn dám đuổi theo vị Sơn Thần này chạy đi một đoạn dài.

Chờ khi hắn theo dõi đàn dê, tìm lại được thanh giáo, sau khi trở về kể rõ cho Liệp nghe mọi chuyện đã xảy và ngoại hình chim mặt người, Liệp nghe xong vẻ mặt lập tức trầm trọng, ngữ khí còn mang theo chút sợ hãi thay hắn mà nói, con chim mặt người nọ rất có thể là Sơn Thần Cửu Phong của núi Thiên Quỹ, là đối tượng mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc.

“Bị Sơn Thần nhìn trúng cũng là phúc khí của thằng bé, chúng ta đừng đi ra ngoài, nó không tìm thấy con mồi thì sẽ rời đi thôi.” Liệp lại bò vào trong hang.

Cái hang này không phải mới đào ra, mà là trước kia chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế từng đến nơi này săn thú, bởi vì thường xuyên đến đây mà lại không có chỗ an toàn để nghỉ chân, nên tìm một gò đất thích hợp đào luôn một cái hang, hang không lớn, chứa mười một người liền đầy, mọi người không thể cùng nằm xuống ngủ, chỉ có thể thay phiên nhau nằm.

Bên trong khá gồ ghề, bốn vách đều có rễ cây nhô ra, có vài cái còn chỉa lên trên mặt đất.

Nhưng nơi này ít nhất có thể trú mưa, tránh gió, cũng không dễ bị động vật ăn thịt phát hiện.

Hôm qua trời hạ mưa to, mười một người cùng mở rộng cái hang, nhưng không dám mở nhiều, hang động trước kia của bọn họ thường xuyên bị sụp, cho nên chỗ nghỉ chân có hơi nhỏ hẹp thì chen chút một xíu bọn họ cũng thấy không sao, chỉ hơi mở rộng một chút, còn đào thêm hai cái mương khá sâu, để nước mưa thấm xuống có thể chảy ra ngoài.

Nguyên Chiến đứng ở cửa động siết chặt thanh giáo, từ khi hắn trở về nói tiểu nô lệ bị Sơn Thần Cửu Phong bắt đi, mọi người liền không ôm hi vọng đối với mạng sống của Diêm Mặc, ai cũng mang thần sắc chết lặng, rồi lại tựa như đó là chuyện đương nhiên. Thảo Đinh và Mãnh thoạt nhìn có chút bi thương, nhưng cũng không nói muốn mọi người đi cứu Diêm Mặc.

Nguyên Chiến biết phản ứng của bọn họ như vậy là bình thường, nếu đổi lại người bị Sơn Thần Cửu Phong bắt đi là hắn, thì bọn họ cũng sẽ không đi cứu hắn. Bởi vì, núi Thiên Quỹ nằm ở phía Tây Nam của bộ lạc, đường xá quá xa, chưa có tộc nhân nào từng tới nơi đó; thứ hai, trong miệng Liệp, không ai có thể là đối thủ của Sơn Thần Cửu Phong, cho dù là tù trưởng – chiến sĩ cấp bốn cũng vậy.

Nếu gặp vị Sơn Thần này, điều duy nhất bọn họ có thể làm không phải công kích, mà là chạy trốn và ẩn nấp.

Nguyên Chiến cũng hiểu những đạo lý này, nhưng chính vì vậy mà hắn mới không cam lòng, hắn muốn mạnh hơn nữa, để có thể làm chút gì đó.

“Chiến!” Liệp quay đầu lại kêu hắn.

Nguyên Chiến ngẩng đầu.

“Đừng nhớ nhung nô lệ của cậu nữa, đợi khi nào tìm được muối rồi, cậu có thể lấy muối đổi một đứa khác. Nếu cậu thích người tộc Diêm Sơn, cũng có thể lấy vật khác trao đổi với tộc Trệ.” Liệp cũng rất thích cậu nhóc đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn, đó là một cậu bé thiện lương tốt tính, nhưng dù sao cũng không phải người tộc anh, lại còn là nô lệ, vứt bỏ cũng không có gì, huống chi bọn họ còn phải đi tìm muối.

Nguyên Chiến cũng tự nói với mình như vậy, nhưng… người nọ ở ngay trước mặt hắn, ở ngay trong tay hắn mà lại bị cướp đi. Loại sỉ nhục này khiến hắn không cam lòng, khiến hắn tức giận vì bản thân mình vô năng, khiến hắn không có cách nào bỏ qua, ít nhất thì không thể là bây giờ.

“Chiến, cậu nói mấy tảng đá ở chỗ đó thật sự có vị mặn?” Đại Sơn bò đến cửa động hỏi. Trời đã sáng, bọn họ chuẩn bị xuất phát tới nơi mà Chiến nói.

Hôm trước bởi vì người tộc Độc Thứ phát hiện bọn họ, bọn họ và người tộc Độc Thứ đánh nhau một trận nên mới không đi được. Hôm qua trời lại đổ mưa to, vẫn không thể đi, nào ngờ đến hôm nay thì tới lượt Sơn Thần Cửu Phong chặn cửa, hiện tại bọn họ không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ đối phương rời đi trước.

Nguyên Chiến gật đầu: “Ừm, tôi liếm rồi. Nếu không phải tảng đá đó quá lớn, tôi đã khiêng về cho mọi người nếm thử rồi.”

Tảng đá có thể khiến Chiến nói là lớn, vậy chắc chắn là cực kỳ lớn, vài chiến sĩ có chút ấn tượng với địa hình bên đó, vừa nghe Nguyên Chiến miêu tả xong, trong đầu lập tức hiện lên mấy vách đá đứng sừng sững trên mặt đất.

“Huýttt ——!” Một tiếng huýt sáo bắt chước tiếng chim lại vang lên.

Nguyên Chiến lập tức nhìn ra ngoài động.

“Không được! Mãnh! Đừng leo xuống cây!” Nguyên Chiến đứng ở cửa động hô to.

Liệp biến sắc, vội đẩy Đại Sơn ra, thò đầu ra ngoài nhìn.

Ngoài động, trên cây nước thần, chim Cửu Phong mặt người không thấy con quái hai chân nào chịu ra khỏi hang, liền bay quanh tán cây nước thần, vừa rồi nó phát hiện một cái khe hở, từ chỗ đó nó cảm giác được chút địch ý, nó liền nhắm ngay nhánh cây kia hung hăng cào một cái.

Nhánh cây đứt gãy, khe hở liền lớn hơn.

Mãnh không ngờ con chim đáng sợ này lại thông minh đến thế, chẳng trách anh cậu nói Sơn Thần không thể chọc vào, á hu hu, nó bắt được cậu rồi!

Cho dù là ai thì khi tiếp xúc thân mật với một gương mặt vừa quỷ dị vừa khổng lồ như vậy cũng sẽ sợ hãi, Mãnh cũng không ngoại lệ, cậu nhúc nhích thân thể, muốn thoát khỏi Cửu Phong.

“Mãnh! Đừng cử động!” Liệp nôn nóng, Sơn Thần Cửu Phong quá lợi hại, lại biết dùng vuốt bẻ gãy cành cây.

Nhưng Mãnh xuống khỏi cây mới là nguy hiểm nhất, từ cái hang đến nhánh cây chỉ cách chưa tới một cái giáo bay, tuy rất gần, nhưng tốc độ nhất định không sánh bằng vị Sơn Thần Cửu Phong trong truyền thuyết kia, vị đó chính là đứa con của Thần Gió.

“Mãnh như vậy quá nguy hiểm, chúng ta mau nghĩ cách đuổi con chim mặt người kia đi!” Nguyên Chiến trầm giọng nói.

Liệp đột nhiên quay đầu lại: “Băng, cho tôi nô lệ của cậu, về sau tôi sẽ trả lại cho cậu.”

Băng không nói hai lời, đứng dậy, tóm lấy cánh tay Dương Vĩ, sắc mặt Dương Vĩ lập tức trắng bệch, Băng kéo hắn ra cửa động.

Dương Vĩ bị kéo mà loạng choạng, ngay cả cái nạng cũng chưa kịp lấy. Chỉ có thể lê cái chân tàn trên mặt đất, đau thấu tim.

Nhưng Dương Vĩ không cầu xin gì hết, bởi vì hắn biết rõ dù có cầu xin cũng vô dụng.

Mọi chiến sĩ đều như vậy, khi gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, bọn họ sẽ đẩy nô lệ ra làm mồi, không có nô lệ, thì là chiến sĩ già nhất yếu nhất tự mình đứng ra.

Lúc Sơn Thần Cửu Phong xuất hiện ở ngoài động, có thể nói các nô lệ trong hang đã chuẩn bị tốt tâm lý việc mình rất có thể bị mang ra cho chim ăn.

Dương Vĩ bị đẩy ra ngoài.

Bởi vì chân cẳng không đi được, mà lực đẩy phía sau quá lớn, Dương Vĩ bị đẩy ra liền té trên mặt đất lăn vài vòng mới dừng lại.

Chim mặt người Cửu Phong thấy ở cửa hang đột nhiên có một con quái hai chân lăn ra.

Cửu Phong bay sang, bẻ nhánh cây quá phiền phức, nhặt thứ có sẵn nhanh hơn.

Dương Vĩ nhổm nửa người dậy, muốn đứng lên chạy trốn, rồi lại vì sợ hãi và hoảng loạn mà thiếu chút nữa ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể cà nhắc bước đi vài bước, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng mà nhìn về phía chim mặt người đang vọt tới mình.

“Kiệt ——!” Chân hư? Không cần! Đổi đứa khác! Cửu Phong phát ra tiếng kêu uy hiếp cao vút với cái cửa hang.

“Vì sao nó không bắt Dương Vĩ?” Liệp trừng to mắt, như không thể tin được.

Nguyên Chiến thuận miệng nói: “Nó là Sơn Thần, chắc là thấy Dương Vĩ chướng mắt đi.”

Thế nhưng mọi người trong hang đều cho rằng Nguyên Chiến nói đúng. Tuy rằng Diêm Mặc là nô lệ, nhưng trước khi người ta làm nô lệ thì thân phận còn là tư tế đệ tử tộc Diêm Sơn.

“Để tôi.” Thảo Đinh chủ động đứng dậy.

Hạ Phì và Văn Sinh không lên tiếng, nhưng nếu chú ý vẫn có thể thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không có ai muốn chết cả, việc Thảo Đinh chủ động đứng ra, bọn họ đều cảm kích trong lòng.

Điêu chụp lấy tay cô, nhưng rất nhanh hắn lại từ từ buông ra.

Liệp gật đầu với Thảo Đinh một cái, trịnh trọng nói: “Hồn thiêng của bộ lạc sẽ ở cùng cô.”

Thảo Đinh chống nạng khom lưng đi ra ngoài hang, đi về phía Dương Vĩ.

Khi Thảo Đinh đi ra ngoài, Nguyên Chiến siết lấy thanh giáo, hạ thấp hông đi ra theo, các chiến sĩ khác nhanh chóng chen lên ở cửa động.

Cửu Phong nhìn chằm chằm cái nạng trên tay Thảo Đinh, đầu tiên là phán đoán thứ đồ chơi đó có uy hiếp gì với mình không, ngay sau đó nó lại nhìn chằm chằm chân Thảo Đinh.

“Kiệtttttt ——!” Cửu Phong giận dữ, sao lại là một con hư chân! Không thể đi đường thì làm sao chơi với quái hai chân nhỏ của nó!

Cửu Phong đảo mắt nhìn Nguyên Chiến ngoài cửa động, theo bản năng mà nhận định đám quái trong hang đều bị hư chân cả lũ, lập tức đập cánh, quay đầu đi tìm con quái Mãnh núp trên cây.

Mãnh ôm cây khóc lớn, lạy thần, sao nó lại tới nữa!

Các chiến sĩ ở cửa động thấy một màn như vậy đều có chút dại ra.

Vị Sơn Thần đại nhân này sao mà bắt bẻ dữ vậy? Ngay cả nô lệ như Thảo Đinh mà cũng không thèm?

Nguyên Chiến siết chặt thanh giáo, ánh mắt hung tàn u tối, thật đáng tiếc.

Nhưng không sao, hắn vẫn còn cơ hội.

Cửu Phong nhìn chằm chằm Mãnh đang nấp trên cây nước thần, mỗi lần nó lao xuống đều chỉ bắt được một đống lá.

Đáng thương cho cây nước thần, nó chẳng làm gì nên tội mà phải chịu tai bay vạ gió, lá nước thần quý giá rụng như mưa.

Mãnh siết thanh giáo, quyết định liều mạng.

Liệp cũng chui ra khỏi hang, người trên cây là em trai anh, nô lệ không dùng được thì anh dùng chính mình để đổi!

Nhưng trước khi mọi người kịp làm gì, Nguyên Chiến đã xông lên.

Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm con chim mặt người đó, hắn không tin con chim này thật sự ‘thần’ đến mức ngay cả giáo cũng không đâm xuyên được nó!

Lúc Cửu Phong nhìn thấy một phần thân thể Mãnh lộ ra ngoài, nó liền vươn móng vuốt muốn bắt lấy cậu ta, Mãnh phóng giáo vào người nó phản kháng, vào lúc Cửu Phong lùi lại để né tránh thì Nguyên Chiến ra tay!

“Vút ——!”Nguyên Chiến dùng hết sức lực toàn thân phóng mạnh thanh giáo, giáo bay xé gió phát ra tiếng rít bén nhọn.

Cửu Phong quay đầu, liền thấy một thanh giáo lao vụt về phía nó, vào thời khác nghìn cân treo sợi tóc, khi thanh giáo sắp sửa đâm vào người nó, Cửu Phong há cái miệng cứng to lớn của mình: “Phốc” phun ra một lưỡi dao gió.

Dao gió tựa như mũi tên bay đập vào thanh giáo, thanh giáo liền lệch khỏi quỹ đạo, chỉ lướt nhẹ qua đuôi cánh của Cửu Phong rồi văng ra xa.

Liệp và Nguyên Chiến, cả những chiến sĩ khác và đám nô lệ thấy một màn như vậy, không ai giải thích được, vì sao thanh giáo đang bay ngon lành lại đột nhiên rớt xuống, bọn họ chỉ thấy khi thanh giáo sắp đâm trúng Sơn Thần Cửu Phong, vị Sơn Thần kia xoay mặt lại, há miệng, sau đó thanh giáo liền rớt xuống.

Dương Vĩ quỳ sấp xuống, hắn đã không thể đứng được nữa.

Thảo Đinh cũng quỳ rạp trên mặt đất cầu xin Sơn Thần từ bi.

Mãnh ôm cây, ngơ ngác nhìn con chim lớn ngạo nghễ bay trên không trung. Đây đúng là thần…… cậu thấy thần rồi! Cậu có chết cũng không tiếc nuối!

Mãnh đột nhiên nhảy xuống khỏi cây nước thần, chạy ra bãi đất trống, phất tay gào to với Cửu Phong trên bầu trời, nhảy qua nhảy lại: “Thần ơi, tới bắt tôi đi! Tha cho tộc nhân của tôi!”

Liệp sao có thể để em trai mình bị bắt đi, anh vọt qua, gạt chân cho Mãnh ngã xuống, mình thì đứng bên người cậu, giơ cao thanh giáo: “Bắt tôi đi, tôi ở chỗ này!” Nói rồi anh còn chưa từ bỏ ý định mà phóng thanh giáo về phía Cửu Phong.

Cửu Phong không thèm quan tâm, nó chỉ quan tâm đến con quái hai chân thiếu chút nữa đâm trúng nó thôi.

Hơn nữa con quái hai chân kia thoạt nhìn hơi quen quen, tuy rằng lũ quái hai chân trưởng thành trông chả khác gì nhau, nhưng trí nhớ của nó không dựa vào đôi mắt, mà còn dựa âm thanh, hơn nữa nó ngửi thấy mùi mồ hồi trên người con quái này, nghe thật giống mùi của con quái hai chân lớn đi chung với quái hai chân nhỏ của nó lúc nó bắt quái hai chân nhỏ, tên này lúc đó cũng định dùng thanh giáo đâm nó.

Xem ra con quái hai chân này là con thân nhất với quái hai chân nhỏ của nó, vậy bắt con này đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.